Lâm Dương và Giang Cảnh Siêu tận mắt chứng kiến Cố Diệc Thừa vừa cúp máy của Cố tổng xong liền tắt nguồn luôn.

Sau khi rửa sạch vết máu trên người và thay quần áo mới, Lâm Dương bước vào phòng khách. Lúc này, Giang Cảnh Siêu đã ngồi sẵn trên ghế, mân mê chiếc laptop của mình.

Nghĩ đến chuyện ban nãy, Lâm Dương tiện miệng hỏi:

“Siêu Tử, cậu nói xem, Cố ca cứ mặc kệ em gái mình như vậy, liệu có ổn không?”

Lâm Dương đã từng gặp Nguyễn Ninh.

Một cô gái nhỏ nhắn, gầy gò, trông có vẻ chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể ngã. Tính cách thì rụt rè, nhút nhát, chẳng khác gì con thỏ bị giật mình. Nếu để cô ấy một mình ngoài kia giữa bầy thây ma, chưa cần bị cắn cũng có thể sợ đến ngất xỉu. Nếu thật sự không quan tâm đến cô ấy, khả năng sống sót gần như bằng không.

Dĩ nhiên, Cố tổng đúng là quá bất công, gọi điện đến cũng chỉ lo cho cô con gái nuôi, chẳng thèm hỏi han con ruột của mình một câu. Thậm chí còn bắt Cố Diệc Thừa bất chấp nguy hiểm để đi tìm Nguyễn Ninh.

Nhưng ngay cả Lâm Dương – người luôn đứng về phía Cố Diệc Thừa – cũng phải thừa nhận, một cô gái yếu đuối, nhu nhược như Nguyễn Ninh đúng là kiểu người khiến người ta vừa ghét vừa khó chịu.

Lâm Dương sờ cằm, ánh mắt tiếc nuối: “Xem ra, thế giới này lại sắp mất đi một mỹ nhân.”

Giang Cảnh Siêu nghe vậy, liếc nhìn anh ta một cái, còn chưa kịp đáp lời thì một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên từ phía trên:

“Nếu cậu thương xót cô ta, muốn ra tay cứu giúp, vậy thì cứ việc đi tìm đi.”

Cố Diệc Thừa có một khuôn mặt gần như hoàn hảo, mái tóc lòa xòa trên trán che đi một đôi mắt đen láy, sâu thẳm. Ánh mắt anh ẩn chứa sự lạnh lùng pha chút nguy hiểm, khiến vẻ ngoài vốn ngang tàng, kiêu ngạo của một chàng trai trẻ càng thêm khó đoán.

Anh mặc một bộ đồ đen đơn giản, chậm rãi bước xuống từ tầng hai biệt thự. Giọng nói nghe có vẻ bình thản, thậm chí khóe môi còn thấp thoáng một nụ cười.

Nhưng chính điều này lại khiến Lâm Dương sợ hãi, không dám nói thêm một lời nào nữa.

Người khác có thể không nhận ra, nhưng đi theo Cố ca nhiều năm như vậy, sao anh ta lại không biết chứ?

Cố ca mà cười vào lúc này… chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

Xong rồi, xong rồi! Lại có người sắp gặp xui xẻo đây!

Lâm Dương vội vàng xua tay:

“Không được, không được, Cố ca. Em gái của cậu sao đến lượt tôi phải lo lắng chứ?”

Bên ngoài toàn là lũ thây ma thấy người liền lao vào cắn xé. Nếu anh ta mà đi ra ngoài, chưa chắc đã có thể trở về nguyên vẹn, chứ đừng nói đến chuyện đưa một cô gái yếu đuối như vậy về an toàn.

Hơn nữa, dù có tự tin đi được, anh ta cũng không dám trái ý Cố Diệc Thừa.

Nhưng có một điều kỳ lạ—Cố tổng với Cố Diệc Thừa mâu thuẫn đâu phải ngày một ngày hai. Theo lý mà nói, một cuộc điện thoại không đến mức khiến anh ta tức giận như vậy.

Giang Cảnh Siêu là người trầm tính, ít nói. Hai người kia không nhắc gì thêm, anh ta lại càng không mở miệng đề nghị đi cứu Nguyễn Ninh.

Cố Diệc Thừa nhìn chiếc điện thoại vệ tinh đặt trên bàn, ngón tay lướt nhẹ lên nó, vẻ mặt trầm tư.

Kiếp trước, khi tận thế bùng nổ, anh vẫn còn ở Đế Đô. Cô gái được ba anh yêu thương như con ruột cuối cùng bị phát hiện đã chết trong trường học. Sau khi nghe tin, lão già ấy sốc đến phát bệnh nặng, mãi sau mới hồi phục.

Nhưng ngay cả khi tin anh đã chết, ông ta cũng chưa từng đau lòng như vậy.

Nghĩ đến đây, Cố Diệc Thừa khẽ nheo mắt, đáy mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.

Trong mắt anh, Nguyễn Ninh đã nửa bước vào quan tài. Một người ngay từ đầu tận thế đã không có khả năng sống sót, không đáng để anh ra tay cứu.

Còn về Cố Hoa Thịnh, nếu ông ta thực sự muốn cứu người, vậy thì tự mình đến thành phố S đi. Nếu không, chẳng ai cứu được cô ta đâu.

Từ khi sống lại, Cố Diệc Thừa luôn giữ thái độ thờ ơ, lạnh nhạt với mọi chuyện xung quanh.

Nếu có thứ gì đó có thể khiến anh bộc lộ cảm xúc, thì chắc chỉ có một chuyện—đưa tất cả những kẻ đã tính kế anh kiếp trước xuống địa ngục mà thôi.

Anh nhất định sẽ "chơi đùa" với bọn họ thật tốt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play