Lúc này mà điện thoại bàn chung cư vẫn còn hoạt động sao?!

Nguyễn Ninh vẫn nhớ rõ trong tiểu thuyết có viết, không lâu sau khi tận thế bùng nổ, toàn bộ hệ thống liên lạc của thành phố S rơi vào hỗn loạn. Tín hiệu chập chờn đến mức dù có gọi bao nhiêu cuộc cũng chỉ nhận được thông báo “máy bận”. Về sau, thậm chí còn chẳng thể gọi được nữa.

Chỉ một số thiết bị đặc biệt mới có thể liên lạc qua vệ tinh.

Không ngờ điện thoại bàn của chung cư vẫn có thể nhận cuộc gọi?! Đây đúng là một chuyện tốt.

Nguyễn Ninh suy nghĩ một chút rồi bắt máy:

“Alo? Xin chào, ai vậy?”

“Ninh Ninh!!”

Một giọng nam trầm ấm nhưng đầy kích động vang lên từ đầu dây bên kia:

“Cháu không sao là tốt rồi.”

“ Chú Cố?”

Không sai, người gọi đến chính là người mà cô vừa mới định đi tìm để “ôm đùi” – Cố Hoa Thịnh, ba của nam chính.

Nghe thấy giọng Nguyễn Ninh vẫn bình tĩnh, không có vẻ gì là hoảng loạn, Cố Hoa Thịnh mới yên tâm. Giọng ông dần trầm ổn trở lại, hỏi ngay tình hình:

“Ninh Ninh, sao cháu lại ở chung cư?”

Ông đã thử gọi điện cho Nguyễn Ninh nhiều lần nhưng điện thoại di động đều không liên lạc được, nên ông đinh ninh rằng cô vẫn còn ở trường học. Việc thử gọi điện đến chung cư chỉ là may rủi, không ngờ lại thực sự có thể kết nối được. Điều này khiến ông vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Trong tình hình hỗn loạn ngoài kia, ở chung cư vẫn tốt hơn nhiều so với ở trường học.

Nguyễn Ninh nhanh chóng tìm lý do giải thích:

“Chiều nay cháu thấy không khỏe nên xin phép thầy cô về nhà sớm. Chú Cố, có chuyện gì xảy ra sao?”

Vì không muốn ai phát hiện ra việc mình đã xuyên không, cô chỉ có thể giả vờ như bản thân không biết gì cả. Chuyện xin nghỉ về nhà cũng chỉ là may mắn tình cờ mà thôi.

Cố Hoa Thịnh không nghi ngờ gì, chỉ dặn dò:

“Chuyện này nói qua điện thoại thì không rõ hết được, nhưng cháu chỉ cần nhớ kỹ: Bên ngoài bây giờ rất nguy hiểm, tuyệt đối đừng ra khỏi nhà mấy ngày tới. Nghe rõ chưa?”

Nói rồi, ông bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng hơn:

“Đúng rồi, Ninh Ninh, trong chung cư còn bao nhiêu đồ ăn?”

Nguyễn Ninh chần chừ một chút rồi mới trả lời:

“Bác Tôn vừa mới mua đồ hôm trước ạ.”

Bác Tôn là quản gia của biệt thự, mỗi lần đến đây đều mua đủ đồ dùng cho chung cư ít nhất một tuần.

Có đồ ăn là tốt rồi. Nghe xong, Cố Hoa Thịnh thở phào nhẹ nhõm:

“Điện thoại bàn trong nhà chắc vẫn gọi ra ngoài được. Chú sẽ cho cháu một số điện thoại, đó là của Diệc Thừa. Cháu gọi ngay cho nó, nói rõ vị trí của mình. Hiện tại, nó cũng đang ở thành phố S, nó sẽ qua đón cháu.”

Gặp thời mà có người đưa gối, chuyện tốt quá còn gì!

Nguyễn Ninh nắm chặt ống nghe, giọng hơi lo lắng:

“ Chú Cố, anh ấy thực sự sẽ đến đón cháu chứ?”

Ngày đầu tiên nguyên chủ được đưa đến Cố gia, đã bị Cố Diệc Thừa lạnh lùng đẩy ngã xuống đất, còn bị cảnh cáo thẳng mặt. Từ đó về sau, nguyên chủ cứ gặp anh ta là như chuột gặp mèo.

Chuyện này, Cố Hoa Thịnh biết rất rõ.

“Thằng nhóc thối đó có muốn hay không cũng phải đi đón! Cháu là em gái nó mà!” Cố Hoa Thịnh bực tức nói. Nhưng nghĩ đến Nguyễn Ninh đang ở đầu dây bên kia, ông hạ giọng trấn an: “Ninh Ninh, đừng lo, thúc đã dặn dò kỹ rồi, nó chắc chắn sẽ đến đón cháu. Nhớ kỹ, ngoài anh cháu ra, bất cứ ai đến cũng không được mở cửa!”

Vì mất cha mẹ từ nhỏ, Nguyễn Ninh có phần nhút nhát, tính cách cũng hơi hướng nội. Cố Hoa Thịnh thật lòng thương cô, nếu không phải đang ở tận Đế đô, không thể đích thân chăm sóc cô ở thành phố S, ông cũng không đành lòng giao cô cho cái thằng con trời đánh đó.

Cũng may lần này Cố Diệc Thừa đang ở thành phố S. Nếu là người khác, chắc ông càng không yên tâm mà gửi gắm cô.

Sau khi ghi lại số điện thoại của nam chính, Nguyễn Ninh không giấu nổi vui mừng:

“Cháu biết rồi, Cố thúc thúc, cháu sẽ tự bảo vệ mình.”

Cố Hoa Thịnh dặn dò thêm vài câu rồi mới cúp máy.

Xem ra, tương lai cô vẫn còn đường sống!

Nhìn chằm chằm dãy số trên giấy, Nguyễn Ninh vui mừng khôn xiết. Cô còn đang lo không biết nên làm gì tiếp theo. Giờ thì có cơ hội tiếp cận nam chính ngay trước mắt, mà xét đến mối quan hệ với ba anh ta, hy vọng thành công chắc cũng cao hơn một chút đúng không?

Mang theo tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo lắng, Nguyễn Ninh gọi vào số Cố Hoa Thịnh vừa cho.

Và rồi cô phát hiện…

Nam chính tắt máy!!!

Nguyễn Ninh: “……”

Cố Diệc Thừa, tôi có điên mới tin anh!!!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play