Giang Linh hoảng sợ, bất giác lùi về sau, nhưng không đứng vững nên ngã xuống đất.

Thái tử còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng động lớn, Cẩn Trúc liền đẩy cửa bước vào:

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Giang Linh xoa xoa cái mông đau nhói, hít một hơi lạnh – đau quá!

Cẩn Trúc thấy vậy liền vội vàng tiến tới, định đỡ y dậy:

“Thái tử phi sao lại ngã vậy?”

Chẳng phải là bị Thái tử của các ngươi dọa hay sao!

Giang Linh thầm mắng trong lòng, nhưng nghĩ đến việc mình từng lén hút long khí trước đây, y cũng không còn mặt mũi để nói ra.

“Cô làm sao lại không nhớ rõ mình đã cưới qua Thái tử phi?”

Giọng nói lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc vang lên từ phía trên. Động tác của Cẩn Trúc khựng lại, nàng không thể tin nổi mà nhìn về phía giường:

“Điện hạ… ngài tỉnh rồi?!”

Thái tử nửa ngồi dậy, ánh mắt sắc bén quét qua cảnh tượng trước giường.

“Giải thích một chút, người từ đâu ra?”

Cơn vui mừng qua đi, nỗi sợ hãi trong xương cốt khiến Cẩn Trúc không dám giấu giếm, nàng thành thật kể lại mọi chuyện xảy ra sau khi Thái tử hôn mê.

Khi nghe Cẩn Trúc giải thích, ánh mắt Thái tử dần dần dừng lại trên người Giang Linh.

Thiếu niên mặc áo gấm màu lam nhạt, mái tóc đen dài được cố định bằng một phát quan khảm ngọc bích, để lộ gương mặt thanh tú, nổi bật. Chỉ nhìn bề ngoài cũng có thể nhận ra đây là một mỹ nhân hiếm có.

Người này chính là tân nương được đưa tới để xung hỉ—cháu trai của Giang Thị Lang, Giang Linh.

Ánh mắt sắc bén của Thái tử như muốn nhìn xuyên thấu y, khiến Giang Linh cảm thấy da đầu tê dại. Lúc này y mới chợt nhớ đến những mô tả trong sách về vị Thái tử này: “Tàn bạo, thích giết chóc, hung hãn.”

Rụt người lại theo bản năng, Giang Linh âm thầm cầu nguyện Thái tử sẽ không truy cứu chuyện y đã lén hút long khí. Không biết có phải lời cầu nguyện có hiệu nghiệm hay không, nhưng Thái tử chỉ gọi người vào hỏi han đôi điều, tuyệt nhiên không hề nhắc đến chuyện liên quan đến y.

Điều này khiến Giang Linh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Theo như cốt truyện trong tiểu thuyết, Thái tử lẽ ra không thể tỉnh lại vào lúc này, mà phải đến năm ngày sau, khi tình trạng nguy kịch đến mức không thể trì hoãn được nữa, mới dùng dược liệu mạnh để ép tỉnh.

Chẳng lẽ chỉ vì y hôn hắn hai cái mà khiến hắn tỉnh lại?!

Không nhịn được tò mò, Giang Linh lén liếc nhìn Thái tử đang dựa vào đầu giường.

Thái tử lúc này đang nói chuyện với đại thái giám Phạm Đức vừa mới tiến vào. Như thể cảm nhận được ánh mắt của y, Thái tử nghiêng đầu nhìn lại.

Đột nhiên, một đôi mắt sâu thẳm đối diện với y mà không hề báo trước. Giang Linh giật mình, vội vàng thu ánh mắt về.

Thái tử tỉnh lại là chuyện trọng đại, không lâu sau, thái y tiến vào chẩn đoán. Tin tức cũng nhanh chóng truyền đến tai Hoàng đế và Hoàng hậu, khiến cả hai vội vàng chạy tới.

"Thái tử thế nào rồi?" Hoàng đế đứng bên giường, gương mặt đầy lo lắng nhìn con trai.

Trương thái y bắt mạch xong, cúi người bẩm báo:

“Tình trạng của Thái tử đã có chuyển biến tốt. Độc trong cơ thể tuy vẫn còn, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không gây ảnh hưởng nghiêm trọng.”

“Như vậy liền ổn . Thái tử trong người trúng độc, còn phiền các vị thái y phí tâm.”

“Đây là bổn phận của thần, thần chắc chắn sẽ tận tâm tận lực.”

"Đây là Thái Tử Phi đúng không?" Hoàng đế quay đầu nhìn về phía Giang Linh, ánh mắt ôn hòa. “Lần này ít nhiều nhờ khanh Thái tử mới có thể tỉnh lại. Khanh có mong muốn gì không?”

"Thần không có mong muốn gì cả. Hơn nữa, Thái tử có thể tỉnh lại là nhờ bệ hạ và Hoàng hậu nương nương, không liên quan gì đến thần." Giang Linh cảm thấy mình chẳng làm được gì nhiều, không thể tự tiện nhận công lao này.

"Là một đứa trẻ ngoan." Hoàng đế gật đầu hài lòng. “Trẫm đã nói đó là công lao của khanh thì chính là công lao của khanh, không cần lo lắng. Nhờ có khanh mà Thái tử mới bình an vượt qua cửa ải khó khăn này. Khanh và Giang gia đều xứng đáng được trọng thưởng.”

Hoàng đế nói được làm được. Chiều hôm đó, rất nhiều phần thưởng được đưa tới. Không lâu sau, Hoàng hậu cũng sai người mang đến không ít vật phẩm quý giá.

Giang Linh ngồi trên chiếc ghế nhỏ, nhìn từng rương vàng bạc châu báu được cung nhân chuyển vào kho, đôi mắt ngày càng mở to. “Tất cả những thứ này đều là của ta sao?”

Sống trong xã hội loài người một thời gian, Giang Linh hiểu rõ muốn có một cuộc sống thoải mái thì tiền bạc là thứ không thể thiếu. Chỉ riêng số vàng bạc châu báu này đã đủ để hắn mua thật nhiều món ngon và đồ chơi yêu thích.

"Không chỉ có vậy đâu, ngài là Thái Tử Phi, một phần vật phẩm trong kho của Điện hạ ngài cũng có thể sử dụng. Ngoài ra, mỗi tháng ngài còn được nhận bổng lộc, bao gồm..." Phạm Đức lần lượt liệt kê một loạt vật phẩm.

Càng nghe, mắt Giang Linh càng sáng lên. Hóa ra làm Thái Tử Phi lại có nhiều bổng lộc đến vậy! Chẳng phải y vừa xuyên sách đã lập tức có trong tay chén cơm vàng rồi sao?

Ngẩng đầu nhìn Phạm Đức, Giang Linh nghiêm túc nói: “Phạm công công, ta nhất định sẽ làm một Thái Tử Phi tốt!”

"A?" Phạm Đức không hiểu tại sao Giang Linh đột nhiên đưa ra cam kết như vậy.

"Bằng không, ta cũng ngại mà nhận bổng lộc cao thế này." Nếu ở hiện đại, chẳng cần làm gì mà mỗi tháng vẫn nhận được khoản lương khủng, chưa kể các phần thưởng khác, thì đúng là đãi ngộ quá tốt rồi!

Nhận ra Giang Linh quan tâm đến bổng lộc, Phạm Đức dở khóc dở cười. Sau khi trở về, hắn đem chuyện này bẩm báo với Thái tử.

"Phạm Đức, ngươi cảm thấy Thái Tử Phi là người thế nào?" Tiêu Thịnh Vân buông bút, trầm giọng hỏi.

Phạm Đức mở miệng định nói nhưng lại ngập ngừng. Dù thế nào thì Thái Tử Phi cũng là chủ tử, hắn không tiện bình luận. Hơn nữa, hắn cũng không nhìn ra được thái độ của Thái tử đối với Thái Tử Phi.

Nói là không để tâm thì Thái tử lại sai hắn thường xuyên đến thăm dò tình hình của Thái Tử Phi. Nhưng nếu nói là quan tâm thì đến giờ, Thái tử vẫn chưa thể hiện bất kỳ sự thân cận nào.

 

Tiêu Thịnh Vân khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, giọng điệu có chút do dự:

“Nói thẳng đi, cô sẽ không trách tội ngươi.”

Phạm Đức cúi đầu đáp:

“Nô tài cảm thấy Thái tử phi là một người rất thuần khiết.”

Không có tâm tư vòng vo, tính cách đơn giản, tốt là tốt, chỉ là không thích hợp với chốn hoàng cung.

 

---

Sáng hôm sau, Giang Linh cùng Thái tử đến vấn an Hoàng đế và Hoàng hậu. Theo lẽ thường, đây là nghi thức phải thực hiện ngay ngày đầu sau khi thành hôn. Tuy nhiên, vì lúc ấy Thái tử vừa mới tỉnh lại, Hoàng đế và Hoàng hậu đã đích thân đến Đông Cung, nên miễn lễ.

Do bị trúng độc khiến cơ thể suy yếu, Tiêu Thịnh Vân vẫn chưa thể tự đi lại, đành để cung nhân nâng kiệu mềm đến Cảnh Minh Cung của Hoàng hậu.

“Thân thể còn chưa khỏe, con chạy đến đây làm gì?”

Hoàng hậu ngoài miệng trách móc nhưng gương mặt lại mang ý cười.

“Vừa hay, hôm nay ngự thiện phòng có làm mấy món mới, các con nếm thử xem.”

Nàng quan sát con trai mình, ngoại trừ sắc mặt có hơi nhợt nhạt, thì trông vẫn ổn. Sau đó, ánh mắt bà chuyển sang Giang Linh—thiếu niên khoác lên người bộ triều phục Thái tử phi, vạt áo thêu hoa văn mây bạc, khí chất bất phàm.

Bởi vì sức khỏe của Thái tử chuyển biến tốt sau khi Giang Linh vào cung, nên Hoàng hậu đối với y rất có thiện cảm. Sau vài câu hỏi han, nàng liền bảo cả hai ngồi xuống.

Giang Linh tò mò quan sát cung điện này. Cảnh Minh Cung cũng giống như Hoàng hậu, vừa ôn hòa vừa trang nghiêm. Trong điện có đốt hương, mùi không quá nồng, chỉ thoang thoảng, khiến tinh thần thư thái.

“Mẫu hậu đổi hương à?” Tiêu Thịnh Vân nhấp một ngụm trà, khẽ hỏi.

“Là loại mới được đưa lên. Các con thích không? Nếu thích thì mang chút về.”

“Nhi thần không cần hương. Thái tử phi có thích không?”

Giang Linh đang mải quan sát hoa văn trên bàn, nghe vậy liền ngẩng đầu:

“Ta cũng không cần.”

“Ngươi không dùng hương?” Tiêu Thịnh Vân nhớ rõ lúc mới tỉnh lại, trên người Giang Linh có một mùi hương nhàn nhạt, khác hẳn những loại hương liệu hắn từng ngửi qua, rất dễ chịu.

“Ta không có thói quen đó.”

Bản thân Giang Linh vốn đã tỏa ra hương thơm tự nhiên, không cần dùng thêm bất kỳ mùi hương nào khác. Y ghé sát lại gần Thái tử:

“Nếu không tin, tự ngài ngửi thử xem.”

Khoảnh khắc thiếu niên tiến sát, Tiêu Thịnh Vân theo bản năng lui về sau, tay đặt lên vai Giang Linh, giữ khoảng cách:

“Cô tin ngươi. Điểm tâm mang lên rồi, xem có món nào hợp khẩu vị không.”

Giang Linh lập tức bị thu hút bởi khay điểm tâm vừa được bưng lên, không hề để ý đến động tác né tránh của Tiêu Thịnh Vân.

Có tổng cộng năm đĩa điểm tâm, mỗi đĩa có hình dáng khác nhau—có cái trông như những con vật nhỏ đáng yêu, có cái tròn trịa như viên trân châu, cũng có cái được tạo hình như những bông hoa rực rỡ.

Ngoài ra, bữa sáng cũng được bày biện rất phong phú.

Giang Linh ăn vài miếng điểm tâm, ánh mắt dừng lại ở bát canh trước mặt.

Không rõ được hầm từ nguyên liệu gì, nhưng nước canh có màu vàng óng rất đẹp. Y múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi trước khi đưa lên môi.

---

Hoàng hậu giới thiệu: “Canh hoàng kim này Ngự Thiện Phòng vừa mới nghiên cứu ra, hương vị rất tuyệt...”

Tiêu Thịnh Vân cũng cầm một chén canh lên, định đưa lên uống.

Nhưng ngay lúc đó, Giang Linh đột ngột giật lấy chiếc muỗng từ tay hắn: “Ngài không thể uống!”

Y vẫn còn trông cậy vào long khí của Thái tử để chữa thương, nhất định không thể để Thái tử gặp chuyện ngay trước mắt mình.

Canh văng tung tóe, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng. Các cung nhân chia thức ăn run rẩy đặt đũa xuống.

"Có chuyện gì sao?" Giọng nói của Tiêu Thịnh Vân lạnh lẽo đến mức khiến người khác rùng mình.

Dưới áp lực mạnh mẽ, các cung nhân vội vàng quỳ xuống. Hoàng hậu nhìn lướt qua Cẩn Trúc, nàng ta lập tức dẫn những cung nhân khác lui ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát, trong điện chỉ còn lại ba người.

Giang Linh siết chặt chiếc muỗng trong tay, kiên quyết nói: “Canh này ngài không thể uống.”

"Tại sao Thịnh Vân không thể uống? Bổn cung thì có thể sao?" Hoàng hậu lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

"Hoàng hậu nương nương tốt nhất cũng không nên uống." Giang Linh buông chiếc muỗng xuống. “Thực ra, uống riêng món canh này thì không có vấn đề gì, nhưng nếu kết hợp với hương trong cung của Hoàng hậu nương nương, lâu dài sẽ khiến cơ thể suy yếu, tinh lực hao mòn. Thái tử vốn đã trúng độc, thân thể yếu hơn người thường. Nếu còn sử dụng cả hai thứ này cùng nhau, chỉ e rằng...”

“Bổn cung đã rõ, chuyện này bổn cung sẽ cho người điều tra nghiêm ngặt.”

Hoàng hậu lạnh mặt đứng dậy, nhưng khi nhìn sang Giang Linh, sắc mặt lại dịu đi: “Tiểu Linh, ngươi có học y thuật sao?”

Phải biết rằng, thân là Hoàng hậu, tất cả thức ăn đưa vào cung nàng đều được kiểm tra trước. Nếu món canh này có vấn đề, lẽ ra không thể không phát hiện ra.

"Khi còn nhỏ ta có học chút ít với phụ thân." Giang Linh vốn là nhân sâm có khả năng chữa thương, độc hay không độc, y đều có thể cảm nhận được.

Phụ thân của nguyên chủ khi còn sống là một thái y danh tiếng của Đại Khải, vì vậy lời Giang Linh nói khiến Hoàng hậu gạt bỏ hoài nghi. Nàng trầm giọng dặn dò: “Chuyện này trước mắt không được để lộ ra ngoài, bổn cung muốn xem thử là ai lại to gan đến vậy, dám mưu hại hoàng gia!”

Sau khi trở về Đông Cung, Hoàng hậu thấy Giang Linh đáng yêu nên gói một ít điểm tâm cho y mang đi: “Tiểu Linh đúng là phúc tinh của chúng ta! Nếu hôm nay không có con phát hiện ra điều bất thường , bổn cung thật không biết phải làm thế nào.”

Nghĩ đến việc suýt nữa con trai mình gặp nạn chỉ vì sự sơ suất của bản thân, Hoàng hậu vẫn còn cảm thấy kinh hãi.

Nàng nắm lấy tay Giang Linh: “Sau này, phiền Tiểu Linh chăm sóc Thịnh Vân nhiều hơn.”

"Thái tử là phu quân của ta, ta chắc chắn sẽ không để ngài ấy xảy ra chuyện!" Giang Linh nghiêm túc bảo đảm. Chưa kể đến bổng lộc phong phú khi làm Thái Tử Phi, chỉ riêng long khí trên người Thái tử thôi cũng đủ để Giang Linh không thể để hắn gặp chuyện.

Nhìn thiếu niên trước mặt ngoan ngoãn nói ra những lời này, tâm trạng Tiêu Thịnh Vân bỗng có chút phức tạp.

Sau khi trở về Đông Cung, Tiêu Thịnh Vân nhận ra Giang Linh cứ đi theo mình, còn dùng ánh mắt đầy bất mãn nhìn hắn. Hắn nhíu mày hỏi: “Ngươi có chuyện gì muốn nói với cô sao?”

“Ta vừa mới cứu ngài một mạng đúng không?”

Tiêu Thịnh Vân gật đầu.

"Vậy mà ngài lại hung dữ với ta? Ta cứu ngài, vậy mà ngài lại dữ với ta." Giang Linh giơ ngón tay lên đếm, “Ngài có phải nên bồi thường cho ta một chút không?”

Tiêu Thịnh Vân nhướng mày: “Ngươi muốn gì?”

“Gì cũng được?”

“Gì cũng được.”

"Vậy..." Giang Linh dè dặt liếc nhìn hắn, “Nếu ta muốn mỗi sáng và tối đều được hôn ngài một cái, có được không?”

____

Chm: Khúc đối thoại giữa Hoàng Thượng và Giang Linh do mình không nhớ rõ cách xưng hô nên viết tạm là khanh trước, bạn nào nhớ cách Hoàng Thượng gọi Thái Tử Phi là gì thì cho mình xin góp ý với ạ😓. Mình cảm ơn 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play