“Không cần, cô không yếu ớt đến vậy.”

Bị từ chối, Giang Linh thoáng chùng tay xuống, có chút mất mát: “Được rồi.”

“Linh Nhi có vẻ rất thất vọng?” Tiêu Thịnh Vân nhướng mày.

Thái tử quá nhạy bén, nếu để hắn nhận ra điều gì thì không ổn. Giang Linh cố tỏ vẻ thờ ơ, lắc đầu: “Làm gì có.”

Chỉ là trong lòng vẫn có chút tiếc nuối—thật vất vả mới có cơ hội cọ long khí, vậy mà lại lãng phí.

Dù đã cố hết sức che giấu, nhưng nét thất vọng vẫn ánh lên trong đáy mắt thiếu niên, không thể qua mắt Tiêu Thịnh Vân. Hắn khựng lại một chút, rồi chậm rãi mở miệng: “Nếu em thật sự muốn… cũng có thể ôm một chút.”

Đôi mắt Giang Linh lập tức sáng rực.

Đây mới gọi là kỳ tích! Y còn tưởng lần này đã bỏ lỡ cơ hội hấp thụ long khí, không ngờ Tiêu Thịnh Vân lại đổi ý! Sợ nam nhân này bất ngờ thay đổi chủ ý lần nữa, Giang Linh lập tức bật dậy, nhào tới ôm chặt lấy người trước mặt.

Thân hình mềm mại của thiếu niên ôm trọn lấy hắn, mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí, quấn lấy Tiêu Thịnh Vân. Thân thể hắn cứng đờ.

Cảm giác long khí thấm vào thần hồn quả thực quá mức dễ chịu. Giang Linh ôm chặt, cọ cọ lên người hắn, hoàn toàn không muốn buông tay.

Thái tử hiếm khi chủ động nhượng bộ, vậy thì nhất định phải tranh thủ hút đủ!

Ánh mặt trời len qua kẽ lá, để lại những vệt sáng lốm đốm trên mặt đất. Dưới tán cây xanh, một thiếu niên vận trường bào màu nguyệt bạch ôm chặt lấy nam nhân khoác huyền y cao lớn, thỉnh thoảng còn dụi đầu vào vai hắn, tạo nên một khung cảnh tựa như tranh vẽ.

Tiêu Thịnh Vân chờ mãi vẫn không thấy thiếu niên có ý định buông tay. Hắn khẽ nâng tay, định nhẹ nhàng đẩy người ra, nhưng lại phát hiện thiếu niên thoạt nhìn có vẻ yếu ớt nhưng sức lực lại không hề nhỏ. Hắn hơi dùng sức mà vẫn không thể gỡ ra được.

“Ôm đủ chưa?”

Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ đỉnh đầu. Giang Linh lưu luyến buông tay, lén liếc nhìn sắc mặt nam nhân rồi vội vàng tìm cách đánh trống lảng: “Bây giờ ngài có thấy khá hơn chút nào không?”

Tiêu Thịnh Vân đã sớm quên mất bực bội trong lòng, khóe môi khẽ nhếch lên: “Khá hơn nhiều.”

“Ta đã nói rồi, ôm một cái rất hữu dụng!” Vừa có thể hấp thụ long khí, vừa có thể làm Thái tử vui vẻ hơn—ôm một cái quả nhiên là biện pháp tuyệt vời! Giang Linh âm thầm ghi nhớ, tính toán sau này sẽ tận dụng triệt để.

“Đúng vậy, lần này nhờ có em.” Nhìn thiếu niên vì làm tâm trạng mình tốt lên mà trở nên vui vẻ, Tiêu Thịnh Vân thuận theo lời hắn.

Giang Linh lập tức nắm lấy cơ hội: “Vậy sau này nếu ngài không vui, có thể đến tìm ta.”

“Được.” Tiêu Thịnh Vân nhịn cười. Hắn không phải vì cái ôm mà tốt lên, chỉ là khi nhìn thiếu niên vô điều kiện đứng về phía mình, thay mình bất bình, hắn bỗng cảm thấy những chuyện kia chẳng đáng để bận lòng nữa.

Được đáp lại một cách sảng khoái, trong lòng Giang Linh mừng rỡ, bắt đầu suy tính xem làm thế nào để có thể lấy được nhiều long khí hơn từ Thái tử.

Long khí khác với tinh khí trên thân thể con người. Nếu tinh khí bị yêu quái hút đi, nó sẽ gây tổn hại đến cơ thể, nhưng long khí thì không. Huống hồ, lượng long khí trên người Tiêu Thịnh Vân vô cùng dồi dào—với tốc độ hấp thụ hiện tại của Giang Linh, dù có kéo dài vài trăm năm cũng chẳng thể cạn kiệt. Hơn nữa, khi hấp thụ long khí, y còn vô thức chuyển lại lại một phần năng lượng giúp đối phương hồi phục. Chính nhờ vậy mà cơ thể Tiêu Thịnh Vân xuất hiện một luồng sinh cơ mãnh liệt chưa từng có.

Dù không thể hoàn toàn giải trừ kịch độc trong người Tiêu Thịnh Vân, nhưng ít nhất cũng giúp hắn tránh khỏi đau đớn triền miên như trong nguyên tác. Đối với cả hai mà nói, đây là một chuyện đôi bên cùng có lợi. Nếu không phải như vậy, Giang Linh cũng sẽ không bất chấp nguy hiểm của đối phương để hấp thụ long khí.

Lúc này, trong triều đình, Hoàng đế quyết tâm ép Thái tử giao nộp binh quyền. Các thế lực lớn bắt đầu đấu trí, cục diện giằng co căng thẳng hơn bao giờ hết.

Tuy vậy, những tranh đấu chính trị ấy không ảnh hưởng đến Giang Linh. Y lại đang bận suy nghĩ chuyện khác—từ khi biết rằng mỗi lần hấp thụ long khí, y cũng có thể hồi phục cho Tiêu Thịnh Vân một phần năng lượng nên y vẫn luôn muốn tìm cơ hội thử nghiệm.

Nhưng đáng tiếc, khoảng thời gian này Tiêu Thịnh Vân vô cùng bận rộn, ngày nào cũng đi sớm về muộn, hơn phân nửa thời gian đều vùi đầu nghị sự cùng quần thần. Đừng nói đến chuyện hút long khí, ngay cả muốn gặp mặt cũng khó.

 

---

Bên trong thư phòng.

Ám vệ quỳ một gối, dâng lên tình báo vừa tra được:

“Khởi bẩm Điện hạ, thuộc hạ đã điều tra theo lệnh. Hiện có thể xác nhận, chuyện ruộng đất của Ngô gia bị cưỡng đoạt có liên quan đến Trần gia. Ngoài ra, đại tẩu của Ngô gia—Triệu thị—đã bị Đỗ Dũng Tân, em vợ của Trần ngự sử, cưỡng ép bắt vào phủ. Không chịu được sỉ nhục, nàng đã… t·reo c·ổ t·ự t·ử.”

Nửa người ẩn trong bóng tối sau án thư, sắc mặt Tiêu Thịnh Vân không rõ vui hay giận. Hắn thong thả gõ ngón tay lên mặt bàn, giọng nói lạnh lẽo vang lên:

“Tiếp tục điều tra. Tập trung vào Trần gia và Đỗ gia.”

“Tuân lệnh.” Ám vệ chắp tay, lui xuống.

 

---

Sau bữa tối.

Thấy Thái tử hôm nay không vội rời đi như mọi khi, Giang Linh tò mò hỏi:

“Điện hạ hôm nay không bận sao?”

Thực ra, Tiêu Thịnh Vân cố ý ở lại. Tin tức mà ám vệ tra được mang đến cho hắn một cơ hội xoay chuyển tình thế, giúp hắn thoát khỏi thế bị động trong ván cờ quyền lực.

Hắn nhìn Giang Linh, khóe môi khẽ nhếch lên:

“ Em còn nhớ lần trước chúng ta xuất cung, những đứa trẻ bán hồ lô đường đã kể chuyện gì không?”

Có thể nhanh chóng tìm ra hướng đi, công lao của Giang Linh không thể không nhắc đến.

Giang Linh suy nghĩ một lát, liền nhớ ra: “Ngô gia? Lúc đó ngài nói muốn điều tra, đã tra ra được gì rồi?”

“Đúng vậy.” Tiêu Thịnh Vân khẽ gật đầu, ánh mắt sâu thẳm. “Lần này, cô phải cảm tạ Linh Nhi. Chuyện của Ngô gia có liên quan đến Trần ngự sử, đây là mắt xích quan trọng giúp cô tìm ra đột phá.”

Biết Giang Linh không am hiểu những âm mưu chính trị trong triều, Tiêu Thịnh Vân không nói quá nhiều, chỉ chỉ ra phía ngoài:

“Đẩy cô ra ngoài dạo một chút, trên đường đi cô sẽ giải thích rõ ràng.”

Giang Linh ăn nốt miếng điểm tâm cuối cùng, rửa tay sạch sẽ, rồi đẩy xe lăn của Tiêu Thịnh Vân ra khỏi phòng.

 

Phạm Đức dẫn theo một nhóm cung nhân lặng lẽ theo sau hai người, giữ khoảng cách vừa đủ để không nghe thấy cuộc trò chuyện, nhưng vẫn có thể kịp thời tiến lên hầu hạ khi cần.

Ở phía tây Đông Cung có một hoa viên nhỏ, đây là lần đầu tiên Giang Linh đặt chân đến nơi này. Nhìn vườn hoa tràn ngập sắc màu rực rỡ, trăm hoa đua nở, y không khỏi kinh ngạc mà thốt lên:

“Thật đẹp quá!”

Hoa viên này trồng đủ loại hoa quý hiếm lẫn loài hoa phổ thông, tất cả đều được chăm sóc tỉ mỉ bởi những người thợ khéo léo. Giang Linh có thể cảm nhận được chúng sinh trưởng rất tốt.

Đất ở đây màu mỡ, ánh nắng chan hòa, khí hậu thích hợp, là môi trường lý tưởng để cây cối phát triển. Điều đặc biệt hơn cả là y có thể cảm nhận được một luồng linh khí nhàn nhạt trong không khí. Nếu không phải không thể hóa thành bản thể, y thực sự muốn vùi mình vào nơi này để hấp thu linh khí cho thỏa thích.

Y nghiêng đầu hỏi: “Điện hạ thích trồng hoa sao? Những loài hoa này đều do ngài tự tay chăm sóc ư?”

"Phần lớn là do cung nhân mang đến." Tiêu Thịnh Vân nhìn vườn hoa trước mắt, trong mắt ánh lên một tia hoài niệm. Từng có thời gian hắn cũng say mê hoa cỏ, nhưng từ khi trở thành Trữ quân, trên lưng hắn gánh quá nhiều trọng trách, phải làm quá nhiều việc, thú vui nhỏ bé này đành phải gác lại.

Giang Linh đẩy xe lăn của Tiêu Thịnh Vân đi dạo quanh vườn, vừa thưởng thức cảnh sắc vừa đột nhiên hỏi: “Ta có thể trồng thứ gì đó ở đây không?”

Có long khí trợ giúp, thần hồn y đang dần khôi phục. Biết đâu một ngày nào đó y có thể hóa thành bản thể, đến lúc đó y sẽ chọn một vị trí thật đẹp trong hoa viên này mà tự mình "trồng" vào đó.

“Được. Nếu muốn tìm hạt giống, cứ nói với Phạm Đức. Đông Cung có cung nhân chuyên trách việc trồng trọt, lần sau cô sẽ bảo hắn gọi họ đến, để em làm quen trước.”

Giang Linh vốn không hứng thú với các loại thực vật khác, y chỉ muốn… "trồng" chính mình. Sợ nói thêm sẽ bị Tiêu Thịnh Vân giao cho nhiệm vụ chăm sóc hoa viên, y vội vàng chuyển đề tài:

“Vừa rồi ngài nói chuyện Ngô gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

"Lần trước sau khi nghe bọn trẻ kể chuyện, cô đã phái người điều tra. Không ngờ tra ra được Trần ngự sử có liên quan." Giọng nói của Tiêu Thịnh Vân lạnh đi vài phần. “Cô vốn không nghĩ một kẻ như Trần ngự sử lại dám làm ra chuyện như vậy.”

Giang Linh hơi do dự: “Nhưng… chuyện này có liên quan gì đến điện hạ?”

"Không phải trùng hợp." Tiêu Thịnh Vân khẽ cười, nhưng trong mắt không có chút ý cười. “Trần ngự sử chính là kẻ đầu tiên đứng ra yêu cầu cô giao nộp binh quyền. Nhưng giờ đây, hắn còn lo không giữ được mạng, thì lấy tư cách gì mà nhúng tay vào chuyện của cô?”

Dĩ nhiên, kẻ đứng sau thao túng không chỉ có một mình Trần ngự sử. Chỉ dựa vào hắn, chưa đủ khả năng che giấu một chuyện lớn như vậy. Người thật sự cần chú ý là kẻ giật dây phía sau.

Muốn ép hắn nhượng bộ để trục lợi? Còn không nhìn xem bản thân có đủ tư cách hay không!

Hắn kể lại chuyện này cho Giang Linh vì muốn hắn biết rằng, trong cuộc cờ này, một hành động vô tình của y cũng có thể tạo ra bước ngoặt quan trọng. Giang Linh là Thái tử phi, Tiêu Thịnh Vân không muốn y trở thành kẻ mù mờ không biết gì.

Tạ Tư Nghiêu khi nghe được tin tức này, không giống những tâm phúc khác lên tiếng khuyên ngăn, chỉ nhàn nhạt nói:

“Chỉ cần trong lòng ngài đã nắm chắc, vậy là đủ.”

Không muốn tiếp tục bàn luận về vấn đề này, Tiêu Thịnh Vân hỏi: “Bên kia an bài thế nào rồi?”

 

 

“Mọi chuyện đã được sắp xếp, chỉ cần để ngọn lửa này cháy thêm một chút nữa, là có thể ra tay. Điện hạ chắc rằng chuyện này có thể xoay chuyển cục diện sao?”

Những việc Tiêu Thịnh Vân không tiện tự mình ra mặt bên ngoài cung đều do Tạ Tư Nghiêu thay hắn thực hiện, lần này cũng không ngoại lệ.

“Nếu là thời điểm khác, có lẽ không thể, nhưng hiện tại thì khác. Hậu cung vừa có hỷ sự, mà phụ hoàng lại luôn tự xưng là yêu dân như con. Dù chỉ vì cầu phúc cho hài nhi chưa chào đời này, ông ấy cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.”

Tình hình triều đình thay đổi chóng mặt, mới hôm trước thế lực Thái tử còn bị đẩy vào thế yếu, vậy mà chưa kịp để phe đối lập vui mừng, hôm sau cục diện đã hoàn toàn đảo ngược.

Nguyên nhân là do vị quan ban đầu đề xuất việc thu hồi binh quyền của Thái tử lại bị người ta tố giác bằng sớ tấu lên hoàng đế.

Một buổi sáng trời mưa rả rích, trưởng tử Ngô gia đánh trống kêu oan, tố cáo Trần ngự sử đã cướp đoạt ruộng đất, dung túng thê đệ cướp đoạt dân nữ, bức tử người vô tội, sai phái gia đinh hành hung dân lành, cùng hàng loạt tội danh khác.

Dưới sự sắp đặt của Thái tử, sự việc nhanh chóng lan rộng và trở thành tâm điểm bàn luận.

Đến buổi lâm triều, Trần ngự sử vẫn như thường lệ đứng ra liệt kê đủ loại điều khoản, nhằm tiếp tục ép Thái tử giao nộp binh quyền.

Vừa trình tấu, hắn vừa kín đáo quan sát phản ứng của người ngồi phía trên.

Nam nhân ấy khoác long bào, ngồi ngay ngắn trên chiếc xe lăn được chế tác đặc biệt. Tuy không thể đứng lên, nhưng khí thế bức người, hoàn toàn không giống như đang bị ép vào đường cùng.

Thời cơ đã đến, hoàng đế chuẩn bị lên tiếng thì một vị đại thần khác bất ngờ đứng dậy:

“Khởi bẩm bệ hạ, thần có chuyện quan trọng muốn tấu trình!”

“Chuẩn tấu.”

Vị đại thần liền dõng dạc thuật lại chuyện xảy ra với Ngô gia, rồi chắp tay cúi đầu:

“Thần cho rằng, Trần ngự sử bất coi thường người, làm tổn hại thanh danh của bệ hạ, tội đáng bị nghiêm trị!”

Hoàng đế cau mày: “Việc này có thật không?”

“Chuyện này hoàn toàn là thật! Thần đã tra xét rõ ràng, thỉnh bệ hạ xem xét!”

Thái giám hầu cận nhanh chóng dâng bản tấu lên hoàng đế.

Bầu không khí trong điện im lặng đến đáng sợ.

Một lúc sau, hoàng đế tức giận đến mức đứng phắt dậy, thẳng tay ném tấu chương xuống trước mặt Trần ngự sử:

“Trẫm vẫn luôn tin rằng dưới triều đại của trẫm, bách tính có thể an cư lạc nghiệp. Không ngờ được, Trần Vinh, ngươi hãy nhìn xem ngươi đã làm ra những chuyện tốt gì đây!”

Cơn thịnh nộ khiến Hoàng đế run rẩy không ngừng. Xưa nay, ông vẫn luôn kiêu hãnh về một triều đình thanh liêm dưới sự trị vì của mình, không giống tiền triều đầy rẫy tham quan ô lại. Vậy mà hành vi của Trần ngự sử chẳng khác nào một cái tát thẳng vào mặt hoàng đế, làm sụp đổ hình tượng ông cố gắng duy trì bấy lâu nay.

Trần ngự sử hoàn toàn sững sờ, không ngờ lửa lại bén tận đầu mình. Hắn quỳ sụp xuống đất, không dám biện minh, chỉ còn cách liên tục dập đầu:

“Bệ hạ, thần biết tội! Là thần quản giáo không nghiêm...”

Đứng bên cạnh, sắc mặt Thất hoàng tử sa sầm. Hắn đã thắc mắc suốt mấy ngày nay vì sao Thái tử không có động tĩnh gì, không ngờ lại là chờ thời cơ tung đòn chí mạng.

Trần ngự sử là người của hắn, lần này phạm vào cấm kỵ của hoàng đế, cho dù miễn được trọng tội, e rằng cũng không còn cơ hội xoay chuyển tình thế. Trong khi đó, Thái tử lại nhân cơ hội này giành lấy khoảng thời gian quý báu để ổn định cục diện.

Hoàng đế chẳng buồn nghe Trần ngự sử biện hộ, lạnh lùng ra lệnh:

“Giam vào thiên lao! Tra xét nghiêm ngặt, trẫm muốn xem thử, ngay dưới chân thiên tử, còn bao nhiêu kẻ giống Trần Vinh, ngang nhiên ức hiếp dân lành!”

Trần ngự sử là người đầu tiên khởi xướng việc thu hồi binh quyền của Thái tử. Nay hắn rơi đài, chuyện binh quyền cũng coi như vô vọng.

Nhìn vở kịch đặc sắc vừa kết thúc, tâm trạng Tiêu Thịnh Vân rất tốt.

"Thái tử phi đang làm gì?" Trên đường trở về Đông Cung, Tiêu Thịnh Vân thản nhiên hỏi.

"Công tử mấy ngày nay đều hay đến hoa viên nhỏ ngồi một lát." Phạm Đức cúi người đáp.

Nhớ đến lần trước Giang Linh từng nhắc đến chuyện trồng cây trong hoa viên, Tiêu Thịnh Vân khẽ gật đầu, nhàn nhạt phân phó:

“Chọn một ít hạt giống dễ trồng, mang đến cho Thái tử phi.”

Nếu đã muốn trồng trọt, chẳng lẽ đường đường là Thái tử lại không thể thỏa mãn một mong muốn nho nhỏ của Thái tử phi hay sao?

 

---

Nhận được túi hạt giống bất ngờ gửi đến từ Thái tử, Giang Linh: “???”

Y đã cố tình lái sang chuyện khác rồi, sao Tiêu Thịnh Vân vẫn còn nhớ vụ này chứ?!!!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play