Giang Linh không hề cố ý hạ giọng, cũng không ngừng gọi Tiêu Thịnh Vân, khiến cho những cung nhân xung quanh đều nghe rõ từng lời nói của y.

Phạm Đức cúi đầu, cố gắng nhịn cười. Hắn không ngờ vị Thái tử phi thoạt nhìn ôn hòa, dịu dàng, nhưng thực chất lại... mạnh dạn đến thế.

Tiêu Thịnh Vân thoáng kinh ngạc trong chớp mắt, nhưng ngay sau đó lại nhớ đến lúc mình vừa tỉnh dậy, Giang Linh đang lén hôn hắn. Nghĩ vậy, hắn cũng không cảm thấy yêu cầu này có gì lạ.

Hắn hơi cúi người xuống, bóp nhẹ cằm thiếu niên, buộc y phải ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn nhấn chìm người đối diện:

“Thích cô đến vậy sao?”

Giọng nói trầm thấp, áp lực bao trùm cả không gian. Những cung nhân quỳ dưới đất co rúm lại, không ai dám ngẩng đầu. Họ đã hầu hạ bên cạnh Thái tử đủ lâu để biết rõ tính khí vị chủ tử này khó đoán đến mức nào. Có thể một khắc trước hắn còn cười nói bình thường, nhưng ngay sau đó, người đối thoại cùng hắn đã có thể mất mạng. Không ai đoán được trong lòng Thái tử đang nghĩ gì.

Trước khi ra chiến trường, khí thế của Thái tử đã đủ khiến người khác không dám nhìn thẳng. Sau khi trở về, sát khí trên người hắn lại càng dày đặc hơn. Có lời đồn đại rằng, hắn ra trận không chỉ để chiến đấu, mà còn để thỏa mãn cơn khát giết chóc trong lòng.

Phạm Đức quỳ sát đất, tim như muốn nhảy lên tận cổ họng.

"Cái gì?" Giang Linh dường như chẳng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng xung quanh, giọng điệu vẫn bình thản như thường. “Không phải ngài nói, ta muốn gì cũng được sao?”

Y nghĩ rất đơn giản. Điều y muốn nhất chính là long khí trên người Tiêu Thịnh Vân. Càng thân cận, y càng hấp thu được nhiều long khí hơn. Nếu Tiêu Thịnh Vân đã nói bất cứ thứ gì cũng có thể, vậy thì y đương nhiên sẽ không khách khí. Chỉ là…

Giang Linh ngước lên, nhìn gương mặt không rõ cảm xúc của Tiêu Thịnh Vân. Chẳng lẽ y hiểu sai rồi?

Không thể nào!

“Ngài là Thái tử, đã nói thì phải giữ lời.”

Thái tử đột nhiên siết chặt cằm y. Cơn đau âm ỉ khiến Giang Linh nhíu mày, nhưng y vẫn không lùi bước:

“Không hôn hai lần cũng được, vậy một lần đi?”

Y đã hạ thấp yêu cầu rồi. Nếu Tiêu Thịnh Vân vẫn không đồng ý… vậy thì y sẽ đợi lúc hắn ngủ, trộm hôn thêm mấy lần nữa!

Tiêu Thịnh Vân cúi mắt nhìn thiếu niên, trông thấy hốc mắt y hơi đỏ lên vì động tác của mình. Nhưng ánh mắt kia vẫn trong suốt, không chứa bất kỳ tạp chất nào. Ngoài sự bất mãn vì hắn không giữ lời, hoàn toàn không có chút gì giống những kẻ trước kia—những kẻ tiếp cận hắn, bất kể nam hay nữ, đều mang theo dục vọng hoặc dã tâm lộ liễu, khiến hắn ghê tởm.

Cũng không giống những kẻ vì nghe lời đồn mà chỉ biết khiếp sợ khi nhìn thấy hắn.

Bàn tay dần thả lỏng, ngón tay khẽ vuốt ve làn da mềm mại của thiếu niên. Giọng nói trầm khàn, hắn hỏi:

“Ngươi có biết, chuyện này có ý nghĩa gì không?”

"Ta không biết!" Giang Linh cau mày, bị bàn tay bá đạo giữ chặt cằm khiến y không thể động đậy. Hơi thở mạnh mẽ của đối phương bao trùm lấy y. Có chút bực mình, y nói: “Ta chỉ biết, ngài là Thái tử, ta là Thái tử phi. Ta hôn ngươi mấy cái thì có gì không được?”

Y biết con người không cởi mở như yêu tộc, có những chuyện chỉ có phu thê mới có thể làm. Nhưng Thái tử và Thái tử phi vốn là một đôi, y và Tiêu Thịnh Vân là phu thê, vậy thân mật một chút thì sao chứ?

“Còn nữa, mau thả ta ra! Ngài làm ta đau đấy.”

Tiêu Thịnh Vân nhìn sâu vào đôi mắt phẫn nộ của thiếu niên, bỗng nhận ra—y thật sự không hề sợ hắn.

Bầu không khí nặng nề đột nhiên tan đi.

Thu lại khí thế sắc bén, Tiêu Thịnh Vân buông tay, chậm rãi ngồi trở về.

Trên cằm thiếu niên in hằn một vết đỏ, làn da trắng như sứ lại càng khiến nó thêm nổi bật.

Giang Linh xoa xoa cằm, thấy đối phương không có ý định nói gì thêm, y bực tức xoay người, hậm hực buông ra một câu: “Đường đường là Thái tử, lại không giữ lời!”

Phạm Đức đứng một bên, cả người căng thẳng theo dõi từng hành động của Giang Linh. Hắn còn đang lo lắng Thái tử phi vừa mới vào cung đã chọc giận chủ tử, có thể bị xử trí ngay tức khắc…

Nhưng ngay lúc đó, hắn nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Tiếng cười trầm thấp, không mang theo chút tức giận nào.

Phạm Đức đánh bạo ngẩng đầu, chỉ thấy Thái tử không hề nổi giận, ngược lại còn mang theo chút hứng thú, nhìn bóng lưng thiếu niên đang tức giận.

Hắn khẽ thở phào.

Xem ra, Thái tử phi tạm thời sẽ không gặp chuyện gì rồi.

Không đạt được kết quả mong muốn, cả ngày Giang Linh đều rầu rĩ không vui. Y có ý định đi tìm Tiêu Thịnh Vân để lý luận một phen,  nhưng lại chần chừ, không cam lòng chủ động cúi đầu trước. Dù gì y cũng chẳng làm gì sai, tại sao lại phải chủ động đi tìm người ta chứ?

"Thái tử phi, đến giờ dùng bữa tối rồi." Ngoài cửa, Phạm Đức khẽ giọng nhắc nhở.

"Đừng gọi ta là Thái tử phi." Giang Linh chọc chọc vào chiếc gối mềm bên cạnh, giọng điệu hờ hững, nhưng vẫn không nhịn được mà dò hỏi: “Chỉ có mình ta ăn thôi sao?”

“Điện hạ cũng sẽ dùng bữa cùng ngài.”

“Ta không đi. Ngươi bảo người mang đến đây là được.”

Quả nhiên vẫn còn giận dỗi. Phạm Đức nhớ tới lời dặn của Thái tử, khẽ ho một tiếng rồi nói: “ Thái tử phi, điện hạ nhắn lại rằng, chuyện ngài yêu cầu ban ngày Thái tử sẽ suy nghĩ thêm.”

"Thật sao?" Giang Linh nhếch môi cười nhạt. “Vậy cứ đợi đến khi ngài ấy suy nghĩ xong rồi hãy tìm ta.”

"Điện hạ còn nói..." Phạm Đức chậm rãi kéo dài giọng, “Hôm nay ngài ấy cố ý sai người làm những món mà Thái tử phi từng nhắc tới- gà phù dung, mãn sơn hương, bánh quảng hàn , canh tuyết hà...”

Tên từng món ăn vang lên, Giang Linh không nhịn được mà nuốt nước miếng. Tuy thế giới này không phát triển bằng nơi y từng sống trước đây, nhưng về khoản ẩm thực lại đạt đến đỉnh cao.

Đặc biệt là đồ ăn trong cung, không chỉ tinh tế mà còn vô cùng đa dạng và mỹ vị. Trước kia ở núi sâu rừng già, y làm gì có cơ hội ăn những món ngon như thế này? Chỉ mới đến đây hai ngày mà đã nhớ mãi không quên.

Phạm Đức đứng chờ một lát, bên trong phòng vang lên tiếng sột soạt, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra. Giang Linh ló đầu ra ngoài.

“Thái tử phi, mau đi thôi. Đồ ăn nguội rồi sẽ mất ngon.”

Giang Linh do dự một lúc, cuối cùng cũng không thắng nổi sự cám dỗ của mỹ thực. Vừa đi vừa tự an ủi bản thân: “Ta đồng ý ăn cùng Thái tử, chẳng qua là vì không muốn lãng phí đồ ăn, không có nghĩa là ta tha thứ cho ngài ấy đâu.”

"Đúng đúng đúng, là điện hạ không giữ lời trước." Phạm Đức gật gù phụ họa.

Lúc Giang Linh đến, Tiêu Thịnh Vân đã ngồi sẵn trước bàn ăn. Trong điện không có quá nhiều cung nhân hầu hạ. Y quét mắt một vòng, rồi lặng lẽ bước tới ngồi xuống.

Tiêu Thịnh Vân khẽ vỗ tay, lập tức có hàng loạt cung nhân nối đuôi nhau bưng thức ăn lên. Sự chú ý của Giang Linh rất nhanh bị bàn ăn phong phú trước mặt thu hút.

Trong bữa ăn, cả hai không ai lên tiếng. Giang Linh chỉ chăm chú cúi đầu ăn, bộ dáng nghiêm túc vô cùng. Tiêu Thịnh Vân nhìn y một lát, chẳng biết từ khi nào bản thân cũng ăn hết một bát đầy.

Hắn hiếm khi có bữa ăn ngon miệng như vậy kể từ sau khi trúng độc.

Cơn giận đến nhanh mà đi cũng nhanh. Ăn uống no nê xong, Giang Linh nguôi ngoai hơn phân nửa, bèn ngẩng đầu quan sát Thái tử.

Hôm nay, nam nhân mặc trường bào huyền sắc, trên vạt áo có thêu hoa văn bạc. Mái tóc đen buộc cao, ngũ quan sắc sảo, dung mạo tuấn mỹ. So với lúc hôn mê, hắn có thêm một loại khí thế nghiêm nghị, không giận mà uy.

Có vẻ như tất cả người trong cung đều rất sợ hắn.

Ánh mắt chăm chú của y khiến người ta không thể phớt lờ. Tiêu Thịnh Vân đặt bát canh trong tay xuống, nhận khăn từ cung nhân rồi nhẹ nhàng lau miệng:

“Sao lại nhìn cô như vậy?”

Giang Linh dời ánh mắt sang chỗ khác, rồi thuận miệng chuyển đề tài, chỉ vào một chiếc ghế gỗ đặt gần đó:

“Đây là gì?”

Đó là một chiếc ghế gỗ trông có vẻ chắc chắn và nặng nề hơn ghế bình thường. Trước và sau ghế đều có bốn thanh gỗ dài nhô ra, trông hơi giống xe liễn dùng để khiêng người.

“Đây là công cụ thay thế việc đi lại. Do ảnh hưởng của độc tố trong cơ thể, cô tạm thời không thể đi lại như người bình thường.”

Giang Linh tiến lại gần, tò mò quan sát rồi chậm rãi đi vòng quanh chiếc ghế. Y chỉ vào hai bên trái phải, đề xuất:

“Cái này trông có vẻ không tiện lắm. Nếu thêm hai bánh xe lớn vào hai bên, có thể lăn đi được… giống như xe ngựa vậy.”

Y từng thấy xe lăn ở thế giới hiện đại, so với chiếc ghế này thì tiện lợi hơn nhiều.

Nghe vậy, Phạm Đức thử tưởng tượng theo lời mô tả của hắn, lập tức lộ vẻ kích động. Thái tử không thể đi lại, điều này mang đến rất nhiều bất tiện. Nếu có thể chế tạo được chiếc ghế như Thái Tử Phi nói, hẳn sẽ thuận tiện hơn rất nhiều!

Tiêu Thịnh Vân cũng trở nên hứng thú:

“Nói rõ hơn đi.”

Giang Linh không am hiểu chi tiết lắm, chỉ có thể mô tả lại dựa theo những gì từng thấy:

“Cụ thể làm thế nào thì ta cũng không rõ lắm.”

“Điện hạ, nô tài sẽ lập tức sai người chế tạo theo lời Thái Tử Phi!” Phạm Đức khó nén kích động.

“Ừm.”

Giang Linh ăn quá no, nên ra ngoài đi dạo một lát để tiêu thực. Trong khi đó, Thái tử trở về thư phòng xử lý công vụ.

Khi y quay lại tẩm điện, Tiêu Thịnh Vân vẫn đang bận rộn. Tuy hai người không ngủ riêng phòng, nhưng vì Giang Linh luôn ngủ sớm dậy muộn, còn Thái tử đi sớm về trễ, nên cơ hội chạm mặt không nhiều.

Sau khi rửa mặt xong, Giang Linh leo lên giường, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ để chờ Thái tử quay về nói chuyện. Nhưng chưa đợi được bao lâu, y đã không chịu nổi mà ngủ mất.

Một giấc ngủ đến tận sáng hôm sau. Khi tỉnh dậy, Giang Linh bất ngờ phát hiện Tiêu Thịnh Vân vẫn còn ở trong tẩm điện.

“Hôm nay ngài không vội sao?” y ngáp dài, đôi mắt còn mơ màng buồn ngủ, nhìn nam nhân đang ngồi bên bàn.

“Hôm nay là ngày hồi môn, ngươi định khi nào về Giang gia?”

“Hồi môn?” Giang Linh lười biếng xoa xoa tóc, vừa mặc quần áo dưới sự hầu hạ của cung nhân vừa chậm rãi nhớ ra—ở thời cổ đại, ngày thứ ba sau khi thành thân, tân nương sẽ về nhà mẹ đẻ thăm hỏi.

“Ta có thể không đi không?” So với Giang gia, Giang Linh cảm thấy hứng thú với long khí trên người Thái tử hơn nhiều. Y chớp chớp mắt, nhìn Tiêu Thịnh Vân đầy mong chờ: “Bao giờ ngài mới cho ta hôn một cái?”

Nói đến đây, ánh mắt y sáng rực lên, tràn ngập hy vọng.

Tiêu Thịnh Vân không ngờ rằng sau từng ấy ngày, Giang Linh vẫn nhớ mãi chuyện này. Hắn hơi nghiêng đầu, né tránh chủ đề:

“Mẫu hậu có gửi quà cho ngươi, có muốn đi xem không?”

Lần trước, Hoàng hậu ban thưởng không ít vật lạ, Giang Linh rất thích. Nghe vậy, y lập tức bị phân tán sự chú ý:

“Ở đâu? Ở đâu?”

“Đã đưa đến nhà kho.”

Tiêu Thịnh Vân dẫn y đến nhà kho. Trên đường đi, Giang Linh ríu rít không ngừng, hào hứng như một chú chim nhỏ.

“Hoàng hậu nương nương sao lại gửi đồ cho ta?”

“Hôm đó sau khi mọi chuyện kết thúc, mẫu hậu đã cho người điều tra. Nếu không nhờ ngươi phát hiện kịp thời, thân thể mẫu hậu chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng. Biết ngươi thích điểm tâm ở Cảnh Minh Cung, nên mẫu hậu lập tức sai người mang đến một ít cho ngươi.”

Sáng sớm hôm nay, Cảnh Minh Cung đã phái tâm phúc đến thông báo với Thái tử rằng Hoàng hậu đã tra ra một số manh mối. Vì đây là chuyện quan trọng, nên trước khi có kết quả điều tra, tin tức tạm thời không được tiết lộ. Nhân cơ hội này, Hoàng hậu cũng lấy danh nghĩa yêu thích Thái Tử Phi để gửi tặng không ít đồ vật.

“Hoàng hậu nương nương thật tốt!”

Đồ được ban thưởng vẫn chưa được sắp xếp hết vào kho, Giang Linh đi vòng quanh, nhìn đông ngó tây, tò mò sờ thử hết thứ này đến thứ khác.

Lúc này, Phạm Đức vội vã đi tới, sắc mặt có chút khó coi:

“Điện hạ, nô tài phát hiện của hồi môn của Thái Tử Phi có vấn đề.”

Tiêu Thịnh Vân đang ngồi dưới bóng cây, chậm rãi sắp xếp bộ trà cụ, nghe vậy liền khẽ nhướng mày:

“Ồ?”

“Tối qua ngài đã phân phó nô tài kiểm kê lại toàn bộ đồ vật thuộc về Thái Tử Phi. Sau khi rà soát, nô tài phát hiện số của hồi môn mà Giang gia thực sự đưa tới có nhiều điểm không khớp với danh sách ban đầu.”

Phạm Đức lần lượt báo cáo những gì mình phát hiện. Tiêu Thịnh Vân nghe xong liền đặt bộ trà cụ xuống, giọng điệu trở nên lạnh lẽo:

“Nói cách khác, Giang gia đã âm thầm chiếm đoạt một phần của hồi môn của Thái Tử Phi?”

Nhắc đến chuyện này, Phạm Đức vẫn vô cùng phẫn nộ:

“Nô tài đã đi xác minh. Không chỉ không giao đủ của hồi môn, Giang gia còn giữ lại một số trang viên vốn thuộc về mẫu thân Thái Tử Phi. Ngoài ra, một số cửa hàng vốn có lợi nhuận ổn định cũng bị đổi thành những cửa hàng kinh doanh thua lỗ. Giang gia thật là…”

Ở Đại Khải, việc cắt xén của hồi môn của con cái là điều hiếm thấy, bởi nó không chỉ thể hiện sự coi trọng của gia tộc đối với con cái mà còn phản ánh địa vị của người đó sau khi xuất giá. Hôn lễ là sự kết nối giữa hai gia tộc, việc Giang gia ngang nhiên làm như vậy chẳng khác nào xem thường Thái tử. Phải chăng bọn họ nghĩ rằng Thái tử sẽ không tỉnh lại để phát hiện chuyện này?

“Xem ra Giang gia căn bản không đặt cô vào mắt.”

Dù giọng nói của hắn vẫn bình thản, nhưng lại ẩn chứa sự tức giận khó nhận ra. Tiêu Thịnh Vân ngước mắt nhìn về phía thiếu niên đang mải mê lục lọi đống ban thưởng của Hoàng hậu, vẻ mặt đầy thích thú.

“Chuyện này, Thái Tử Phi có biết không?”

“Hẳn là không biết.”

Tiêu Thịnh Vân trầm ngâm giây lát, sau đó cất giọng gọi:

“Giang Linh.”

 

Nghe có người gọi mình, Giang Linh quay đầu lại, liền thấy Thái tử trong bộ trường bào đen ngồi dưới bóng cây, khẽ vẫy tay ra hiệu.

“Lại đây.”

Giang Linh không hiểu chuyện gì nhưng vẫn bước tới, nhận thấy xung quanh Thái tử tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, sắc mặt Phạm Đức bên cạnh cũng có chút kỳ lạ. Hiếu kỳ, y hỏi:

“Xảy ra chuyện gì vậy? Lại có ai chọc Thái tử tức giận sao?”

Tiêu Thịnh Vân không trả lời ngay, chỉ chậm rãi hỏi:

“Nếu có kẻ lén trộm đồ của ngươi, lấy những thứ đáng giá của ngươi đổi thành những thứ vô dụng, ngươi sẽ làm gì?”

Giang Linh lập tức cảnh giác, phản ứng đầu tiên là:

“Có kẻ dám tham ô đồ của ngươi sao?”

Ai lại to gan như vậy, dám động vào đồ của Thái tử?

Nhìn dáng vẻ hồn nhiên không chút phòng bị của thiếu niên trước mặt, Tiêu Thịnh Vân không biết vì sao lại không phủ nhận mà chỉ hỏi lại:

“Vậy nếu là ngươi, ngươi sẽ làm gì?”

Giang Linh nắm chặt tay, tức giận nói:

“Nếu ai dám lấy đồ của ta, ta nhất định đánh cho bọn họ phải nhả ra!”

Nghe vậy, Tiêu Thịnh Vân khẽ bật cười:

“Yên tâm, những gì thuộc về ngươi, ta sẽ không để ai cướp đi. Giờ ta đưa ngươi đến Giang gia.”

Dù khóe môi mang theo ý cười, nhưng Giang Linh lại không cảm nhận được chút vui vẻ nào từ Thái tử. Nghĩ đến lời hắn vừa nói, Giang Linh bỗng giật mình:

“Giang gia dám tham ô đồ của ngươi?”

Hai ngày nay, Giang Linh dần tiếp nhận ký ức của nguyên chủ. Trong trí nhớ, Giang gia quả thật là một chương đầy rẫy sắc màu u ám.

Nguyên chủ vốn là con trai của gia chủ Giang gia, nhưng bảy năm trước, cha y qua đời, quyền lực của gia tộc rơi vào tay đại bá Giang Trí Viễn. Dựa vào mối quan hệ có sẵn, Giang Trí Viễn leo lên chức Lễ Bộ Thượng Thư. Đối với bên ngoài, ông ta tỏ vẻ yêu thương nguyên chủ, nhưng trên thực tế lại thờ ơ, thậm chí dung túng con trai mình cùng đám nô bộc trong phủ tùy ý ức hiếp y.

Lúc đầu, nguyên chủ còn đi mách người lớn, nhưng rồi dần nhận ra, sự "quan tâm" của đại bá chỉ là giả tạo. Dù y có bị anh họ đẩy xuống nước, bị nhốt trong phòng đầy rắn rết hay bị dọa đến phát bệnh, Giang Trí Viễn cũng chỉ nói vài câu qua loa mà chẳng hề trừng phạt kẻ gây ra chuyện. Cứ thế, nguyên chủ ngày càng trầm lặng, nếu không phải bị ép gả cho Thái tử, e rằng y cũng chẳng thể sống được bao lâu trong phủ Giang gia.

Nghĩ đến đây, chút thiện cảm cuối cùng dành cho Giang gia trong lòng Giang Linh cũng tan biến. Biết bọn họ sắp gặp rắc rối lớn, y lập tức kéo tay áo Thái tử, háo hức nói:

“Đi mau, đi mau! Bọn họ dám cả gan chiếm đoạt đồ của ngài, nhất định phải xử lý thật nghiêm!”

Thấy vẻ mặt đầy mong chờ của y, ánh mắt Tiêu Thịnh Vân khẽ trầm xuống:

“Ngươi có vẻ rất mong chờ?”

Lẽ nào y đã biết Giang gia nuốt mất của hồi môn, nên muốn mượn tay hắn để trả thù?

Giang Linh dõng dạc đáp:

“Bọn họ dám khi dễ ngài, tất nhiên phải trừng trị thích đáng. Nếu ngài muốn, ta có thể giúp ngài đánh bọn họ một trận!”

Ánh mắt thiếu niên trong suốt, không chút che giấu suy nghĩ trong lòng. Tiêu Thịnh Vân nhìn y một lúc, chợt giơ tay xoa đầu y, bỏ đi suy đoán ban nãy. Hắn từng gặp qua vô số loại người, và Giang Linh không phải kẻ có tâm cơ.

Nếu hắn nhìn lầm thì sao?

Tiêu Thịnh Vân cụp mắt, khẽ cười nhạt. Nếu thật sự sai lầm… thì hắn cũng chấp nhận.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play