Đầu cậu như nổ tung, tim đập mạnh đến mức như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu suýt chút nữa không thở được, suýt nữa thì "chết" tại chỗ.

Đôi mắt trợn to, sắc mặt trắng bệch, miệng hơi há ra, tiếng hét mắc kẹt trong cổ họng, nhưng vì quá sợ hãi mà không thể phát ra thành tiếng, chỉ có thể phát ra những tiếng r*n rỉ yếu ớt, giống như một con thú nhỏ bị kinh hãi.

"Tiểu Bắc, con sao vậy…"

Trong tai cậu ù đi, đầu óc chưa kịp phản ứng, đôi chân mềm nhũn đã theo phản xạ nhanh chóng cất bước, chạy biến mất trong chớp mắt, bỏ lại tiếng gọi của ông cụ ở phía xa.

Ông cụ khó hiểu thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn ra cổng lớn, lẩm bẩm: "Không có ai mà, thằng nhóc này sao lại nhát cáy vậy…"

Bị dọa đến phát điên, cậu chạy thẳng về nhà. Nhà là nơi luôn mang lại cảm giác an toàn, dù cánh cửa sắt cũ kỹ của nhà cậu chẳng thể ngăn được gì, cũng không có vệ sĩ chuyên nghiệp hay chó dữ như nhà họ Lục. Nhưng chỉ cần ở trong nhà, cậu sẽ thấy bình yên.

Khu nhà tập thể cũ cao nhất chỉ có bảy tầng, nhà cậu ở tầng ba. Cậu dựa vào đôi chân dài, mỗi lần bước ba bậc thang, chỉ vài bước đã leo được nửa tầng, chẳng mấy chốc đã đứng trước cửa nhà.

Tay run rẩy lục tìm chìa khóa, trong tòa nhà cũ cách âm không tốt, từ nhà hàng xóm đối diện vang ra tiếng tivi, tiếng trẻ con lanh lảnh.

Tất cả âm thanh hòa quyện vào nhau, như những ảo giác trộn lẫn với tiếng bước chân khiến cậu hoảng loạn.

Ma thì không có tiếng bước chân đâu, phải không? Đầu óc cậu rối bời, da gà nổi lên, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Chùm chìa khóa xoay qua xoay lại trong tay, nhưng ngón tay cứng đờ không nghe theo sự điều khiển.

"Tiểu Bắc về rồi à?"

Bên trong có tiếng bước chân từ xa đến gần, dường như mẹ cậu đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa, đang đi ra mở cửa cho cậu.

Cậu rùng mình, đầu óc vốn hỗn loạn bỗng nhiên bừng tỉnh.

Không thể về nhà!

Mẹ đang ở trong đó, cậu không thể mang ma vào nhà, không thể để nó làm hại người thân của mình…

Cậu siết chặt chìa khóa, quay người chạy lên lầu.

Xuống lầu là không dám, vì con ma kia đang theo sau, không biết nó đang ở đâu, cậu cũng không dám quay đầu nhìn, chỉ có thể chạy lên trên.

Lên đến tầng bốn, cậu lục trong chùm chìa khóa tìm chiếc phù hợp, mở cửa căn hộ trên lầu, lao thẳng vào trong, một tay lần mò công tắc đèn, tay còn lại đóng cửa lại.

Trong phòng không có ai, trên sofa và bàn ghế trong phòng khách đều được phủ vải chống bụi. Cậu đứng tựa vào tường, lắng nghe, không phát hiện điều gì bất thường, thần kinh căng thẳng mới dần dần thả lỏng, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cậu giật bắn người. Nhìn vào màn hình, là mẹ gọi.

Cậu vội vàng bắt máy: "Mẹ, có chuyện gì ạ?"

Mẹ hỏi trong điện thoại: "Con về nhà chưa? Vừa rồi mẹ nghe thấy tiếng ngoài cửa, tưởng con về rồi, nhưng mở cửa lại không thấy ai. Mẹ gọi hỏi ba con, ông ấy bảo con đi từ lâu rồi. Con đang ở đâu vậy?"

"Con…" Cậu nhìn quanh, chần chừ một chút rồi nói: "Mẹ, tối nay con muốn ngủ ở tầng trên."

"Tầng trên? Khôn Khôn về rồi à?"

Tầng trên là nhà của Tần Cố, thanh mai trúc mã của cậu. Lúc nhỏ, cậu không biết đọc hết chữ, nên gọi Tần Cố là "Khốn Khốn".

Hơn nữa, hồi đó sức khỏe của Tần Cố không tốt, lúc nào cũng ủ rũ, lờ đờ buồn ngủ, khiến cậu càng kiên trì gọi như vậy.

May mà Tần Cố có tính tình tốt, không giận cậu, mỗi khi cậu gọi "Khôn Khôn", cậu ấy đều đáp lại, còn cười tít mắt đưa kẹo bánh cho cậu.

Sau này, người lớn hai nhà cũng quen với cách gọi đó mà gọi theo.

Ông nội Hạ vuốt đầu cậu, nói: "Nhũ danh này nghe êm tai, Tiểu Bắc là một đứa trẻ thông minh."

Tiểu Bắc chỉ biết cười ngốc nghếch, suốt ngày bám theo Tần Cố, gọi "Khốn Khốn" không ngừng để được dỗ kẹo ăn.

Nguyễn Bắc

"Không... không có."

Chính vì biết nhà họ Tần không có ai, cậu mới chạy lên lầu.

"Một mình chạy lên lầu làm gì vậy?" Mẹ Nguyễn hỏi.

Nguyễn Bắc ấp úng mãi, không tìm được cái chớp thích hợp, liền lí nhí nói: "Con... con nhớ cậu ấy mà. Tối nay con sẽ ngủ trên lầu."

Mẹ Nguyễn: "... Được thôi, có cần mẹ mang chăn lên cho không? Xuống ăn cơm nhé?"

Nguyễn Bắc lắc đầu, sau đó mới sự nhớ mẹ không nhìn thấy, hương vàng nói qua điện thoại: "Không cần đâu ạ, con tự lên được. Con vừa ăn mì ở quán của ba rồi, không đói lắm, tối nay không ăn đâu."

"Đúng lúc Khốn Khốn cũng sắp vềrồi, mai mẹ lên, cả nhà mình cùng thu dọn một chút." Mẹ Nguyễn nói.

Hồi nhỏ, sức khỏe của Tần Cố không tốt. Ông ngoại hắn không biết đã lấy mối quan hệ ở đâu, gửi hắn đến chỗ một người bạn cũ để học Võ, mỗi năm đều phải ở đó một, hai tháng.

Sau này, sức khoẻ của Tần Cố quả nhiên khá lên. Tuy nhiên nhìn hắn vẫn có vẻ lười biếng, bởi vì nước da trắng,kiểu dáng người cao gầy, nhìn có chút gì đó khỏe mạnh. Nhưng mỗi lần đến hồ bơi, Nguyễn Bắc đều thấy cơ thể săn chắc, cơ bắp gọn gàng của Tần Cố, làm cậu vô cùng ngưỡng mộ.

Sau khi ông cụ Hạ qua đời vì bệnh mấy năm trước, Tần Cố gần như ăn cơm ở nhà cậu quanh năm. Cậu thân với Tần Cố nhất, quan hệ hai nhà cũng vô cùng gắn bó. Trong mắt ba mẹ cậu, Tần Cố không khác nào con trai của họ.

Ở kiếp trước, năm nay Tần Cố về muộn hơn mọi năm đến nửa tháng, nói là vì bên sư phụ có việc nên trì hoãn.

Sau đó, hắn ở lại chưa được bao lâu lại đi. Từ đó trở đi, không bao giờ quay lại nữa.

Nguyễn Bắc không liên lạc được với hắn, gọi điện không ai bắt máy, bên sư phụ hắn cũng không có tin tức. Mà khi ấy, chính cậu cũng đã đủ loại rối bù.

Mãi đến khi tạm ổn định lại, cậu mới tìm đủ cách để dò hỏi mọi tin tức về Tần Cố, chỉ sợ hắn đã gặp chuyện gì. Nhưng dù tìm thế nào đi chăng nữa, vẫn không có bất kỳ mối quan hệ nào.

Năm cậu hai mươi tuổi, ngay trước sinh nhật, cậu đã nhận được một kiện bưu kiện. Trong hộp có một viên ngọc cùng một bức thư.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Nguyễn Bắc liền nhận ra đó là miếng ngọc bội mà Tần Cố đã đeo từ nhỏ, ngay cả khi tắm cũng không bao giờ tháo xuống.

Trong thư chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, viết vội vàng.

Tần Cố dặn cậu phải giữ miếng ngọc này, đợi hắn quay về.

Nhưng cậu chưa kịp mong đợi Tần Cố trở lại, cũng chưa kịp gặp lại người bạn trúc mã của mình lần cuối, đã mất mạng tại nhà họ Lục.

Sống lại một lần nữa, cậu biết gia đình mình sẽ gặp phải họa gì, cũng biết phải làm thế nào để tránh né. Nhưng những chuyện đã xảy ra với Tần Cố, cậu thật sự không hay biết.

Cậu chỉ biết Tần Cố có một sư phụ, nhưng cụ thể là ai thì không rõ. Cậu từng hỏi qua chuyện học Võ của hắn, cũng từng học vài chiêu từ hắn, nhưng lại không biết được hắn đã học ở đâu.

Những chuyện này chỉ có thể chờ đợi khi Tần Cố quay lại rồi mới từ từ tính tiếp.

Nguyễn Bắc không biết con quỷ vẫn bám theo mình có tiếp tục đi theo vào ngày mai hay không, chỉ đành qua loa ứng phó: "Mai hẵng nói, mấy ngày nay trời không nắng, dọn dẹp phóng cũng không tiện."

"Được, vậy dọn sau."

Sau khi dùng vài câu qua loa thuyết phục mẹ xong, Nguyễn Bắc tắt điện thoại. Căn phòng yên tĩnh. Khi có người nói chuyện thì không cảm thấy gì, nhưng lúc này một mình trong nhà, cậu lại thấy có chút sợ hãi.

Cậu do dự nhìn về phía cánh cửa, không dám nhìn qua mắt mèo, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi bước về phía phòng của Tần Cố.

Nhà họ Tần có bố cục giống nhà cậu, ba phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một nhà vệ sinh, nhưng ba phòng ngủ đều không lớn.

Một phòng là của ông Hạ, sau khi ông mất, Tần Cố vẫn giữ nguyên căn phòng ấy.

Dư lại hai phòng, một phòng là phòng ngủ của Tần Cố, một phòng là thư phòng của hai ông cháu họ. Ông cụ Hạ viết thư rất đẹp, hồi nhỏ, Nguyễn Bắc và chị gái Nguyễn Tây cũng từng học một thời gian.

Nguyễn Bắc đã từng ở phòng của Tần Cố rất nhiều lần, quen thuộc như phòng của chính mình vậy. Nhưng nếu tính hết kiếp trước thì đã bảy năm cậu chưa từng quay lại đây. Một cảm giác vừa quen thuộc về vừa xa lạ tràn ngập trong lòng.

Trước mặt cậu là một chiếc bàn học lớn. Trước bàn có hai chiếc ghế được kê sát nhau. Có một khoảng thời gian rất dài, cậu và Tần Cố đã cùng nhau ngồi đây, tựa đầu làm bài tập, đọc truyện tranh.

Cạnh bàn học là một giá sách nửa hở, trên đó sắp xếp ngắn gọn những cuốn sách nhưng vẫn lưu lại dấu vết của thời gian. Trên tầng cao nhất có một ô trống, đặt một vài mô hình nhỏ, chính là những món quà cậu đã tặng Tần Cố, hai người cùng nhau gắn ráp.

Đối diện giá sách là một chiếc giường đôi bằng gỗ kiểu cũ, trải ga giường màu nhạt. Trên tấm gỗ ở đầu giường có vài miếng dán bong tróc loang lổ. Nguyễn Bắc đưa tay vuốt nhẹ lên đó, ký ức xa xưa trào ra từ sâu trong tâm trí.

Trước mắt cậu như hiện lên hình ảnh hai cậu bé, một đứa trẻ mặt tròn mắt tròn, đường nét thanh tú, đôi môi nhạt như thiếu máu, nhưng cả hai đều là những đứa trẻ đẹp đẽ.

Hai cậu bé chen chúc bên nhau, chọn ra những nhãn dán yêu thích nhất, cứ thế đi lại, rồi mỗi đứa trẻ dán một cái lên phòng mình hay ngủ.

Trên mặt Nguyễn Bắc bất giác nở một nụ cười. Đây là quá khứ của cậu, là tuổi thơ và thiếu niên của cậu, bình thường, giản dị nhưng tràn niềm vui. Khi nhớ lại, chỉ có niềm vui hạnh phúc.

Nhà họ Lục khinh thường gia cảnh nghèo khó của cậu. Trúc mã của Lục Tư Bạch là Tần Thâm, sợ cậu bám lấy anh ta, nên không chỉ một lần cảnh cáo cậu rằng đừng mơ mộng, đừng nghĩ rằng mình có thể như vậy với Lục Tư Bạch.

Khi đó, Nguyễn Bắc cảm thấy rất khó hiểu. Mãi đến khi đến nhà họ Lục, cậu mới biết trên đời có chuyện con trai thích con trai.

Lục Tư Bạch và Tần Thâm dường như là một đôi. Cậu chỉ cảm thấy mở mang tầm mắt, ngoài ra không có suy nghĩ gì khác, càng không thể có tình cảm gì với Tần Thâm—người xa lạ và tiền tệ bạc với cậu.

Nhưng ánh mắt ghét bỏ của Tần Thâm mỗi lần nhìn lại giống như đang đề phòng cậu sẽ nhào qua để làm gì đó vậy.

Nguyễn Bắc cảm thấy rất oan ức. Đừng nói là thích, cậu còn ghét cay ghét  đắng Tần Thâm nữa kia! Nếu thực sự cậu thích con trai thì trúc mã của cậu không phải là một lựa chọn hoàn hảo hơn sao?

Tất nhiên, suy nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi. Sau đó, Nguyễn Bắc lại cảm thấy tội lỗi, như thể đã làm vấy vết thương bạn tinh khiết giữa hai người.

Nguyễn Bắc nghĩ, dù sao kiếp này cậu cũng sẽ không quay lại nhà họ Lục, còn Lục Tư Bạch thì có một, hai, ba, bốn, năm... không biết bao nhiêu người ái mộ, đến lúc đó không có cậu làm kẻ thù chung nữa, liệu bọn họ có xé nhau ra không nhỉ?

Nếu có, thì cậu sẽ rất vui, dù sao kiếp trước cậu đã chịu quá nhiều thiệt thòi từ tay những kẻ đáng ghét đó. Từng người trong số họ đều lấy danh nghĩa “vì Lục Tư Bạch ra mặt báo thù” mà hành hạ và bắt nạt cậu, trong khi cậu còn chẳng rõ bản thân đã gây thù chuốc oán gì với Lục Tư Bạch nữa.

Nói cho cùng, cứ ở cạnh Lục Tư Bạch là cậu lại gặp xui xẻo. Cậu cũng muốn tránh đi, nhưng chẳng hiểu sao, cứ như bị dính vận rủi, luôn vô tình đụng phải hết người này đến người khác.

Nghĩ ngợi linh tinh một hồi toàn chuyện không vui, nhưng khi nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, tâm trạng cậu lại dần tốt lên.

Không gian nhỏ hẹp nhưng quen thuộc này khiến cậu cảm thấy rất an toàn. Thuần thục tìm ra một tấm ga giường sạch để thay, rồi lấy chăn cất trong tủ ra.

Khi đi vào phòng tắm rửa mặt, cậu cố ý gọi một cuộc điện thoại cho mẹ, vừa trò chuyện phiếm vừa nhanh chóng rửa ráy xong xuôi, rồi chạy vọt về phòng ngủ như chạy trốn, chui tọt vào chăn.

 


 

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Thâm: Đừng có động vào tôi, không thích cậu đâu.

Nguyễn Bắc: Cậu có bệnh à?

P/S: Tên công là do bạn thân của tôi đặt đó.

Tôi: Tôi muốn một cái tên cho một đại lão thiên sư công.

Bạn thân: Tần Cố?

Tôi: Được! Tên thân mật gọi là Khốn Khốn, vì thiên phú quá cao nên hồi nhỏ dễ xuất hồn, thường xuyên hôn mê, đặt tên này để trấn hồn. Bé con, cậu thông minh quá đi!

Bạn thân: … Cậu vui là được rồi. :)

 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play