Trăng treo đầu liễu, ánh trăng bạc rải xuống tràn lan, nhưng khi va vào ánh đèn rực rỡ của khu biệt thự, lại bị nhấn chìm không chút dấu vết, chỉ ở những nơi ánh sáng lụi tàn mới lộ ra chút tồn tại mong manh.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Lục, đủ loại siêu xe đậu kín. Hôm nay là sinh nhật của tiểu thiếu gia nhà họ Lục, không phải năm tuổi đặc biệt, cũng chẳng phải tuổi tròn, vậy mà Lục gia vẫn tổ chức linh đình, bởi lẽ còn một việc trọng đại khác cần mượn dịp này để tuyên bố—cuộc liên hôn giữa nhà họ Lục và nhà họ Tần.
Lục Minh Hải không có con gái, người đính hôn với nhà họ Tần chính là tiểu thiếu gia được nuông chiều hết mực—Lục Tư Bạch.
Chuyện tình yêu đồng giới ngày nay tuy không còn quá hiếm lạ, nhưng cũng chẳng thể công khai bàn tán thẳng thừng.
Đặc biệt là trong những gia tộc giàu có này, con cái khi còn trẻ có thể chơi đùa cho vui, trưởng bối cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nếu thực sự muốn gả cho một người đàn ông cả đời, e rằng sẽ làm nhà cửa đảo lộn, phong ba bão táp.
Huống hồ như Lục gia và Tần gia, trực tiếp tổ chức yến tiệc linh đình để công khai việc đính hôn của hai cậu con trai nhỏ, quả thực là chuyện khó ai tưởng tượng nổi.
Nhưng những người có địa vị như họ đều là cáo già tinh ranh, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, khi Lục Minh Hải tuyên bố tin tức này, bên dưới vẫn vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, khách khứa trên mặt ai cũng nở nụ cười chân thành vô cùng.
Tiệc đã qua nửa chặng, một trong hai nhân vật chính—Tần Thâm, thiếu gia nhà họ Tần vẫn còn bận rộn tiếp đãi khách khứa trong đại sảnh, còn nhân vật chính còn lại thì không biết đã đi đâu.
Nhà họ Tần dòng dõi cao quý, có không ít người tranh nhau tiến lên nịnh nọt, lấy lòng Tần thiếu gia. Những kẻ không chen vào được hoặc chẳng đủ tư cách lại tụm năm tụm ba một chỗ, trên mặt cười nói vui vẻ nhưng miệng toàn bàn tán chuyện của chủ nhân bữa tiệc hôm nay.
"Lục gia đúng là có phúc, lần này bám được nhà họ Tần rồi. Còn Lục Minh Hải, ông ta cũng chẳng câu nệ gì, đến cả con trai ruột cũng có thể đẩy lên giường đàn ông."
Người nói nâng ly rượu, che đi nụ cười trên mặt, nhưng sự ghen tị ẩn giấu trong lời nói thì ai cũng nghe ra được.
Miệng thì khinh thường Lục Minh Hải, nhưng thực ra nếu có cơ hội như vậy, e rằng chính hắn ta còn làm hơn thế. Đám người này tuy giàu có, nhưng làm sao so được với gia tộc khổng lồ như nhà họ Tần—danh gia vọng tộc qua bao thế hệ, sản nghiệp trải rộng trong và ngoài nước, không biết là bao nhiêu.
Người bên cạnh bật cười khẽ: "Anh hồ đồ rồi, đó đâu phải con ruột."
"Ai da, tôi quên mất!" Người nọ vỗ trán, "Là đứa bé bị trao nhầm!"
"Không trách anh được, thiếu gia thật sự của Lục gia gần như chưa từng lộ mặt, chính nhà họ Lục còn chẳng quan tâm, chúng ta là người ngoài thì nhớ làm gì?"
"Đúng vậy, vị thiếu gia kia tên gì, trông thế nào, tôi cũng chẳng nhớ nổi. Khi chuyện trao nhầm con năm đó bị khui ra, Lục Minh Hải đã nhanh chóng dẹp yên, giữ lại cả hai đứa trẻ. Khi đó tôi còn tưởng nhà họ Lục luyến tiếc đứa trẻ mình nuôi từ bé, ai ngờ là để dành cho ngày hôm nay, đúng là cao tay!"
Người nọ vừa như châm chọc vừa như khen ngợi, giơ ngón cái lên, uống cạn chén rượu, trầm giọng nói: "Đứa con nuôi lớn lên bên cạnh thiếu gia nhà họ Tần từ nhỏ, tình cảm từ bé, làm sao con ruột không chút liên hệ có thể so sánh?"
Hắn ta và nhà họ Lục cũng từng có giao tình, thuở thiếu thời còn là bạn bè khá thân với Lục Minh Hải. Cả hai đều là con thứ trong gia tộc, nền tảng nắm trong tay mỏng manh, sự hỗ trợ từ gia đình gần như không có, đều ôm chí lớn muốn tự mình làm nên sự nghiệp.
Ban đầu hoàn cảnh của cả hai cũng không khác nhau là mấy, nhưng Lục Minh Hải lại dựa vào gương mặt đẹp đẽ của mình để lấy lòng tiểu thư nhà họ Phùng, mượn thế lực nhà vợ để đoạt lấy quyền hành trong Lục gia. Sau đó việc kinh doanh ngày càng phát triển, đến nay hai người đã chẳng còn ở cùng một đẳng cấp nữa.
Giống như buổi tiệc hôm nay, quy mô công ty của hắn cũng không nhỏ, nhưng chỉ miễn cưỡng lấy được một tấm thiệp mời, xung quanh toàn là những người không có chút danh tiếng nào.
Người đang nói chuyện với hắn cũng là bạn lâu năm, biết được khúc mắc trong lòng hắn, vỗ vai an ủi: “Nhà họ Tần con cháu thưa thớt, Lục Tư Bạch lại là đàn ông, không biết chừng khi nào hai nhà lại tan vỡ.”
Nói thì nói vậy, nhưng cả hai đều hiểu rằng chính vì nhà họ Tần con cháu ít ỏi nên càng coi trọng hơn.
Việc hai nhà Lục – Tần chính thức đính hôn cho hai người đàn ông là do thiếu gia nhà họ Tần đã dốc hết sức mới làm được, đủ để thấy họ quan tâm Lục Tư Bạch đến nhường nào.
Nhà họ Lục lần này thực sự muốn nắm lấy cơ hội để thăng tiến nhờ nhà họ Tần.
Bên cạnh có một kẻ mới phất lần đầu tham gia yến tiệc cấp cao như thế này, lén nghe hai người trò chuyện hồi lâu, cuối cùng không nhịn được tò mò, khẽ hỏi: “Lục thiếu gia này chẳng phải con ruột của Lục tổng sao? Vậy chuyện ôm nhầm con là thế nào? Hai vị có thể nói cho tôi nghe không?”
Hai người này dù trò chuyện khẽ khàng sau lưng người khác, nhưng những chuyện này chẳng phải bí mật gì, cũng không phải không thể nói, chỉ là không tiện nhắc đến trước mặt Lục Minh Hải mà thôi.
Giờ bọn họ đứng cách xa nơi mọi người đang vây quanh Lục Minh Hải, tự nhiên không cần kiêng dè gì nữa, bèn mang theo chút tâm tư thầm kín, kể hết chuyện của nhà họ Lục ra.
Dưới ánh mặt trời chẳng có chuyện gì mới mẻ, thật ra cũng không có gì lạ lẫm, chỉ là nhà họ Lục ôm nhầm con, nuôi đến mười sáu, mười bảy tuổi, vì một sự cố mới phát hiện không phải con ruột của mình.
Con nuôi được nuôi từ nhỏ, tình cảm sâu đậm, từ Lục Minh Hải, phu nhân nhà họ Lục, đến vị đại thiếu gia trẻ tuổi tài cao Lục Tư Viễn, và cả Tần Thâm – thanh mai trúc mã dù không phải người nhà họ Lục nhưng có thân phận cao quý, ai cũng không nỡ rời xa Lục Tư Bạch.
Đã không nỡ, thì cứ giữ lại thôi.
Nhà họ Lục giàu có, nhiều tiền, đừng nói nuôi thêm một đứa con trai, dù có thêm mười đứa tám đứa cũng chẳng thành vấn đề, thế là cả con ruột lẫn con nuôi đều được giữ lại.
“Nhà kia có chịu không?” Kẻ mới phất hỏi.
“Xem cậu nói kìa, chỉ cần tiền vào chỗ, có gì mà không thể? Nghe nói nhà đó rất nghèo, trong nhà có người bệnh, còn vướng phải án mạng, nhà họ Lục tung chút tiền ra là giải quyết được hết mọi chuyện.”
Kẻ mới phất chậc lưỡi, không tiện hỏi thái độ của Lục Tư Bạch. Dù gì cậu ta cũng là con ruột nhà đó, nếu muốn về, nhà họ Lục cũng chẳng có lý do gì để ngăn cản.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, rõ ràng không phải vậy.
Nghĩ cũng đúng, ai mà không muốn sống trong nhung lụa, nếu hắn là Lục Tư Bạch, làm thiếu gia hơn chục năm, chắc chắn cũng không muốn quay về sống khổ sở.
Nhưng nghĩ là một chuyện, làm thật lại là chuyện khác, chuyện này vẫn khiến người ta có chút nghi ngờ về nhân phẩm của Lục Tư Bạch.
“Vậy còn vị thiếu gia thực sự của nhà họ Lục?”
Kẻ mới phất chợt nhớ ra: “Nếu đã bị ôm nhầm, thì hai người họ chắc chắn có ngày sinh gần nhau, nhưng sao không nghe nói nhà họ Lục tổ chức tiệc sinh nhật gần đây?”
“Chẳng phải hôm nay sao?”
Người đàn ông cầm ly rượu cười đầy châm chọc: “Trước đó khi ra ngoài cùng Lục Minh Hải, người đứng bên cạnh Lục Tư Bạch chính là cậu ta.”
Kẻ mới phất sững sờ, hồi tưởng lại lúc nãy, quả thực khi Lục Minh Hải xuất hiện có đi cùng vài người trẻ tuổi, ngoài Lục Tư Viễn và Lục Tư Bạch, còn có một thanh niên dáng vẻ thanh tú, ngũ quan khá giống Lục Minh Hải.
Chỉ là Lục Minh Hải không tỏ ra quá thân thiết với người đó, hắn còn tưởng rằng đó là con cháu dòng họ khác của nhà họ Lục.
Hắn nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng vị thiếu gia thực sự, nhớ lại thì hình như người đó chỉ xuất hiện chớp nhoáng rồi biến mất.
“Vị thiếu gia thật này… có vẻ hơi cô lập.”
Hắn nói rất uyển chuyển, người nghe lại hiểu rõ, chỉ cười nhạt: “Ai mà biết, nghe nói vị thiếu gia này không được lòng người, luôn tranh giành với tiểu thiếu gia nhà họ Lục, cũng chẳng được giáo dục tử tế, hành vi thô lỗ, tính cách kỳ quặc…”
“À đúng rồi, còn từng đánh nhau với Tần thiếu nữa, cậu ta đúng là gan to thật.”
Kẻ mới phất nhớ lại đôi mắt lạnh lùng tĩnh lặng của vị thiếu gia kia, dù không có biểu cảm gì, cũng chẳng lộ ra ý cười, nhưng thực sự không giống như lời đồn thổi.
So sánh với thái độ của Lục Minh Hải đối với con ruột và con nuôi, trong lòng hắn đã hiểu rõ.
Dù hắn không học hành nhiều, nhưng nếu có người nói xấu con trai mình, hắn nhất định sẽ tìm đến tranh luận, còn nhà họ Lục lại để con ruột của mình mang tiếng xấu như vậy, có thể thấy rằng vị thiếu gia thật kia chắc hẳn có hoàn cảnh không tốt.
Nhưng mấy chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn, nghe một chút chuyện bát quái, những cái gọi là thể diện hào môn cũng chẳng hoa lệ như hắn tưởng.
“Thôi nào, nói mấy chuyện này chẳng có gì thú vị.”
Hai người trước đó đã tám đủ chuyện, bắt đầu thấy chán, bèn đổi chủ đề, hỏi han về chuyện làm ăn của kẻ mới phất. Dù sao thì những dịp như thế này vốn là để kết giao quan hệ.
Sau lần này, ba người xem như quen biết, trò chuyện một hồi phát hiện có cơ hội hợp tác, thế là bầu không khí trở nên thân thiện hơn.
Dù vậy, do chuyện bát quái vẫn còn vương vấn trong đầu, kẻ mới phất không tự chủ được mà chú ý nhiều hơn đến chủ nhà bên kia.
“Ơ? Sao bọn họ đều lên lầu rồi…”
“Hả? Cậu nói ai lên lầu?”
“Lục đại thiếu, Tần thiếu…”
Trước đó còn có hai thanh niên cũng đi lên, một người hắn nhận ra, là một minh tinh nổi tiếng, nghe nói gia cảnh cũng khá giả, nếu không thì cũng không thể tham dự tiệc này.
Người còn lại thì hắn không biết, chắc là thiếu gia nhà nào đó.
Thanh niên thường không thích xã giao, muốn tránh ồn ào hoặc lên lầu nghỉ ngơi cũng bình thường. Khi tổ chức tiệc thế này, tầng trên thường sẽ có phòng khách được dọn dẹp sẵn cho khách nghỉ ngơi.
Nhưng Lục Tư Viễn và Tần Thâm là chủ nhà, họ cần ở lại tiếp đãi khách, tại sao lại từng người một kéo nhau lên lầu?
“Lục thiếu hình như cũng biến mất một lúc rồi.”
Người này nói đến Lục Tư Bạch, họ nghe kẻ mới phất nói vậy, liếc nhìn xung quanh, quả nhiên không thấy bóng dáng đám trẻ hai nhà Lục – Tần đâu cả.
“Lạ thật, rốt cuộc là đang giở trò gì đây…”
Ba người đều bối rối, đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai vọng lên từ sân sau.
Bọn họ không thể chen vào giữa đám đông, mà lại đứng ở góc khuất gần sân vườn, chỉ cần bước vài bước là có thể đến cánh cửa kính dẫn ra hoa viên phía sau.
Tiếng hét chói tai vang lên, ba người theo phản xạ chạy vài bước về phía đó, lao lên trước những người khác và đến trước cửa kính.
Cảnh tượng trước mắt khiến họ sững sờ.
Thanh niên tuấn tú mặc áo sơ mi trắng nằm trên mặt đất, máu dưới thân đã thấm ướt quần áo của cậu, ở cổ áo rơi ra một miếng ngọc bội, hoàn toàn bị ngâm trong máu nên không nhìn rõ màu sắc.
Cậu vẫn còn sống, hàng mi dài và dày khẽ rung động, đôi môi mấp máy, như đang thì thầm điều gì đó.
“Đây chẳng phải là…”
“Là đứa con bị ôm nhầm của nhà họ Lục…”
Tên nhà giàu mới nổi bỗng chốc hiểu ra điều gì, ngẩng đầu nhìn lên ban công ngay phía trên Lục thiếu, chỉ thấy vài bóng người vụt qua, những người biến mất chính là chủ nhân của nơi này.
"Gọi xe cứu thương!"
Lục Minh Hải từ phòng khách lao ra, đẩy mạnh cô hầu gái đang sợ đến ngây người bên cạnh Lục thiếu, Lục phu nhân chỉ nhìn thoáng qua từ xa liền ngất xỉu.
Một đám người ùa đến, ba người chạy tới đầu tiên lại bị đẩy ra.
Xe cứu thương đến, nhưng thứ được đưa đi lại là thi thể. Sau đầu của Lục thiếu bị vỡ một lỗ lớn, không đợi bác sĩ đến đã tử vong.
Cáng cứu thương đi ngang qua trước mặt họ, không biết ai đó lẩm bẩm: “Không có phúc, vất vả lắm mới trở về nhà ba mẹ ruột giàu có, còn chưa kịp hưởng phúc bao lâu đã mất rồi.”
Tên nhà giàu mới nổi quay đầu nhìn một cái, nhưng không tìm thấy ai, trong lòng nghẹn lại, khó mà diễn tả thành lời.
Vừa nãy hắn ở rất gần, mắt lại tinh, lời thì thào lúc lâm chung của Lục thiếu quá đơn giản.
Cậu nhỏ giọng gọi "ba", "mẹ", "chị gái", còn một cái tên nào đó.
Nhà họ Lục không có con gái, người cuối cùng cậu gọi đến là ai đã quá rõ ràng, chỉ là mấy chữ cuối không nghe rõ, có lẽ là ai đó rất quan trọng đối với cậu.