Vị Thần Tôn độc thân vạn năm, tâm hồn trong trắng như tờ giấy như cậu, phải dựa vào ý chí kiên định để thu hồi những mảnh linh hồn đó.
Sau khi tiếp nhận cốt truyện của thế giới này, Thẩm Thanh Đường biết kẻ trước mặt là một thái giám tàn nhẫn.
Trong cốt truyện gốc, kẻ này là một nhân vật phản diện nhỏ, trung thành với hoàng đế Hoắc Cảnh Hành.
Nhưng nhân vật chính của truyện lại là đệ đệ của hoàng đế, Thân vương Hoắc Như Chương, một vị vương gia ôn nhu, độ lượng. Về sau, khi hoàng đế ngày càng bạo ngược, Hoắc Như Chương đã thành công dẹp loạn gian thần, đoạt lấy hoàng vị.
Thân xác này nguyên tên Thẩm Thanh Đường, vốn là con cháu thế gia vọng tộc. Nhưng vì gia tộc bị gian thần hãm hại, cả nhà đã bị tân đế hạ lệnh chém đầu. Chỉ riêng nguyên chủ lúc đó đang rong chơi bên ngoài nên may mắn thoát nạn. Sau vài năm lang thang, cuối cùng vì báo thù, y đã tìm mọi cách vào cung, đổi tên thành Thẩm Sao, trở thành một thái giám sai vặt hèn mọn.
Ông nội của Thẩm Thanh Đường từng giữ chức Lại bộ Thượng thư, là nguyên lão hai triều, rất được tiên đế coi trọng. Thêm vào đó, gia phong Thẩm gia nghiêm cẩn, gia giáo nề nếp, con cháu dòng đích đều ôn nhuận nho nhã, phong thái cao quý, đúng chuẩn hình mẫu quý công tử.
Vậy mà nguyên chủ lại cam tâm trở thành loại hoạn quan ti tiện mà trước đây y khinh bỉ nhất. Dẫu biết rằng tộc nhân dưới cửu tuyền sẽ coi y là nỗi ô nhục, y vẫn quyết vào cung.
Nhưng nguyên chủ chỉ vừa vào cung được một tháng đã bị Ngụy Ý để mắt tới. Ngụy Ý là hoạn quan, tính tình méo mó, âm u, lạnh lẽo, điên cuồng, thích nhất là lăng nhục mỹ nhân. Nguyên chủ dung mạo lại xinh đẹp tinh tế, vẻ ngoài yếu đuối nhút nhát, nên Ngụy Ý đã nảy sinh ý đồ xấu xa.
Lúc này, nguyên chủ mới chỉ chừng mười mấy tuổi, nước da trắng như tuyết gần như trong suốt, giữa đôi mày thanh tú lại thoáng nét yếu ớt mỹ nhân bệnh tật. Bề ngoài y tuy có vẻ nhu nhược, nhút nhát, nhưng thực chất nội tâm đã sớm méo mó, tăm tối. Để có thể nhanh chóng leo lên vị trí cao, tiếp cận kẻ thù, y thậm chí cam nguyện trở thành vật độc chiếm của tên thái giám kia.
Giữa mày đối phương tràn ngập vẻ âm u lạnh lẽo.
Hắn lờ đi ánh mắt âm lãnh đang dán chặt vào mình, con ngươi lặng im không nói, hàng mi dài rậm cong vút đổ bóng nhàn nhạt trên gương mặt trắng như tuyết.
“Sao thế, câm à?”
Ngụy Ý đang gạt ta.