Những người khác đều trợn mắt há hốc mồm, rõ ràng vừa rồi Giang Linh còn dám đối đầu với bọn họ, thế mà trong chớp mắt đã trở thành một kẻ đáng thương bị bắt nạt?
"Vừa rồi ngươi đâu có nói như vậy." Phương Tước Minh nghiến răng nghiến lợi, lúc này hắn cảm thấy bản thân chưa từng thực sự hiểu rõ Giang Linh. Trước đây sao hắn lại không biết người này có hai bộ mặt chứ?
"Vậy ngươi nói xem, ta vừa mới nói gì?" Giang Linh chắc chắn bọn họ không dám nói ra sự thật, bản thân y thì chẳng có gì phải sợ. “Ta chẳng qua chỉ nhắc lại một số chuyện các ngươi đã làm trước đây thôi, một là không bôi nhọ các ngươi, hai là không cố ý xuyên tạc sự thật. Sao vậy? Các ngươi làm được, chẳng lẽ ta lại không thể nói?”
Động tĩnh quá lớn khiến những người trong các gian phòng khác cũng tò mò ra xem tình hình. Lúc này, Giang Linh mới để ý thấy bên cạnh Thái tử có thêm vài người, trong đó có Tạ Tư Nghiêu, người mà y đã gặp ở thư phòng trước đó.
“Biểu ca hảo.”
Sau khi coi Thái tử là người một nhà, thì biểu ca của Thái tử đương nhiên cũng là người một nhà. Giang Linh trước nay đối với người trong nhà luôn rất lễ phép.
Tạ Tư Nghiêu mỉm cười gật đầu. Nghĩ đến lời đồn về một Giang Linh trầm lặng, ít nói và khó gần, hắn không khỏi cảm thán một câu: “Lời đồn thật sai lầm.”
Để tránh thu hút thêm người đến xem náo nhiệt, Tiêu Thịnh Vân ra lệnh cho cận vệ kéo đám người kia vào trong phòng. Giang Linh cũng theo vào.
Giờ phút này, mấy kẻ ăn chơi trác táng đã hoàn toàn tỉnh rượu, ai nấy đều ủ rũ, héo rũ như những con gà con bị bóp chặt cổ, không dám hó hé nửa lời.
Lúc này, ám vệ vẫn âm thầm bảo vệ Giang Linh bước ra, cúi người thấp giọng báo lại với Thái tử về những gì vừa xảy ra.
“Xem ra vị Thái tử Phi của điện hạ cũng không hoàn toàn là người yếu đuối không có sức phản kháng.”
Tạ Tư Nghiêu mỉm cười nói nhỏ.
“Hắn như vậy là rất tốt. Ở vị trí này, có năng lực tự bảo vệ mình vẫn hơn là không có.”
Dù là Thái tử, Tiêu Thịnh Vân cũng không thể nói là hoàn toàn an toàn. Thậm chí có thể nói, chính vì thân phận này mà nguy hiểm quanh hắn còn nhiều hơn bất kỳ nơi nào khác.
“Cũng đúng. Vậy những người này, ngươi định xử lý thế nào?”
“Bọn họ chọc vào Thái tử Phi, nên việc xử lí ra sao tất nhiên là do Thái tử Phi quyết định.”
Nói xong, Tiêu Thịnh Vân nhìn về phía Giang Linh.
“Ngươi muốn xử lý bọn họ thế nào?”
“Ừm...”
Giang Linh thoáng trầm tư, nhất thời cũng không biết nên làm gì với đám người này. Nghĩ một hồi, y nói:
“Vậy để bọn họ tự thuật lại tất cả những gì đã làm với ta.”
Một lúc sau, thấy Giang Linh không nói thêm gì, Tiêu Thịnh Vân hỏi:
“Còn gì nữa không?”
“Còn.”
Giang Linh chỉ tay về phía Phương Tước Minh:
“Hắn đã làm vỡ bình ngọc của ta, nhớ bắt hắn bồi thường một cái.”
"Nếu đã như vậy," Tiêu Thịnh Vân lạnh nhạt quét mắt nhìn đám người kia, giọng điệu bình thản nhưng lại mang theo áp lực vô hình, “Vậy cứ làm theo lời Thái tử Phi đi.”
Những kẻ ăn chơi trác táng, thường ngày dựa vào thân phận mà ngang ngược, giờ đây chẳng khác nào chim cút run rẩy, bị người ta áp giải đi.
Nán lại Vân Lâu một lúc, Giang Linh liền tiện thể dạo quanh những cửa hàng thuộc sở hữu của mình, sau đó liền hồi cung.
Những cửa hàng này trước khi được giao vào tay Giang Linh đều đã qua sự xem xét của Tiêu Thịnh Vân. Những kẻ có lòng dạ bất chính đều bị loại bỏ sạch sẽ, hơn nữa, có Thái tử đứng sau chống lưng, ai còn dám gây chuyện?
Là một trong những nơi được giới quyền quý ưu ái nhất, tin tức ở Vân Lâu đã được lan truyền vô cùng nhanh chóng. Thái tử cũng không có ý định hạn chế tin đồn, vì vậy, hai người trước vừa về đến cung, thì chuyện xảy ra ở Vân Lâu đã truyền khắp cả kinh thành.
---
“Các ngươi nghe chưa? Công tử nhà Phương gia, Dương gia và mấy nhà khác hôm nay đụng phải ván sắt rồi!”
“Ngươi nói chuyện xảy ra ở Vân Lâu phải không? Đã lan khắp nơi rồi! Nghe nói bọn họ trêu chọc Thái tử Phi, khiến Thái tử nổi giận và trừng phạt thẳng tay!”
“Theo ta thấy thì bị trừng phạt cũng đáng! Đám người này lúc nào cũng ỷ vào thân phận mà làm càn, ức hiếp người khác, hễ không vừa ý là trút giận lên bá tánh bình thường. Sớm muộn gì cũng phải nhận bài học!”
“Thái tử đối với Thái tử Phi thật sự rất tốt a! Nếu là trước kia, ta có nằm mơ cũng không ngờ một người lạnh lùng, vô tình, không gần nữ sắc như điện hạ lại có thể ra mặt bảo vệ một người như vậy!”
“Nếu không phải vậy, thì chùa Hộ Quốc, Thiên Vu đại sư sao có thể nói Thái tử và Thái tử Phi là thiên định nhân duyên? Chuyện xung hỉ ban đầu ai cũng thấy mơ hồ, trước ngày đại hôn, có bao nhiêu người không xem trọng cuộc hôn nhân này? Nhưng sao? Ngay ngày hôm sau, Thái tử liền tỉnh lại!”
“Thái tử là người phù hộ Đại Khải khỏi cảnh chiến loạn. Ngay cả trời cao cũng không nỡ nhẫn tâm, nên mới để Thiên Vu đại sư đưa ra đề nghị về mối nhân duyên này...”
---
Những lời bàn tán không chỉ dừng lại trong dân gian, mà ngay cả Hoàng đế và Hoàng hậu cũng nghe được tin này.
Lúc ấy, Hoàng đế đang ở cung Hoàng hậu, cùng bà bàn bạc chuyện tuyển chọn phi tần mới. Nghe xong tin tức, ông cười nói:
“Thái tử cũng vì hồng nhan mà nổi giận đến vậy sao? Nhưng dù sao nó cũng là Thái tử, làm việc vẫn nên có chừng mực mới phải.”
“Bệ hạ nói rất đúng. Chỉ là Thái tử vừa mới thành thân, đang lúc tình cảm mặn nồng với Thái tử Phi, vậy mà lại có kẻ dám bắt nạt y. Thái tử không nhịn được cũng là chuyện thường tình.”
Hoàng hậu nhẹ nhàng đẩy chén trà đến trước mặt Hoàng đế: “Trước đây bệ hạ còn lo lắng Thái tử quá lạnh lùng, bên cạnh không có tri kỷ. Giờ thì không cần lo nữa rồi.”
Hoàng hậu có tay nghề pha trà rất khéo, Hoàng đế nâng chén trà lên nhấp một ngụm, mắt hơi híp lại đầy hưởng thụ: “Trà Bạch Tiêm Sơn Sương Mù này vẫn là do nàng pha mới có hương vị đặc biệt nhất.”
“Bệ hạ thích, thiếp sẽ luôn pha cho người.”
Hoàng đế vỗ nhẹ lên tay Hoàng hậu, giọng điệu thoải mái: “Lúc đầu nàng nói muốn tìm người xung hỉ cho Thái tử, trẫm còn lo rằng nếu Thái tử tỉnh lại phát hiện bên cạnh có thêm một Thái tử Phi sẽ không vui. Nhưng xem ra trẫm đã lo lắng quá rồi. Trước đây, bất cứ ai được đưa vào Đông Cung đều bị hắn lạnh lùng đuổi đi không chút lưu tình...”
Hoàng hậu khẽ cười, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Bệ hạ cũng biết, Thái tử từ nhỏ đã cứng cỏi, thứ gì không vừa mắt dù tốt đến đâu hắn cũng không cần. Nhưng Thái tử Phi lại là người được Thiên Vu đại sư chỉ định, chắc chắn là có duyên với Thái tử.”
Sợ Hoàng đế lại có ý định chọn thêm người đưa vào Đông Cung, Hoàng hậu khéo léo cắt ngang, kéo câu chuyện trở lại vấn đề tuyển phi tần mới. Hoàng đế hiển nhiên hứng thú với chuyện này hơn, chỉ vài câu đã bị cuốn theo.
---
Cẩn Trúc vừa trở về từ Đông Cung, phía sau còn có mấy cung nhân nâng theo hộp gỗ. Hoàng đế vừa trông thấy liền tò mò hỏi:
“Đây là gì?”
“Bẩm bệ hạ, đây là những món đồ chơi nhỏ mà Thái tử Phi mang từ dân gian về, nói muốn dâng lên bệ hạ và nương nương.”
Cẩn Trúc lần lượt mở từng chiếc hộp, bên trong đủ thứ tạp nham, có đồ chơi, cũng có cả thức ăn – mà phần lớn lại là đồ ăn.
Nhìn những món quà dân dã này, tâm trạng Hoàng đế khá tốt, không hề tỏ vẻ khó chịu: “Nhiều như vậy, chắc là thấy cái gì mới lạ cũng muốn mang vào cung đây mà.”
Cẩn Trúc cười đáp: “Bệ hạ quả nhiên đoán không sai. Khi nô tỳ rời đi, Thái tử Phi còn dặn dò kỹ rằng tất cả những thứ này đều là đồ y đã nếm qua, cảm thấy ngon nên muốn mang về để bệ hạ và nương nương cùng thử.”
Hoàng đế nghe vậy khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng vẻ tán thưởng: “Thái tử Phi có lòng, quả là một hài tử tốt. Đã gả vào hoàng thất thì chính là người của hoàng thất, mà người của hoàng thất không phải ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt. Hôm nay đám công tử nhà nào đã chọc vào y? Đi điều tra xem.”
---
Có thánh chỉ của Hoàng đế, Phương gia, Dương gia và mấy nhà khác chưa kịp hoàn hồn sau khi bị Thái tử trừng trị lại tiếp tục chịu một phen chấn động từ Hoàng cung. Không đợi họ kịp phản ứng, người của Hoàng đế đã đến gõ cửa.
Chọc giận cả Thái tử lẫn Hoàng đế, trong khoảng thời gian ngắn, những gia tộc này không ai dám hó hé nửa lời. Mấy kẻ gây chuyện trong nhà cũng mất sạch địa vị, có người bị đưa thẳng ra thôn trang, thậm chí còn có kẻ bị gia tộc từ bỏ.
Lần này, cả thiên hạ đều biết rằng hoàng thất vô cùng vừa lòng với vị Thái tử Phi Giang Linh này. Không chỉ được Thái tử yêu chiều mà ngay cả Hoàng đế cũng sẵn sàng đứng ra bảo vệ y.
Mãi vài ngày sau, Giang Linh mới biết chuyện Hoàng đế ra mặt vì mình. Khi đó, Triệu công công – người hầu cận bên cạnh Hoàng đế – đích thân mang theo thánh chỉ và ban thưởng đến trao cho y, tiện thể kể lại chuyện này như một thú vui đàm tiếu.
Giang Linh vốn không có ấn tượng sâu sắc về Hoàng đế. Đợi Triệu công công và đoàn người rời đi, y liền chọc chọc vào vai Thái tử, tò mò hỏi:
“Vì sao Hoàng thượng lại ra tay với những nhà đó? Còn ban cho ta nhiều lễ vật như vậy?”
Tiêu Thịnh Vân hiểu rõ nguyên do. Phần lớn là do hành động vô tình của Giang Linh đã chạm đến tâm tư của Hoàng đế. Hơn nữa, nhân cơ hội này, Hoàng đế cũng có thể dùng nó để củng cố uy nghi của hoàng thất. Chỉ là hắn không muốn nhắc đến những suy tính phức tạp ấy, chỉ cười nhạt đáp:
“Có lẽ do lần trước ngươi mang đồ ăn cho phụ hoàng, khiến phụ hoàng cảm thấy không thể để ngươi bị bắt nạt.”
"Thì ra là vậy! Sớm biết thế ta đã mang thêm nhiều chút rồi." Giang Linh lẩm bẩm, lại càng có thiện cảm với Hoàng hậu hơn. Nghe Cẩn Trúc kể lại rằng hôm đó Hoàng đế cũng đang ở trong cung Hoàng hậu, y liền lấy một phần đồ đã chuẩn bị trước để dâng lên. Đợi đến khi Hoàng đế rời đi, y mới sai người đưa thêm một phần riêng khác cho Hoàng hậu.
Khi Hoàng hậu nghe Cẩn Trúc kể lại chuyện này, nàng vui mừng không thôi, lập tức thưởng thêm cho Giang Linh không ít đồ quý giá.
"Dù nhiều hay ít, cũng là tấm lòng. Phụ hoàng sẽ không để bụng đâu." Khi Giang Linh căn dặn Cẩn Trúc hôm đó Tiêu Thịnh Vân cũng có mặt, hắn không ngăn cản, giờ cũng không muốn thấy Giang Linh vì chuyện này mà áy náy.
"Không ngờ Hoàng đế lại hào phóng như vậy." Nghe Thái tử nói vậy, Giang Linh lập tức quăng chuyện này ra sau đầu, vui vẻ đi xem vật mới được ban thưởng.
---
Sau khi hồi phục sức khỏe, Thái tử lại tiếp tục vào triều xử lý chính sự. Với những chiến công hiển hách trong tay, các hoàng tử khác đành phải tạm thời lánh đi mũi nhọn của hắn.
Tuy nhiên, không phải ai cũng cam tâm tình nguyện đứng sau người khác. Binh quyền trong tay Thái tử là một mối lo lớn, một con dao sắc bén trong cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị.
Thái tử đang nắm giữ đội quân mạnh nhất của Đại Khải – đội quân mà chính hắn đã dày công xây dựng, chưa từng bại trận, khiến không biết bao nhiêu người thèm muốn.
Không chỉ các hoàng tử, ngay cả Hoàng đế cũng không khỏi dè chừng. Ông không yên tâm khi để một lực lượng hùng mạnh như vậy nằm trong tay Thái tử. Khi Thái tử vừa hồi kinh, dù đánh thắng trận nhưng lại bị trúng độc, Hoàng đế không tiện nhắc đến chuyện thu hồi binh quyền, kẻo làm tổn thương lòng trung thành của tướng sĩ. Nhưng giờ đây, khi đất nước đã tạm thời yên ổn, các đại thần bắt đầu đề xuất việc thu lại binh quyền. Hoàng đế không hề bác bỏ.
Đối với một số đại thần và hoàng tử, việc Hoàng đế không phản đối đồng nghĩa với việc ngầm đồng ý. Có cơ hội làm suy yếu thế lực của Thái tử, bọn họ vui mừng còn không kịp.
Trong triều sóng ngầm cuộn trào, trong cung cũng chẳng hề yên ổn. Khi biết chuyện này, chút thiện cảm vất vả mới có được với Hoàng đế trong lòng Giang Linh lại lập tức rơi xuống âm điểm.
“Ngài vất vả đánh lui Bắc Mãng, dựa vào đâu mà giờ bọn họ nói muốn thu binh quyền thì ngài phải giao ra?”
Yêu tộc vốn tôn sùng kẻ mạnh. Trong mắt Giang Linh, Thái tử đã cầm quân đánh bại Bắc Mãng thì binh quyền đương nhiên phải do hắn nắm giữ.
Nhìn thiếu niên căm phẫn lên tiếng vì mình, sự buồn bực trong lòng Tiêu Thịnh Vân cũng vơi đi phần nào. Hắn đã sớm lường trước sẽ có ngày này và đã chuẩn bị từ lâu, nhưng khi thực sự đối mặt, lòng vẫn không khỏi giá lạnh.
Những kẻ nôn nóng muốn đoạt binh quyền của hắn, lại chính là những người thân cận nhất—phụ hoàng hắn, các hoàng tử cùng cha khác mẹ, và cả triều thần mà hắn đã hết lòng bảo vệ. Trong mắt bọn họ, tất cả những gì hắn làm được đều không thể thắng nổi sức hút của quyền thế.
Giang Linh ngồi xổm xuống trước xe lăn, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng điệu có chút gượng gạo nhưng lại rất chân thành:
“Ngài đừng buồn, bọn họ rồi sẽ hối hận.”
"Cô không có buồn." Tiêu Thịnh Vân cụp mắt nhìn thiếu niên đang nỗ lực an ủi mình, trong lòng dâng lên một cảm giác khó diễn tả.
“Ngài đừng lừa ta, ta cảm nhận được.”
Cảm nhận cảm xúc là một trong những thiên phú của Giang Linh.
Y vươn tay, định xoa đầu Tiêu Thịnh Vân, nhưng chiều cao không đủ, đành phải vỗ nhẹ lên cánh tay hắn:
“Ta biết, ngài là Thái tử, không muốn thể hiện sự đau buồn hay chán nản trước mặt thuộc hạ . Nhưng ta không phải cấp dưới của ngài, ta là Thái Tử Phi của ngài. Kể cả ngài có đau lòng đến mức bật khóc, ta cũng sẽ không cười nhạo ngài đâu.”
Nghĩ đến cách trấn an trẻ nhỏ của đại yêu trong thế giới cũ, Giang Linh mở rộng hai tay, nghiêm túc hỏi:
“Có muốn ta ôm ngài một cái không?”