“Phốc ——” Hoàng hậu nghe thị nữ bẩm báo chuyện của Đông Cung , không nhịn được bật cười.
“Nương nương nên cười nhiều một chút, hà tất phải bận lòng với những kẻ không liên quan". Hiện giờ tình trạng của Thái tử điện hạ đang dần chuyển biến tốt đẹp, Thái tử phi cũng là người hiền lành. Những ngày tháng hưởng phúc của nương nương vẫn còn ở phía trước.” Cẩn Trúc thấy Hoàng hậu cuối cùng cũng giãn mặt ra, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm.
“Ngươi nói đúng. Thái tử cái gì cũng tốt, chỉ cần có nó ở đó, cho dù những kẻ kia có làm ầm ĩ thế nào thì có thể thay đổi được gì? Con của bổn cung, vĩnh viễn không đến lượt kẻ khác chiếm lợi.” Hoàng hậu thu lại nụ cười, chậm rãi nhấp một ngụm trà.
“Tốt nhất hãy chọn loại bạc tinh tế và vải gấm thượng hạng, rồi cùng những thứ khác đưa cho Tiểu Linh.” Đặt chén trà xuống, Hoàng hậu nhẹ giọng căn dặn.
“Vâng, nương nương.” Cẩn Trúc đáp lời.
“Bọn họ hôm nay ra cung?” Hoàng hậu khẽ hỏi, rồi nhẹ nhàng mỉm cười. “Tiểu Linh tính tình hoạt bát, Thái tử chịu dẫn y ra ngoài chơi, xem ra cũng rất xem trọng y. Đợi khi bọn họ trở về, ngươi mang đồ vật qua đó, tiện thể xem bên ấy còn thiếu thứ gì.”
Cẩn Trúc khẽ cúi đầu, đáp: “Vâng, nương nương.”
Lúc này, Giang Linh cùng Tiêu Thịnh Vân đã rời khỏi hoàng cung.
Tiêu Thịnh Vân khoác lên mình bộ trường bào màu xanh biển, ăn vận như một công tử thế gia bình thường. Giang Linh lần đầu tiên thấy hắn mặc y phục không phải của Thái tử, liền không kìm được mà nhìn thêm mấy lần.
Trên đường phố vô cùng náo nhiệt. Đại Khải vốn có phong tục phóng khoáng, nữ tử không bị hạn chế ra ngoài, nên suốt quãng đường, Giang Linh thấy không ít nhóm nữ nhân cùng nhau đi dạo. Bên vệ đường, nhiều phụ nhân đang bận rộn bán các món ăn vặt.
Hôm nay, Phạm Đức không đi cùng hai người, thay vào đó là cận vệ thân cận của Thái tử—một nam tử cao lớn, uy nghiêm. Giang Linh vốn chẳng mấy hứng thú, chỉ liếc nhìn một cái rồi lại dời ánh mắt, tiếp tục quan sát xung quanh.
Chợt nhìn thấy một quầy bán kẹo hồ lô ven đường, mắt y sáng lên, liền quên cả Thái tử mà chạy ngay đến. Nhưng mới chạy được nửa đường, y sực nhớ ra mình không mang theo tiền, vội vàng quay lại.
“Ngài xem kìa! Kẹo hồ lô! Ta muốn ăn! Ngài có muốn ăn không?” Giang Linh vui vẻ chỉ về phía ông lão bán hàng, giọng nói tràn đầy háo hức.
Thấy thiếu niên vì một xâu kẹo hồ lô mà kích động như vậy, Tiêu Thịnh Vân khẽ mím môi: “Ngươi chưa từng ăn sao?”
“Chưa.” Giang Linh đáp theo bản năng. Y đến thế giới này chưa đầy ba tháng, rất nhiều thứ còn chưa từng nếm thử.
Nói xong, y chợt nhớ ra hiện tại mình đang dùng thân thể của người khác, liền lục lại ký ức rồi bổ sung: “À, cũng không hẳn là chưa ăn, chỉ là đã lâu lắm rồi.”
Quả thật, ký ức của nguyên chủ có lần được ăn kẹo hồ lô, nhưng đó là khi còn rất nhỏ, lúc cha mẹ vẫn còn sống. Về sau, Giang Trí Viễn nắm quyền, nguyên chủ bị ghẻ lạnh, ngay cả một xâu kẹo hồ lô cũng không có cơ hội nếm thử.
Nghĩ đến hoàn cảnh của thiếu niên tại Giang gia, Tiêu Thịnh Vân không khó để đoán ra nguyên nhân. Trong lòng hắn càng thêm bất mãn với Giang gia. Chẳng lẽ ngay cả một xâu kẹo hồ lô mà bọn họ cũng tiếc không cho sao?
Nhớ đến vị chua chua ngọt ngọt của kẹo hồ lô, Giang Linh không khỏi thèm thuồng, nóng lòng muốn nếm thử.
Nhưng cận vệ không nhận được lệnh của Thái tử, vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Giang Linh sốt ruột, dứt khoát đẩy hắn ra, tự mình đẩy xe lăn đi về phía quầy hàng: “Để ta đẩy, như vậy muốn đi đâu cũng tiện.”
Tiêu Thịnh Vân khẽ dao động trong lòng. Dù biết thiếu niên nói vậy chỉ vì muốn ăn kẹo hồ lô, hắn vẫn cảm thấy có chút xúc động.
Cận vệ bị cướp mất nhiệm vụ, đứng ngẩn ra một lúc, rồi nhanh chóng thu lại biểu cảm, lặng lẽ đi theo phía sau hai người, hóa thân thành một hộ vệ trầm mặc.
“Lão bá, kẹo hồ lô này bán bao nhiêu tiền một xâu?”
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên. Ông lão bán hàng ngẩng đầu nhìn theo tiếng gọi, thấy một vị công tử vận y phục sang trọng đang đẩy một nam nhân khí chất cao quý, lão bá liền vội vàng cười đáp:
“Hai văn tiền một xâu, công tử muốn mua mấy xâu?”
Giang Linh nhìn về phía Tiêu Thịnh Vân, dù gì cũng là bạc của hắn, vẫn nên hỏi ý kiến chủ nhân một chút.
Tiêu Thịnh Vân khẽ nhướng mày, thản nhiên nói: “Ngươi muốn bao nhiêu cũng được.” Đường đường là Thái tử một nước, chẳng lẽ ngay cả mấy xâu kẹo hồ lô cũng không mua nổi cho Thái Tử Phi của mình sao?
Giang Linh vui vẻ reo lên một tiếng, đang định chọn vài xâu, nhưng Tiêu Thịnh Vân lại lên tiếng trước: “Lấy hết đi.”
Ông lão bán kẹo hồ lô sửng sốt, sau đó lập tức nhận ra mình gặp được một vị khách sộp, liền vui vẻ cười nói không ngớt: “Vị công tử này đối xử với đệ đệ thật tốt, hai vị vừa nhìn đã biết huynh đệ tình thâm…”
Tiêu Thịnh Vân nghe vậy, nụ cười trên môi dần nhạt đi. Ông lão vốn là người từng trải, tinh thông nhìn mặt đoán ý, thấy sắc mặt vị khách không vui, liền vội vã sửa lời: “Ôi chao, ta già rồi, mắt cũng không còn tinh tường… Hai vị chắc hẳn là phu thê tình thâm mới đúng…”
Nhận thấy nét mặt nam nhân đã hòa hoãn hơn, lão bá biết lần này mình đã đoán trúng, liền thuận thế nói thêm vài câu chúc tụng, khen ngợi hai người rất xứng đôi.
Giang Linh lấy xuống hai xâu kẹo hồ lô, một xâu đưa ngay vào miệng, xâu còn lại đưa cho Tiêu Thịnh Vân: “Ngài thử đi, ngon lắm.”
Tiêu Thịnh Vân nhận lấy nhưng không ăn, chỉ nắm hờ trong tay.
Lúc này, cận vệ đứng phía sau hai người, trên tay cầm cả bó kẹo hồ lô, trông vô cùng kỳ quặc. Chẳng bao lâu sau, bên cạnh hắn đã vây kín một đám trẻ con, mắt tròn xoe nhìn chằm chằm đống kẹo trên tay hắn.
Cận vệ vốn là người từng vào sinh ra tử, quen cảnh đao kiếm, nhưng lại chưa từng gặp tình huống này. Đối diện với một đám nhóc, hắn lại chẳng biết làm sao, chỉ luống cuống đứng đó . Cuối cùng, Giang Linh mới ra tay "giải cứu", phân phát mỗi đứa một xâu kẹo, lúc này đám trẻ mới tản ra.
“Đại ca ca thật tốt bụng! Không giống kẻ trước kia, không những cướp ruộng đất của Ngô a bá, mà còn làm ông ấy bị thương!” Một bé trai khoảng tám, chín tuổi vừa cắn kẹo hồ lô vừa bực tức nói.
Giang Linh ngồi xổm xuống bên cạnh cậu bé, vừa nhai kẹo vừa hỏi: “Là ai lại xấu xa như vậy?”
“Đại ca ca cũng thấy hắn xấu có phải không? Nhưng mẫu thân bảo chúng ta không được nói bậy. Người đó có địa vị lớn, chúng ta không thể đắc tội, nếu lỡ lời sẽ rước họa vào thân.” Một đứa trẻ khác dè dặt lên tiếng.
“Vậy tại sao bây giờ các đệ lại dám nói?”
“Vì đại ca ca là người tốt!” Cả đám trẻ đồng thanh đáp. Trẻ con luôn có bản năng nhạy bén, có thể nhận ra ai tốt, ai xấu. Chúng cảm thấy Giang Linh rất thân thiện, nên mới dám mạnh dạn vây quanh y như vậy.
Yêu tộc vốn hiếm con nối dõi, luôn đặc biệt yêu quý trẻ nhỏ. Giang Linh chịu ảnh hưởng từ bản tính này, đối với trẻ con cũng ôn hòa hơn người thường. Y xoa đầu từng đứa, dịu dàng dặn dò: “Có thể nói với huynh, nhưng sau này vẫn phải cẩn thận, đừng để kẻ xấu lợi dụng sơ hở.”
“Chúng ta biết rồi!”
Cách đó không xa, Tiêu Thịnh Vân đứng yên lặng quan sát. Những lời Giang Linh nói cùng phản ứng của lũ trẻ, hắn đều nghe thấy rõ ràng.
Tiễn đám trẻ đi, Tiêu Thịnh Vân lập tức ra lệnh cho người trong bóng tối điều tra chuyện này. Nếu đúng là có kẻ ngang nhiên chiếm đoạt ruộng đất của bách tính, thì đó chính là tội lớn. Hắn muốn xem thử, trong triều rốt cuộc là ai to gan đến vậy.
Kinh thành Đại Khải vô cùng phồn hoa, hàng quán san sát, đồ vật bày bán cũng phong phú đa dạng. Không bao lâu sau, sự chú ý của Giang Linh đã bị cuốn theo những món đồ mới mẻ, hoàn toàn quên bẵng mấy xâu kẹo hồ lô ban nãy. Được lệnh của Thái tử, cận vệ liền giao hết chỗ kẹo còn lại cho ám vệ, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dạo chơi đến giờ cơm, Tiêu Thịnh Vân lên tiếng gọi người vẫn còn đang mải mê ngắm nghía:
“Đi ăn trước đã, ngươi muốn ăn gì không?”
“Chúng ta phải về cung sao?” Trong giọng nói lộ rõ vẻ tiếc nuối.
“Không, cô đưa ngươi đến Vân Lâu.”
“Vân Lâu” là tửu lâu lớn nhất kinh thành, cũng là nơi giới quyền quý lui tới nhiều nhất. Khi Tiêu Thịnh Vân dẫn người vào, chưởng quầy lập tức đích thân đưa bọn họ lên lầu hai vào một gian phòng riêng.
Khác với sự náo nhiệt ở tầng một, lầu hai yên tĩnh và trang nhã hơn hẳn. Sau khi cả hai an tọa, những người hầu được huấn luyện bài bản nhanh chóng tiến lên rót trà.
Tiêu Thịnh Vân đưa thực đơn cho Giang Linh: “Thích món gì thì gọi món đó.”
Giang Linh cầm lấy thực đơn, nhìn món nào cũng thấy hấp dẫn, bất giác gọi một bàn đầy thức ăn.
Ban ngày đã ăn không ít quà vặt, Tiêu Thịnh Vân nghĩ rằng thiếu niên chắc sẽ ăn không được bao nhiêu, nhưng không ngờ Giang Linh lại ăn một cách ngon lành, chẳng mấy chốc đã giải quyết hơn nửa bàn.
Giữa bữa ăn, Tiêu Thịnh Vân buông đũa, nói: “Cô có việc phải ra ngoài một lát, ngươi cứ ăn trước, có gì cứ dặn người hầu.”
“Ừ ừ.” Giang Linh không buồn ngẩng đầu, chỉ xua tay: “Không cần lo cho ta.”
Tiêu Thịnh Vân để lại vài người bảo vệ rồi rời đi.
Giang Linh lại ăn thêm một lúc, đến khi bụng căng tròn mới chịu dừng, ngả người tựa vào ghế, lười biếng không muốn nhúc nhích.
Khoảng mười lăm phút sau, y bắt đầu cảm thấy ngồi một chỗ cũng chán, bèn đứng dậy định đi dạo cho tiêu cơm.
Lầu hai vô cùng yên ắng, suốt dọc đường y không gặp ai. Đang định quay về thì đột nhiên cửa gian phòng phía trước mở ra.
“Ồ, đây chẳng phải Giang Linh sao? Sao lại đi một mình thế này?”
Giang Linh quay đầu, nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”
“Không phải chứ, Giang Linh, mới làm Thái Tử Phi đã quên cả bằng hữu cũ rồi sao?”
“Giờ muốn gặp ngươi một lần cũng chẳng dễ dàng gì, không vào ngồi một lát sao?”
Cánh cửa bật mở, vài kẻ trẻ tuổi mang hơi men nồng nặc bước ra. Trong đó, có một người định kéo Giang Linh vào ghế lô, nhưng y khéo léo né tránh mà không để lộ sơ hở.
Giang Linh liếc mắt đánh giá bọn họ một lượt. Nghĩ lại thì, những người này thực sự có thể xem là "lão bằng hữu" của y—nhưng chỉ là loại bạn bè chuyên đi theo Giang Diệu Hoa để bắt nạt y mà thôi.
Mỗi khi Giang Diệu Hoa bày trò gì, mấy người này đều hùa theo. Khi dễ nguyên chủ đã trở thành thú vui lớn nhất của bọn họ. Không ít lần, những trò hành hạ mà Giang Diệu Hoa dành cho nguyên chủ đều là do đám này nghĩ ra.
Thấy Giang Linh đứng yên, những kẻ đã quen bắt nạt y cho rằng y sợ. Một người mở miệng cười cợt:
“Mới mấy ngày không gặp, mà đã xa lạ với lão bằng hữu rồi sao?”
Bọn họ cố ý ra đây để chặn Giang Linh. Lúc ăn cơm, có người trong nhóm thấy Giang Linh cùng một nam tử xa lạ bước vào cửa của Vân Lâu. Nhìn thế nào cũng không giống thái tử, vì vậy cả bọn đoán rằng đây chính là cơ hội tốt để "lấy lại công bằng" cho Giang Diệu Hoa.
Từ lúc Giang Linh trở về, Giang Diệu Hoa liên tiếp gặp xui xẻo. Đám này không tin đây chỉ là trùng hợp.
“Chuyện của Diệu Hoa huynh, có phải do ngươi làm không?”
Giang Linh nhướng mày, ánh mắt chạm vào kẻ vừa lên tiếng—Phương Tước Minh. Trong ký ức của y, đây chính là tên đàn em trung thành nhất của Giang Diệu Hoa, luôn đi theo hắn ta tác oai tác quái. Hồi trước, chính gã này đã bỏ rắn vào chăn nguyên chủ, suýt khiến y bị cắn chết.
Giang Linh khẽ cười, giọng điệu có chút thờ ơ:
“Là ta thì thế nào? Không phải ta thì sao? Các ngươi định đòi công bằng cho hắn à?”
Mấy người kia không ngờ Giang Linh—kẻ luôn cam chịu ngày trước—lại có thái độ này, liền sững sờ trong chốc lát. Nhưng Phương Tước Minh nhanh chóng lấy lại tinh thần, giận dữ quát lên:
“Hắn là huynh trưởng của ngươi! Ngươi sao có thể ác độc đến vậy?”
Giang Linh bật cười:
“Ta ác độc?”
Y chậm rãi bước lên một bước, giọng điệu trở nên lạnh lẽo:
“Vậy ai đã khiến ta giữa mùa đông bị đẩy xuống nước, bệnh liệt giường mấy tháng? Ai đã bỏ rắn vào chăn khiến ta suýt mất mạng?”
“Nhắc mới nhớ, các ngươi đúng là đã nhắc ta một chuyện quan trọng. Đã bao nhiêu lần rồi nhỉ? Những gì Giang Diệu Hoa làm với ta, có lẽ ta cũng nên trả lại hắn từng thứ một mới phải.”
“Ngươi—!”
Phương Tước Minh lao tới định bắt lấy Giang Linh, ám vệ trong bóng tối vừa chuẩn bị ra tay thì bất ngờ thấy hắn tự vấp chân trái vào chân phải, loạng choạng rồi ngã sấp xuống đất như chó gặm bùn.
Nói trùng hợp thì đúng là quá trùng hợp, bởi ngay chỗ hắn ngã lại có một chiếc bình ngọc màu xanh.
“Rắc!”
Bình ngọc vỡ tan tành.
“Phanh!”
Âm thanh chấn động đến mức khiến người ta không khỏi rùng mình, tự hỏi chẳng lẽ cú ngã này mạnh đến thế sao?
Phương Tước Minh quỳ rạp trên đất, máu tươi từ trán hắn chảy xuống, cả người sững sờ như bị đơ.
Giang Linh khẽ che miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Hắn đi đường kiểu gì mà cũng có thể tự vấp? Ngã kiểu này chắc là đau lắm... Hay là cố tình muốn vu oan cho ta?”
Ai lại lấy chuyện này ra để vu oan chứ!?
Những kẻ còn lại vốn đang ngà ngà say, bây giờ tỉnh táo hơn phân nửa, vội vàng chạy đến đỡ người dậy. Đúng lúc này, phía sau chợt vang lên một giọng nói lạnh lẽo:
“Đây là đang làm gì?”
Mấy người chậm rãi quay đầu lại, liền thấy một nam nhân mặc thường phục, khí thế bức người, đang ngồi trên xe lăn. Cận vệ của hắn vừa đẩy xe từ chỗ ngoặt ra.
—— Là Thái tử!
Mồ hôi lạnh lập tức túa ra, mấy người đầu óc trống rỗng, không tự chủ được mà quỳ rạp xuống đất, cả người run rẩy, trong lòng tràn đầy kinh sợ và hối hận.
Chỉ có Giang Linh là vẫn điềm nhiên như không.
Y ba bước thành hai chạy đến trước mặt nam nhân kia, căm phẫn cáo trạng:
“Bọn họ vô cớ chặn đường ta không nói, còn ngã lăn ra đó muốn ăn vạ ta!”
Ai mà muốn ăn vạ ngươi chứ!? Mấy người kia gào thét trong lòng nhưng không dám nói ra trước mặt Thái tử.
Thái tử khẽ "Ừm" một tiếng, giọng điệu không rõ cảm xúc.
Thấy được ủng hộ, Giang Linh tiếp tục nói:
“Rõ ràng là hắn muốn bắt ta, ta còn chưa kịp làm gì, hắn đã tự mình té ngã!”
Nói xong, y chỉ tay về phía Phương Tước Minh—kẻ đang nằm bẹp dưới đất, đầu đầy máu, còn chưa bò dậy được. Giang Linh vui vẻ ra mặt, hả hê nói:
“Trên đất bằng mà cũng có thể tự ngã đến mức này, lại còn làm vỡ bình ngọc của chủ quán. Xem ra các ngươi cậy mạnh hiếp yếu, ỷ đông hiếp ít đến mức ngay cả ông trời cũng không thể chấp nhận được!”
Phương Tước Minh vừa lấy lại tinh thần, nghe câu này xong, sắc mặt liền trắng bệch.