Dưới ánh nến đỏ, thiếu niên ngồi ngay ngắn trên giường hỉ, ngón tay khẽ giật giật.

Tấm khăn voan đỏ thẫm che khuất tầm mắt, Giang Linh không tự nhiên mà lắc lắc đầu, tua rua trên khăn hỉ cũng theo động tác mà đong đưa nhẹ nhàng.

Đây là gì vậy?

Giang Linh giơ tay kéo khăn hỉ xuống, đập vào mắt là một khoảng không gian đỏ rực. Khi nhìn rõ khung cảnh xung quanh, đôi mắt hạnh lập tức trợn tròn kinh ngạc.

 

Bỗng một cung nữ đang sắp xếp đồ đạc trong phòng nhìn thấy động tác của y, liền vội vàng lên tiếng ngăn lại:

“Thái Tử Phi nương nương, sao ngài lại tự ý vén khăn voan xuống?”

Thái Tử Phi? Giang Linh khẽ siết chặt chiếc khăn hỉ trong tay, đầu óc có chút mơ hồ.

Thái Tử Phi là gì, y đương nhiên biết—chính là chính thất của Thái tử trong xã hội phong kiến. Nhưng... Y không phải vừa độ kiếp thất bại sao? Sao lại biến thành Thái Tử Phi? Hơn nữa, thế giới này chẳng phải đã bước vào thời hiện đại từ lâu rồi ư? Nhìn cách bày trí mang đậm nét xa xưa, mọi thứ hoàn toàn khác xa thế giới mà y từng sống.

Giang Linh vốn không phải con người, mà là một cây nhân sâm đã tu luyện nghìn năm trong rừng sâu núi thẳm. Ba tháng trước, nhờ sự giúp đỡ của một vị thụ yêu tiền bối, y bước vào xã hội hiện đại để trải nghiệm cuộc sống mới. Nhưng còn chưa kịp tận hưởng hết những điều mới mẻ, y đã phải đối mặt với một trận thiên kiếp.

Ngay lúc đó, một cung nữ mặc cung trang lên tiếng:

“Không sao đâu, Hoàng hậu nương nương có dặn rằng điện hạ vẫn chưa tỉnh, nên không cần quá câu nệ lễ nghi. Dù sao cũng không thể để ngài đội khăn voan mãi mà không được tháo xuống.”

Người vừa nói là Cẩn Trúc, đại cung nữ thân cận nhất bên cạnh Hoàng hậu. Lần này, nàng được Hoàng hậu phái đến để hỗ trợ hôn sự.

"Cẩn Trúc tỷ tỷ nói phải." Một cung nữ khác phụ họa.

Cẩn Trúc nhìn về phía thiếu niên vẫn còn ngơ ngác, khẽ cúi người hành lễ:

“Thái Tử Phi có gì phân phó không ạ?”

Giang Linh lắc đầu. Y còn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, tạm thời không tiện mở miệng.

Cẩn Trúc mỉm cười dịu dàng:

“Từ giờ ngài và điện hạ đã là phu thê, về sau chính là người một nhà. Nếu có gì cần, ngài cứ việc căn dặn bọn nô tỳ. Thái Tử Phi mới nhập phủ, chắc hẳn chưa quen thuộc mọi thứ. Sau đêm tân hôn, nô tỳ sẽ đưa ngài đi làm quen với mọi người.”

Trong lòng Cẩn Trúc, ấn tượng đầu tiên về Giang Linh rất tốt. Thiếu niên có dung mạo thanh tú, ánh mắt trong trẻo, hoàn toàn khác xa lời đồn rằng Thái Tử Phi là người lạnh lùng, tăm tối. Nếu Hoàng hậu biết được điều này, chắc chắn sẽ an tâm hơn nhiều.

Hôn sự lần này vốn là do Hoàng hậu đích thân cầu xin Thiên Vu đại sư tại chùa Hộ Quốc. Thái tử trúng kịch độc, Thái Y Viện hoàn toàn bó tay, bệnh tình ngày càng trầm trọng. Trong lúc tuyệt vọng, Hoàng hậu đến chùa cầu cứu, và Thiên Vu đại sư đã chỉ định Giang Linh—nói rằng cậu chính là sinh cơ duy nhất của Thái tử.

Mặc dù thanh danh của Giang Linh trong kinh thành không tốt, nhưng vì lời của đại sư, hôn sự này vẫn được tiến hành.

Trong khi trò chuyện, một loạt ký ức xa lạ bỗng nhiên tràn vào đầu Giang Linh. Đó là những mảnh ký ức của nguyên chủ cơ thể này. Sau khi tiếp nhận, y rốt cuộc cũng hiểu được tình huống hiện tại.

Y đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết mà mình từng đọc trước khi độ kiếp, trở thành nhân vật pháo hôi bị ép gả vào Đông cung để xung hỉ cho Thái tử đang bệnh nặng. Trùng hợp hơn nữa, nguyên chủ cũng mang tên Giang Linh.

Trong nguyên tác, Giang Linh vốn không sống đến ngày đại hôn. Y chết trước khi hôn lễ diễn ra, khiến hôn sự bị hủy bỏ. Sau đó, gia tộc họ Giang vì chuyện này mà kết thù với Thái tử, rồi quay sang ủng hộ Tam hoàng tử – con trai của Lâm quý phi.

Nhưng theo hiểu biết của Giang Linh về tiểu thuyết này, dù nguyên chủ có chết hay không thì Giang gia cũng đã âm thầm đứng về phía Tam hoàng tử từ trước khi Hoàng hậu ban hôn.

Nói cách khác…

Y không những xuyên vào một kẻ pháo hôi đoản mệnh, mà còn bị cuốn vào một trận tranh đoạt quyền lực đầy nguy hiểm.

Trước mắt, không rõ nguyên nhân gì, y lại xuyên vào thân xác của nguyên chủ. “Giang Linh” không chết, nên hôn sự đương nhiên vẫn phải diễn ra như bình thường.

“Ta có thể nhìn Thái tử một chút không?”

Độc thân suốt ngàn năm, giờ bỗng nhiên có một vị "phu quân" trên danh nghĩa, Giang Linh cảm thấy khá mới lạ.

“Đương nhiên là được.”

Thấy Thái Tử Phi chủ động muốn tiếp xúc với Thái tử, Cẩn Trúc không giấu nổi niềm vui trong lòng.

Thái tử đang hôn mê, lặng lẽ nằm trên giường ngay phía sau cậu. Giang Linh xoay người lại, ánh mắt dừng trên người nam nhân đang nằm trên giường.

Giống như y, Thái tử cũng khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ thẫm, mái tóc đen được vấn cao, để lộ gương mặt tuấn tú. Chỉ là, làn da chàng nhợt nhạt thiếu sức sống, có thể dễ dàng nhận ra đây là một người đang bệnh nặng.

Hai mắt Thái tử nhắm nghiền, giữa chân mày hơi nhíu lại, trông như đang chịu đựng cơn đau trong lúc hôn mê. Giang Linh cúi người xuống, đưa tay khẽ chạm vào ấn đường của Thái tử.

Đột nhiên, động tác của y khựng lại.

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào da thịt, y lập tức cảm nhận được một luồng khí tức hoàn toàn khác biệt với linh khí, xuyên qua đầu ngón tay, len lỏi vào cơ thể y. Luồng khí này tựa như dòng nước ấm dịu dàng, xoa dịu vết thương thần hồn do lôi kiếp gây ra.

Đây là…

Long khí?!!

Giang Linh tập trung cảm nhận, đồng thời lục tìm trong ký ức để xác định nguồn gốc của luồng khí này.

Long khí, còn được gọi là vân khí, chỉ những kẻ mang đại khí vận mới có thể sở hữu. Đối với yêu tộc mà nói, hấp thu long khí để tu luyện hiệu quả gấp trăm ngàn lần so với linh khí bình thường.

Thế giới này linh khí vốn dĩ rất thưa thớt, Giang Linh thậm chí không dám kỳ vọng gì vào việc chữa trị thương tổn thần hồn của mình. Nhưng không ngờ, vị “phu quân” này lại mang đến cho y một niềm vui bất ngờ đến vậy.

Y thử rút tay về.

Quả nhiên, ngay khi rút tay lại, y không còn cảm nhận được chút long khí nào nữa.

Giang Linh trầm ngâm, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay của Thái tử đang để bên ngoài chăn.

Lần này, phạm vi tiếp xúc rộng hơn, luồng long khí truyền đến lại càng dồi dào hơn trước.

Không phải ảo giác.

Trong phòng vẫn còn người khác, Giang Linh không tiện thử nghiệm thêm. Tránh để người ta nghi ngờ mà gây ra rắc rối không cần thiết, y đành thu tay về, rồi ngồi xuống mép giường, suy nghĩ một lát rồi hỏi:

“Vậy từ giờ ta sẽ sống cùng Thái tử sao?”

Cẩn Trúc tưởng rằng Giang Linh không muốn ở chung với Thái tử, liền dịu dàng đáp:

“Thái Tử Phi và Thái tử đã thành thân, theo lý tất nhiên là nên ở chung. Nhưng nếu ngài muốn có không gian riêng, nô tỳ có thể sắp xếp nơi khác cho ngài.”

Nàng biết rõ Hoàng hậu hy vọng hai người có thể thân thiết hơn, nhưng chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu. Huống hồ, dù sao Giang Linh cũng là một nam nhân, lại bị ép buộc gả đến đây để xung hỉ, thực sự là quá thiệt thòi cho y.

Vậy mà trái ngược với suy nghĩ của Cẩn Trúc, Giang Linh lập tức sáng mắt lên:

“Ta không có ý kiến gì, không cần sắp xếp nơi khác đâu! Ta rất thích ở cùng với Thái tử.”

Cũng rất thích ở cạnh long khí của Thái tử.

Dĩ nhiên, câu sau y không nói ra. Dù mới bước chân vào nhân thế không bao lâu, nhưng hắn vẫn biết rõ những gì nên nói và không nên nói.

Cẩn Trúc hơi ngạc nhiên trước phản ứng này. Ánh mắt nàng dừng trên thiếu niên ngồi bên mép giường—môi đỏ răng trắng, đôi mắt sáng rực, lộ rõ sự vui vẻ chân thành, không hề có chút miễn cưỡng nào.

"Thái Tử Phi có thể ở cạnh điện hạ thì không gì tốt hơn." Ngữ điệu của Cẩn Trúc cũng trở nên chân thành hơn. “Trời đã tối rồi, bọn nô tỳ không quấy rầy nữa. Nếu có chuyện gì, ngài cứ gọi cung nhân.”

Trước khi rời đi, nàng còn chu đáo dặn người đưa thức ăn đến.

 

Giờ trong phòng chỉ còn lại hai người.

Giang Linh cởi bỏ bộ hỉ phục phức tạp, chỉ mặc áo trong màu đỏ rồi bò lên giường.

Đầu tiên, y chạm nhẹ vào mặt nam nhân, cảm nhận được long khí vẫn tồn tại, liền thử mở rộng phạm vi tiếp xúc. Qua một hồi thử nghiệm, y phát hiện nơi tiếp xúc càng lớn, lượng long khí y hấp thu được càng nhiều. Ngoài ra, dù chỉ chạm vào quần áo của Thái tử, y vẫn có thể cảm nhận được long khí, tuy không dồi dào như khi tiếp xúc trực tiếp.

Tuy lượng long khí y hấp thu được không nhiều, chẳng khác nào muối bỏ biển so với thương tổn thần hồn của y, nhưng có còn hơn không.

Một hồi thao tác, quần áo của cả hai đều hơi xộc xệch.

Giang Linh chống một tay lên đầu, tay còn lại nghịch một lọn tóc của nam nhân, nhẹ nhàng quét qua gương mặt hắn.

Trong tiểu thuyết, Thái tử tỉnh lại bằng cách nào nhỉ?

Có giải được độc không?

Y bắt đầu nhớ lại nội dung về Thái tử trong truyện.

 

Tiêu Thịnh Vân— Thái tử Đại Khải, cũng là chiến thần của Đại Khải.

Mấy năm trước, biên giới Đại Khải liên tục bị Bắc Mãng quấy nhiễu, dân chúng lầm than. Ba năm trước, quân địch thậm chí đã xâm phạm sâu vào lãnh thổ. Giữa thời khắc nguy nan, Thái tử được giao trọng trách xuất chinh.

Hắn dẫn quân ra trận, mất ba năm trời mới đánh bại Bắc Mãng, đẩy lùi quân giặc về tận hang ổ.

Nhưng ngay khi khải hoàn trở về, cơ thể Thái tử bỗng xuất hiện triệu chứng bất thường. Thái Y Viện điều tra, phát hiện hắn đã trúng một loại kịch độc của Bắc Mãng, một loại độc không có cách giải. Các thái y đã tận tâm cứu chữa nhưng bệnh tình của hắn vẫn ngày càng nguy kịch.

 

Bảy ngày trước, Thái tử lâm vào hôn mê sâu, mãi không tỉnh lại.

 

Trong nguyên tác, Thái tử cuối cùng tỉnh lại nhờ một độc y am hiểu dùng độc. Người này sử dụng phương pháp “lấy độc trị độc”, giúp Thái tử có được khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi . Nhưng cũng chính cách này đã mang đến cho hắn nỗi thống khổ khôn cùng. Cơn đau hành hạ suốt năm năm trời khiến tính cách của Thái tử thay đổi hoàn toàn. Hắn trở nên tàn nhẫn, nóng nảy, cuối cùng trở thành kẻ phản diện khát máu, đáng sợ nhất trong truyện.

Còn lúc này đây, vị "đại phản diện" kia vẫn đang hôn mê, hoàn toàn không hề hay biết rằng hắn vừa bị người ta "lợi dụng".

Giang Linh khẽ dịch người về phía trước, càng lúc càng sát lại gần vị Thái tử đang hôn mê. Nếu không phải hiện tại cơ thể y là nhân loại, e rằng y đã hóa thành dây leo mà quấn chặt lấy Thái tử rồi.

Tốc độ hấp thu thế này chậm quá…

Không hài lòng với hiệu quả hiện tại, Giang Linh đảo mắt suy nghĩ. Trong trí nhớ của y, cách nhanh nhất để hấp thu long khí dường như là song tu. Nhưng song tu thế nào đây?

Chạm môi một chút có được không?

Nghĩ là làm, Giang Linh chống tay xuống giường, chậm rãi cúi đầu sát lại.

Thái tử đã hôn mê suốt một thời gian dài, đôi môi nhợt nhạt thiếu sức sống, dưới tình trạng vô thức lại càng mất đi khả năng phản kháng.

Khi môi chạm môi, Giang Linh không cảm nhận được có thêm long khí, đang định rời ra thì đầu lưỡi vô tình lướt nhẹ qua bờ môi kia. Khoảnh khắc hơi thở giao hòa, một luồng long khí mạnh mẽ tràn vào cơ thể y, nhiều gấp trăm lần so với trước đó!

Giang Linh giật mình đến mức quên cả phản ứng, mãi một lúc lâu sau mới nhớ đến việc hấp thu nguồn năng lượng quý giá này.

Dần dần, theo bản năng, tứ chi y quấn lấy Thái tử, hoàn toàn đắm chìm trong dòng long khí cuồn cuộn.

Nhưng y không nhận ra rằng, ngay khi y hấp thu long khí, một luồng sức mạnh từ sâu trong thần hồn cũng đang âm thầm chảy ngược vào cơ thể nam nhân kia…

 

---

Giang Linh không nhớ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào. Khi tỉnh lại vào sáng hôm sau, cảm giác thần hồn được chữa trị khiến y vô cùng khoan khoái. Y thỏa mãn chẹp miệng một cái.

“Thái Tử Phi, ngài đã tỉnh chưa?”

Giọng nói từ bên ngoài vọng vào khiến Giang Linh lập tức bừng tỉnh. Nhìn sang Thái tử vẫn nằm yên bên cạnh, y có chút chột dạ, vội vàng quay mặt đi.

“Ta tỉnh rồi, chờ một chút.”

Y cuống quýt chỉnh trang lại quần áo, sau đó kéo chăn đắp ngay ngắn lên người Thái tử, ít nhất là bề ngoài trông không có gì bất thường. Xong xuôi, y mới lên tiếng: “Ta chuẩn bị xong rồi, có thể vào.”

Cẩn Trúc dẫn theo cung nhân bưng nước rửa mặt và y phục tiến vào.

Trong khi hai cung nữ hầu hạ Giang Linh thay đồ, Cẩn Trúc bước đến mép giường, nhìn Thái tử vẫn chưa tỉnh lại, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia thất vọng.

Sau khi chỉnh trang xong, Giang Linh chuẩn bị cùng Cẩn Trúc đi dùng bữa sáng. Nhưng khi vừa bước đến cửa, hắn đột nhiên khựng lại.

“Chờ ta một chút.”

Nói xong, y lập tức xoay người chạy vào trong.

Suýt nữa thì quên mất, còn chưa hút long khí buổi sáng!

Giang Linh đã có kế hoạch, sáng tối mỗi ngày sẽ hấp thu một lần long khí để tu luyện. Đợi đến khi thần hồn hoàn toàn hồi phục, y sẽ tìm cách giúp Thái tử giải độc, coi như trả lại công bằng cho cả hai.

Bước đến bên giường, y không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng sắc mặt Thái tử hình như đã đỡ nhợt nhạt hơn so với hôm qua. Không muốn chậm trễ, y lập tức cúi xuống.

Môi vừa chạm nhau, y mới chỉ kịp hấp thu hai ngụm long khí thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Y hơi khựng lại, theo bản năng ngẩng đầu lên, liền chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm, trầm tĩnh như đáy hồ sâu, đang lặng lẽ quan sát mình.

“ Hôn đủ rồi chứ?”

Giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn của nam nhân vang lên, khiến Giang Linh sững sờ tại chỗ.

 

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu nhân sâm: Không ổn rồi! Bị bắt quả tang đang trộm hút long khí! Σ(°Д°;

Thái tử: Bàn về cảm giác ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy liền phát hiện mình đang bị cưỡng hôn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play