Trung học Nhất Trung thành phố S, lớp 12A1.

Nguyễn Ninh trong mắt lộ vẻ hoang mang, nhìn chằm chằm vào bảng đen nhưng tâm trí lại không đặt ở đó.

Vậy là…

Cô vừa xuyên sách sao?!

Một giây trước, Nguyễn Ninh vẫn còn ở nhà chuẩn bị đi ngủ, giây tiếp theo đã bất ngờ xuất hiện trong lớp học này, trong đầu còn có thêm những ký ức không thuộc về mình.

Dựa vào ký ức đó, cô biết thế giới hiện tại là bối cảnh của một cuốn tiểu thuyết tận thế có nam chính trọng sinh. Một loại virus không rõ nguồn gốc bùng phát, đẩy cả nhân loại vào cuộc khủng hoảng chưa từng có. Những ai bị nhiễm virus sẽ biến thành quái vật nửa người nửa xác sống – chính là zombie.

Zombie không biết đau, chúng sống nhờ ăn thịt và máu người. Người bình thường chỉ cần bị chúng cắn trúng, dù chỉ là vết thương nhỏ, cũng có khả năng rất cao sẽ biến thành zombie. Vì vậy, chỉ trong vòng chưa đầy một tuần sau khi đại dịch bùng nổ, dân số thế giới đã giảm hơn một nửa.

Nhưng cũng may, ông trời không tuyệt đường sống của con người. Khi zombie xuất hiện, những người có dị năng cũng lần lượt thức tỉnh, giúp nhân loại có cơ hội phản kháng.

Nam chính Cố Diệc Thừa trước khi trọng sinh đã sở hữu dị năng lôi hệ cực mạnh, sau khi trọng sinh lại có thêm dị năng không gian. Điều đặc biệt là không gian của anh ta có thể chứa lượng vật tư khổng lồ, ít nhất tương đương với một siêu thị mini đầy ắp hàng hóa.

Thời điểm đại dịch bùng nổ, chính xác là hôm nay, lúc 3 giờ 30 chiều, trùng với tiết thể dục buổi chiều. Không sớm một phút, cũng không muộn một phút.

Nguyễn Ninh đột nhiên bật dậy khỏi ghế, chiếc ghế bị đẩy mạnh va chạm với sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.

Trên bục giảng, cô giáo quay sang nhìn và hỏi:

“Nguyễn Ninh, có chuyện gì vậy?”

Vì Nguyễn Ninh học rất giỏi, lại là học trò mà cô rất yêu quý nên cô giáo không hề giận, chỉ thắc mắc vì sao cô lại đứng lên giữa giờ.

Dù trong lòng hoảng loạn, nhưng Nguyễn Ninh nhanh chóng đáp:

“Cô ơi, em thấy không khỏe, có thể xin phép xuống phòng y tế một lát được không ạ?”

Cô giáo nhớ lại trước giờ Nguyễn Ninh luôn ngoan ngoãn, không giống kiểu học sinh giả vờ bệnh để trốn học. Nhìn gương mặt tái nhợt của cô, cô giáo không nghi ngờ gì mà gật đầu đồng ý, giọng nói còn có chút lo lắng:

“Em đi đi, nếu thấy mệt thì cứ về nhà nghỉ ngơi, cô sẽ viết giấy phép cho em.”

“Cảm ơn cô.”

Thực ra, Nguyễn Ninh cũng định mang theo cặp sách cho tiện, nhưng nhớ lại cái cớ vừa đưa ra, cô đành bỏ ý định.

Ra khỏi lớp, cô không đi phòng y tế mà chạy thẳng về phía cổng trường.

Thời gian không chờ đợi ai. Vừa tiếp nhận ký ức của thân xác này, cô thậm chí còn chẳng có thời gian tự hỏi tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này. Điều quan trọng nhất lúc này là nhanh chóng chuẩn bị nhu yếu phẩm trước khi tận thế bùng nổ, sau đó tìm một nơi an toàn để trú ẩn.

Còn chuyện sau này ra sao, cứ để tương lai tính tiếp.

Bây giờ là 2 giờ 30 phút.

Chỉ còn một tiếng nữa trước khi tận thế bắt đầu.

Còn quá nhiều việc phải làm, cô phải tranh thủ từng giây từng phút.

Lợi dụng lúc bác bảo vệ không để ý, Nguyễn Ninh lách qua cổng trường, chạy đến siêu thị gần đó. Cô không chọn trung tâm thương mại lớn vì hai lý do: Thứ nhất, xếp hàng thanh toán sẽ mất quá nhiều thời gian. Thứ hai, nếu tận thế bùng nổ ngay lúc đang mua sắm, cô sẽ bị mắc kẹt giữa đám đông hỗn loạn. Vì thế, cô quyết định chọn một siêu thị nhỏ tiện đường. Ở đây tuy quy mô không lớn, nhưng hàng hóa vẫn đầy đủ, đủ để cô gom được những thứ cần thiết.

Người chủ cũ của cơ thể này có một căn hộ gần trường, bình thường chỉ về biệt thự ở ngoại ô vào cuối tuần. Cô ấy chủ yếu ăn ở căn tin trường hoặc nhờ bảo mẫu mang đồ ăn đến tận nơi.

Khu chung cư này có an ninh rất tốt, ban ngày dân cư cũng không quá đông. Quan trọng nhất là, nếu cô nhớ không nhầm, trong khu còn có máy phát điện dự phòng. Dù thành phố có rơi vào hỗn loạn, mất điện mất nước, nơi này vẫn có thể cầm cự được một thời gian. Hiện tại, đây là nơi trú ẩn tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra.

Lần này, để mua được nhiều lương thực nhất có thể, Nguyễn Ninh lấy hẳn hai túi lớn, chất đầy đồ ăn. Cô cũng tiện thể mua một chiếc ba lô chắc chắn và một chiếc mũ lưỡi trai. Để phòng khi cần thiết, cô còn bỏ thêm một số vật dụng quan trọng vào ba lô.

Nguyễn Ninh – cái tên nghe có vẻ nhu mì, và thực tế ở thế giới trước cô cũng là một cô gái yếu đuối, nắp chai nước cũng chẳng cần tự mở. Nhưng sự thật chứng minh, tiềm năng của con người là vô hạn. Đặt vào hoàn cảnh sinh tử, mọi sự ỷ lại đều phải vứt bỏ.

Cô ưu tiên mua những thực phẩm giàu năng lượng, có thể để được lâu và dễ mang theo như: bánh quy, mì gói, kẹo, chocolate, bánh mì… mỗi thứ đều lấy số lượng lớn. Tất nhiên, cô cũng không quên thịt hộp, sữa tươi, mứt trái cây – dù tận thế đến thì cũng phải ăn uống đủ chất để duy trì sức khỏe.

May mắn là trước đây, Nguyễn Ninh đọc không ít tiểu thuyết về tận thế. Nhờ vậy, cô chẳng cần suy nghĩ nhiều, chỉ trong 10 phút đã chọn xong tất cả những thứ cần mua.

Nhân viên thu ngân ngoài việc nhìn cô lâu hơn bình thường vì gương mặt xinh xắn, thì cũng chẳng mấy để tâm đến đống đồ cô mua. Dù sao thì trong mắt họ, một nữ sinh mua nhiều đồ ăn vặt cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Nguyễn Ninh thanh toán xong và rời khỏi siêu thị, lúc này đã gần 3 giờ.

Cô nhanh chóng tính toán: nếu đi thẳng từ cổng chính vào khu chung cư, với tốc độ hiện tại, khoảng 3 giờ 15 phút là có thể về đến nhà.

Ngoài ra, ở phía cổng đông của khu còn có một siêu thị nhỏ. Nếu kịp thời gian, cô có thể xuống mua thêm một chuyến nữa. Nếu di chuyển nhanh, cả đi lẫn về cũng chỉ mất khoảng 10 phút.

Khu chung cư này thuộc loại cao cấp, cư dân ở đây đa phần đều bận rộn đi làm ban ngày. Hơn nữa, hàng xóm cũng không quá thân thiết, chẳng ai quan tâm chuyện của người khác. Vì vậy, Nguyễn Ninh có thể yên tâm tích trữ lương thực mà không lo bị ai phát hiện.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play