Vị tâm phúc này còn chưa đi xa, nghe thấy câu nói ấy, theo bản năng quay đầu lại.
Hắn là người hầu cận bên cạnh Thái tử, cũng là biểu huynh của Thái tử, từ nhỏ đã cùng Thái tử lớn lên, so với người khác càng hiểu rõ tính tình của Thái tử hơn. Ban đầu, khi biết Hoàng hậu không màng đến ý nguyện của Thái tử mà ép Thái tử cưới Thái tử phi, hắn cùng người trong nhà đều rất lo lắng. Nếu Thái tử không hài lòng, liệu có vì thế mà sinh ra khoảng cách với Hoàng hậu hay không?
Nhưng bây giờ…
Nhìn vào đôi mắt trong veo sáng lấp lánh của Giang Linh, Tạ Tư Nghiêu thu ánh mắt lại. Xem ra bọn họ đã lo lắng thừa rồi—Thái tử đối với vị Thái tử phi này, rõ ràng không hề bình thường.
Cánh cửa khép lại, chặn đi tầm mắt của cả hai bên.
Giang Linh chăm chú nhìn theo bóng dáng người vừa rời đi, ánh mắt đầy tò mò. Tiêu Thịnh Vân thấy vậy, không vui nhíu mày:
“Người ta đi rồi, còn nhìn gì nữa?”
Giang Linh thu ánh mắt lại, quay sang nhìn Tiêu Thịnh Vân, tò mò hỏi:
“Đó là ai vậy? Ta thấy ngài và y có vài phần giống nhau.”
“Hắn là Tạ Tư Nghiêu, con trai trưởng của huynh trưởng mẫu hậu.”
Giang Linh nhanh chóng tính toán trong đầu rồi bừng tỉnh:
“Vậy đó là biểu huynh của ngài? Khó trách các ngài có nét giống nhau.”
Ngay từ lúc mới vào, Giang Linh đã chú ý thấy nam nhân này có vài phần giống Tiêu Thịnh Vân. Vì vậy, y vô thức nhìn thêm vài lần. Không ngờ hai người thật sự có quan hệ thân thích.
Tiêu Thịnh Vân nhướn mày nhìn y:
“Ngươi đến đây chỉ để tìm hiểu về thân thích của cô sao?”
Nhớ ra mục đích chính, Giang Linh vội kéo lực chú ý trở lại, nghiêm túc hỏi:
“Chuyện của Giang phu nhân và Giang Diệu Hoa, có phải do ngài sắp đặt không?”
Tiêu Thịnh Vân cười nhạt, khóe môi khẽ cong lên:
“Giang Diệu Hoa phẩm hạnh không đoan chính, liên quan gì đến cô? Cô chẳng qua chỉ an bài người tung tin đồn, thuận tiện sửa lại lộ trình tuần tra của Kinh Triệu Phủ. Nếu hắn không tự mình kìm chế được, náo loạn đến mức ai cũng biết, vậy có thể trách ai?”
Hắn chậm rãi nói tiếp:
“Còn về Giang phu nhân, chính bà ta tự ý lấy của hồi môn của Thái tử phi. Giang Thượng thư chỉ là đại nghĩa diệt thân, chí công vô tư mà thôi. Cô đâu cần tự mình ra tay?”
Giang Linh chống tay lên bàn, ánh mắt sáng quắc nhìn Tiêu Thịnh Vân, giọng đầy chắc chắn:
“Nhưng nếu không có ngài, Giang Thượng thư chắc chắn sẽ không nhúng tay vào chuyện của Giang phu nhân. Rốt cuộc, trước khi ta thành thân với ngài, ông ta chưa từng quan tâm bà ta đối xử với ta thế nào.”
Cuối cùng, Giang Linh rút ra kết luận:
“Vậy nên, tất cả những chuyện này đều là công lao của ngài. Ngài đã giúp ta, ta phải báo đáp ngài!”
Trong mắt thiếu niên tràn đầy mong đợi, nhưng Tiêu Thịnh Vân lại có cảm giác câu cuối cùng mới là trọng điểm.
Quả nhiên, không đợi hắn phản ứng, gương mặt Giang Linh đột nhiên phóng đại trước mắt.
Môi ấm áp chạm vào.
Giang Linh tranh thủ cơ hội, lúc Tiêu Thịnh Vân chưa kịp phản ứng, vội vàng hôn mấy cái.
Lại bị hôn rồi.
Tiêu Thịnh Vân kinh ngạc.
Thiếu niên này dường như không hiểu thế nào mới là một nụ hôn thực sự. Y chỉ áp môi lên môi Tiêu Thịnh Vân, nhẹ nhàng hút khí, thỉnh thoảng còn thè đầu lưỡi ra, giống như một con thú nhỏ ngây ngô khẽ liếm.
Tiêu Thịnh Vân đợi một lúc, nhưng không thấy thiếu niên có thêm động tác nào khác. Điều này càng làm hắn thêm chắc chắn về suy nghĩ trong lòng. Hắn khẽ rũ mắt, tầm nhìn rơi xuống hàng mi dài rủ xuống của thiếu niên cùng làn da trắng nõn, không chút tì vết.
Cuối cùng, Tiêu Thịnh Vân đưa tay đẩy người ra, ngước mắt nhìn y:
“Ngươi đây là đang báo đáp cô, hay là chiếm tiện nghi của cô?”
Giang Linh nghiêm túc phản bác:
“Sao có thể gọi là chiếm tiện nghi? Chúng ta đã thành thân, thân mật một chút không phải là chuyện bình thường sao? Hay là… ngài không thích hôn?”
Y quan sát sắc mặt của nam nhân, nhưng không thể nhìn ra là thích hay không thích. Vì vậy, y thăm dò mở miệng hỏi tiếp:
“Hôn không được, vậy ôm một cái thì sao?”
Tiêu Thịnh Vân vẫn không nói gì.
Thấy vậy, Giang Linh không chịu bỏ cuộc, tiếp tục lùi một bước:
“Ôm cũng không được? Vậy ta có thể chạm vào ngài không? Một ngón tay thôi cũng được!”
Giang Linh gần như sắp hết cách. Long khí trên người Tiêu Thịnh Vân không phải cứ chạm một cái là có thể hấp thụ được. Sau nhiều ngày dò xét, y mới phát hiện ra một quy luật: chỉ khi nào Tiêu Thịnh Vân tự nguyện hoặc mất tập trung, y mới có thể hút được long khí.
Nếu có thể khiến Tiêu Thịnh Vân tự mình đồng ý, hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều.
Ánh mắt thiếu niên đầy sốt ruột, đôi mắt hạnh tròn xoe, mong chờ nhìn nam nhân, giống như một con thú nhỏ đang đòi ăn.
Thấy y sắp khóc đến nơi, Tiêu Thịnh Vân cuối cùng cũng mềm lòng:
“Ngươi thật sự thích cô đến vậy?”
Giang Linh không chút do dự, gật đầu chắc nịch:
“Đương nhiên, ta thích nhất là ngài!”
Trong lòng y đã tự điều chỉnh suy nghĩ: thích long khí của Tiêu Thịnh Vân cũng giống như thích Tiêu Thịnh Vân, vậy là không có gì sai cả.
Nhận thấy nam nhân có dấu hiệu mềm lòng, Giang Linh tiếp tục ra sức thuyết phục:
“Chúng ta đã thành thân, ta nghe người ta nói, phu thê sau khi thành thân sẽ cùng ăn cùng ở, thân mật bên nhau, ngươi trong ta, ta trong ngươi...”
Bên cạnh, Phạm Đức cố nhịn cười đến mức mặt mũi cứng đờ. Hắn không ngờ rằng Thái tử phi lại thú vị như vậy, càng không ngờ vị Thái tử bình thường luôn lạnh lùng, nghiêm nghị lại có thể bị thuyết phục bởi cách nói chuyện này.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Thái tử quét qua, Phạm Đức lập tức thu lại vẻ mặt của mình.
Tiêu Thịnh Vân day day trán, bất đắc dĩ nói:
“Về sau, những lời như thế này không được tùy tiện nói trước mặt người ngoài.”
Giang Linh chớp chớp mắt, suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
“Vậy chỉ có hai chúng ta thì có thể nói không?”
Lần này, Phạm Đức cúi đầu, bả vai run rẩy dữ dội hơn.
Tiêu Thịnh Vân lười quản hắn, chỉ gật đầu với Giang Linh.
Nhận được câu trả lời mong muốn, Giang Linh lập tức vui vẻ, nhào tới ôm chặt lấy Tiêu Thịnh Vân.
Nhưng ngay khi Tiêu Thịnh Vân định nói gì đó, y liền nhanh chóng buông tay, lùi lại đứng ngay ngắn một bên, nghiêm túc nói:
“Ta hiểu rồi! Về sau nhất định sẽ không nói những lời này khi có người khác!”
Mấy ngày sau, Giang Linh rõ ràng càng trở nên quấn quýt lấy người hơn. Tiêu Thịnh Vân ngoài miệng không nói gì, nhưng Phạm Đức – người hầu hạ hắn nhiều năm – lại có thể cảm nhận được rằng Thái tử hiển nhiên cũng rất hưởng thụ điều đó.
Trương thái y đến bắt mạch cho Thái tử như thường lệ.
“Tình trạng của điện hạ sao rồi ?”
“Điện hạ hồi phục rất tốt, thậm chí còn vượt xa dự đoán của thần.”
Hoàng hậu cũng có mặt, nghe vậy liền dùng khăn lau khóe mắt, xúc động nói: “Tất cả là nhờ có Trương thái y.”
“Công lao này thần không dám nhận .” Trương thái y chắp tay, “Trong cơ thể điện hạ có một luồng sinh cơ vô cùng dồi dào. Chính nhờ nó mà điện hạ mới có thể hồi phục tốt như vậy. Nếu chỉ dựa vào thuốc, e rằng sẽ không có hiệu quả nhanh chóng đến thế.”
Như nhớ ra điều gì đó, Trương thái y nhíu mày: “Thần cả gan hỏi một câu, điện hạ có dùng thêm dược vật nào khác không?”
Lại một lần nữa nghe từ miệng Trương thái y nhắc đến từ ‘sinh cơ’, ban đầu Giang Linh không để ý lắm. Nhưng đến khi Trương thái y nghi ngờ Thái tử đã dùng loại thuốc nào khác, y mới chợt nghĩ đến một khả năng—bản thân y vốn là thánh dược chữa thương, vậy có khi nào luồng sinh cơ trong cơ thể Thái tử là do y vô thức truyền cho hắn khi hấp thụ long khí hay không?
Ghi nhớ chuyện này trong lòng, Giang Linh thầm tính toán, lần sau khi hút long khí nhất định phải để ý hơn một chút.
Tiêu Thịnh Vân chắc sẽ không phát hiện ra đâu, đúng không?
Quả nhiên, Tiêu Thịnh Vân không hề nhận ra. Dù có nhạy bén đến đâu, hắn cũng không thể nào ngờ được rằng Thái tử phi của mình lại là một cây thánh dược biết chữa thương. Hắn lắc đầu đáp:
“Cô chỉ dùng thuốc do Trương thái y kê.”
“Vậy thì thật kỳ lạ…” Trương thái y nhíu mày, “Thần cứ tưởng điện hạ đã dùng thánh dược nào đó, nên cơ thể mới có thể sinh ra luồng sinh cơ dồi dào đến thế. Thần còn nghĩ nếu có thể tìm ra loại thánh dược này, có lẽ có thể nghiên cứu để chế tạo thuốc giải sớm hơn.”
Nhưng nếu Thái tử đã khẳng định là không có dùng thuốc khác, Trương thái y cũng đành tin là thật. Chỉ là trong lòng vẫn có chút tiếc nuối, bởi nếu có thể tìm được loại thánh dược ấy, thì việc bào chế thuốc giải hẳn sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
“Việc này chớ nhắc lại nữa.” Tiêu Thịnh Vân trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại dấy lên nghi hoặc.
Hắn hiểu rõ cơ thể mình hơn ai hết. Trước khi hôn mê, hắn đã bị kỳ độc giày vò đến mức suy kiệt. Vậy mà bây giờ không chỉ tỉnh lại, mà mỗi ngày sức khỏe còn tốt lên trông thấy.
Bên ngoài đồn rằng hắn tỉnh lại là một kỳ tích. Nhưng từ trước đến nay, Tiêu Thịnh Vân không tin vào những điều hoang đường. Nếu cơ thể hắn có thể hồi phục nhanh như vậy, ắt hẳn phải có nguyên nhân nào đó mà hắn chưa biết.
Đột nhiên, hắn nhớ đến chuyện Hoàng hậu thường xuyên nhắc tới—xung hỉ. Thời điểm hắn tỉnh lại quá trùng hợp, liệu có thể liên quan đến vị Thái tử phi kia không?
Cười thầm vì bản thân nghĩ quá nhiều, Tiêu Thịnh Vân gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Nhưng phải thừa nhận rằng, từ khi Giang Linh đến bên cạnh hắn, mọi chuyện của hắn thực sự ngày càng suôn sẻ hơn.
“Nói về chân của Thái tử…” Hoàng hậu vẫn không khỏi lo lắng. Một trữ quân tương lai không thể có khiếm khuyết. Nếu đôi chân của Thái tử không thể hồi phục, thì bất kể trước đây hắn lập được bao nhiêu công lao, vị trí trữ quân cũng khó mà giữ vững.
“Nương nương yên tâm, chân của điện hạ chỉ bị ảnh hưởng bởi kỳ độc, không có di chứng nghiêm trọng. Với luồng sinh cơ này cộng thêm phương thuốc của thần, không quá một tháng, điện hạ nhất định có thể đi lại bình thường.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Hoàng hậu đến đây là vì chuyện lần trước. Sau khi âm thầm điều tra, bà phát hiện hương liệu và canh thuốc có liên quan đến Phủ Nội Vụ , chỉ là chưa tìm được kẻ đứng sau sai khiến.
“Mẫu hậu không cần lo lắng, nếu bọn chúng đã ra tay, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.” Tiêu Thịnh Vân chuyển chủ đề, hỏi: “Nghe nói phụ hoàng mới nạp một mỹ nhân, nàng ấy có thai rồi sao?”
“Đúng vậy. Hậu cung đã lâu không có thêm người, đứa nhỏ này cũng coi như minh chứng phụ hoàng ngươi vẫn còn cường tráng. Mấy ngày gần đây hoàng thượng thường chạy sang bên đó, còn có ý định đợi đứa trẻ sinh ra liền sắc phong làm hoàng tự.” Nhắc đến Hoàng đế, nụ cười trên mặt Hoàng hậu dần thu lại.
Giang Linh ở bên cạnh nghe vậy thì không nhịn được tấm tắc cảm thán. Theo y biết, Hoàng đế đã gần 50 tuổi, vậy mà vẫn còn có thể sinh thêm một đứa con , quả thực là "người già nhưng tâm không già".
“Mẫu hậu không cần bận tâm, so với người, những kẻ khác trong cung càng không muốn đứa trẻ này ra đời hơn. Trong khoảng thời gian này, chỉ e hậu cung sẽ không được yên bình, mẫu hậu nên cẩn thận một chút.”
“Bổn cung sớm đã không quan tâm đến những chuyện này, cứ để bọn họ tự tranh đấu đi.” Không muốn tiếp tục bàn về mấy chuyện cung đấu phiền lòng, Hoàng hậu bèn đổi chủ đề. Bà ra hiệu bảo Giang Linh đến gần rồi nói:
“Thời tiết sắp nóng lên rồi, trong cung của mẫu hậu có rất nhiều loại vải nhạt màu thanh nhã. Ngày mai ta sẽ sai người mang đến đây, để may vài bộ y phục mới cho Tiểu Linh.”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”
“Lúc này mà còn gọi xa lạ như thế sao?” Hoàng hậu giả vờ trách móc, “Không nên giống Thái tử mà gọi ta là mẫu hậu à?”
“Đa tạ mẫu hậu!” Giang Linh biết điều lập tức sửa miệng.
---
Lúc này, người trong cung đã dựa theo bản phác thảo của Giang Linh để chế tạo xe lăn, vừa hoàn thành liền mang đến cho Thái tử thử nghiệm. Khi đó, Giang Linh đang ngồi ăn điểm tâm do Hoàng hậu thưởng cho, nghe tin liền vội vàng bỏ lại bánh ngọt chạy đến xem sản phẩm thời đại này làm ra có giống trong tưởng tượng của mình không.
Tại viện, Thái tử đang ngồi trên xe lăn, còn Phạm Đức đứng phía sau, đẩy xe theo chỉ thị của hắn.
Giang Linh vừa đến liền tò mò sờ đông sờ tây, kinh ngạc hỏi: “Nhanh như vậy đã làm xong rồi sao?”
“Biết điện hạ cần gấp, nên người bên dưới đã tăng tốc chế tạo.” Phạm Đức giải thích.
“Ta có thể thử đẩy một chút không?”
Phạm Đức nghe vậy thì lập tức nhường chỗ, để Giang Linh đứng phía sau xe lăn. Giang Linh cẩn thận đẩy vài bước, thấy xe lăn di chuyển trơn tru, không có hiện tượng kẹt hay vấp.
“Cảm giác thế nào?” Tiêu Thịnh Vân hỏi.
“Cái này cũng quá tuyệt vời rồi!” Giang Linh tràn đầy kinh ngạc cảm thán. Y nhanh chóng vòng ra phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt Thái tử, ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Người dưới trướng điện hạ quả thực rất lợi hại, còn vượt xa sự tưởng tượng của ta!”
Chiếc xe lăn này mang phong cách cổ xưa, vừa sang trọng, vừa thực dụng, rất phù hợp với khí chất của Thái tử.
“Ngươi thích?”
Giang Linh hăng hái gật đầu lia lịa.
“Về sau, nếu muốn làm gì thì cứ trực tiếp phân phó xuống dưới, bảo bọn họ làm cho ngươi.”
“Ta có cần trả bạc không?” Giang Linh tò mò hỏi. Theo những gì y biết, trong xã hội loài người, muốn mua đồ thì phải bỏ tiền.
“Không cần tốn bạc của ngươi, cô sẽ lo.” Tiêu Thịnh Vân lại một lần nữa cảm thấy suy nghĩ của Giang Linh rất khác người.
“Đúng vậy, công tử ngài không biết đó thôi, sau khi chế tạo xe lăn xong, điện hạ đã ban thưởng cho bọn họ một khoản rất hậu hĩnh. Về sau, nếu ngài muốn làm cái gì, bọn họ còn tranh nhau để làm ấy chứ!” Phạm Đức cười nói.
Tiêu Thịnh Vân đột nhiên nhớ ra một chuyện, mở miệng: “Vừa hay, Giang gia đã trả lại cửa hàng vốn thuộc về ngươi. Hôm nay cô cũng rảnh, dẫn ngươi xuất cung xem thử cửa hàng một chút, tiện thể thử xe lăn.”
“ Không ngờ lại tốt đến vậy! Ta còn có rất nhiều thứ muốn mua! Ta muốn ăn kẹo hồ lô, kẹo kéo, kẹo đậu phộng…” Giang Linh bắt đầu đếm trên đầu ngón tay, liệt kê một loạt các món ăn vặt. “Phạm công công, ngươi có thể giúp ta lấy một ít bạc không?”
“Có cô ở đây, sao cần dùng đến bạc của ngươi?” Tiêu Thịnh Vân không nhịn được, đưa tay véo nhẹ lên má Giang Linh, cảm giác mềm mềm thật thích.
Đây không phải lần đầu tiên Thái tử nói câu “Có cô ở đây, không cần tốn bạc của ngươi.” Giang Linh xoa xoa má bị véo, tròng mắt đảo một vòng, chợt bừng tỉnh đại ngộ:
“Ta hiểu rồi! Ở bên ngoài, phu quân nhất định phải để nương tử tiêu tiền, nếu không sẽ mất mặt, đúng không?”
Hắn phát hiện, dường như nam nhân loài người rất coi trọng mặt mũi và tôn nghiêm. Nghĩ đến đây, Giang Linh càng cảm thấy mình đã nắm bắt được chân lý, liền vỗ ngực bảo đảm:
“Ngài yên tâm! Ta nhất định sẽ không để ngài mất mặt đâu!”