Sau khi tình huống cơ bản được giải thích rõ ràng, Alf đề nghị lập tức rời khỏi tinh cầu G.
Sự hỗn loạn nhỏ mà họ gây ra ở tinh cầu G chỉ nhằm che mắt người khác. Trước đó, Alf đã liên hệ với Công tước để sắp xếp ổn thỏa. Sau khi đón Bạch Du về, họ sẽ thông báo rằng trước đây cô vì sức khỏe yếu nên đã sống ở một tinh cầu xa xôi để dưỡng bệnh, hoàn toàn bỏ qua quãng thời gian ở tinh cầu G.
Việc từng lưu lạc ở tinh cầu G không có gì đáng xấu hổ, nhưng thân phận của cô vốn nhạy cảm. Khi đến Đế Đô, chắc chắn cô sẽ bị nhiều người chú ý, thậm chí có kẻ sẽ lợi dụng quá khứ để thử thách cô.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô cũng không cần thiết phải công khai hoàn toàn quá khứ của mình cho người khác dòm ngó.
Có thể một số gia tộc quyền thế sẽ nhanh chóng nhận ra sự thật, nhưng điều đó không quan trọng, họ đều là những kẻ khôn ngoan, luôn chú trọng thể diện và lợi ích. Họ sẽ không tùy tiện đứng ra vạch trần chuyện này. Nếu vẫn còn kẻ không biết điều mà buông lời bàn tán, thì gia tộc Irlo cũng không phải loại ăn chay.
Ra khỏi trại tạm giam của cục quản lý trật tự, Nolan và Alf mỗi người đứng một bên Bạch Du, giúp cô giữ khoảng cách với đám đông. Trên thực tế, đội quân cảnh đã dọn sẵn một lối đi riêng cho họ, không ai dám đến gần.
Ngoại trừ một người—Eri.
Eri cũng vừa được thả. Cô nàng rất muốn chạy lại gần Bạch Du, nhưng hàng rào quân cảnh trước mặt như một bức tường người. Cô cố gắng chen qua, nhưng hết lần này đến lần khác bị những quân cảnh lạnh lùng đẩy ngược trở lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Du từng bước một đi ngang qua mình.
“Tiểu Du!”
Bạch Du khựng lại, Nolan và Alf cũng dừng bước theo.
“Eri.” Ánh mắt Bạch Du dịu dàng nhìn đối phương. “Tớ không sao. Là người nhà đến đón tớ về Đế Đô.”
Eri sững người, như thể vừa bị ai đó gõ mạnh vào đầu, lắp bắp nói: “Hả?”
“Đừng lo cho tớ.” Bạch Du căn dặn bạn mình, “Cậu ở tinh cầu G nhớ giữ gìn sức khỏe. Đừng mua mấy bộ đồ kỳ quặc đó nữa, cố gắng tiết kiệm tiền. Khi trời mưa thì tìm chỗ trú, đừng nhặt đồ ăn dưới đất mà ăn bậy.”
Eri: “…Hả?”
Bạch Du giơ tay chào tạm biệt, chậm rãi bước đi, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Eri.
Eri vừa bày ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, vừa vẫy tay chào lại, nhưng chân cô nàng không tự chủ được mà run lên, muốn vượt qua hàng quân cảnh đuổi theo Bạch Du.
“Chúng ta có còn gặp lại không, Tiểu Du? Nếu gặp lại, cậu nhất định phải hạnh phúc, được không? Tiểu Du, cậu phải vui vẻ, cậu phải hạnh phúc! Dù thế giới của cậu không còn tớ, cũng không sao hết, cậu chỉ cần hạnh phúc là đủ——”
Lời tạm biệt đầy lưu luyến dần dần biến thành tiếng quỷ khóc sói gào.
“Tiểu Du, Tiểu Du, Tiểu Du yêu dấu của tớ! Không có cậu, tớ biết sống sao đây——”
Hai mắt đẫm lệ, Eri còn chưa kịp gào thêm hai tiếng thì bỗng cảm thấy trán mình bị ai đó gõ mạnh một cái.
Mở mắt ra, cô thấy Bạch Du đã quay lại từ lúc nào, đang đứng ngay trước mặt mình.
“Cậu có thể bớt ngốc một chút không?” Bạch Du bất đắc dĩ thở dài, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra một tia thích thú vì trêu chọc thành công, “Tớ giàu lên rồi, làm sao có thể quên người bạn duy nhất của mình chứ?”
Eri vừa khóc vừa nấc: “Cậu… cậu quá đáng lắm! Cậu… cậu đùa giỡn tớ vui lắm hả?”
Vui lắm chứ còn gì nữa.
Bạch Du không có chút tính người mà thầm nghĩ.
Cô khẽ cười, quay sang Nolan nói: “Tôi muốn đưa cô ấy theo.”
“Được.” Viên sĩ quan với đôi mắt xanh biển khẽ gật đầu, thần sắc không chút dao động, cứ như thể Bạch Du muốn mang theo không phải một con người, mà là một con hamster vậy.
Đúng lúc đó, thủ tục thông hành dân cư do cục quản lý trật tự phụ trách cũng được xử lý xong. Họ chỉ đợi khoảng hai phút thì có người mang giấy tờ đến cho Eri ký. Eri run rẩy cầm bút, ký một chữ nguệch ngoạc như bùa vẽ rồi bị dẫn thẳng ra sân bay.
Trên sân bay có bảy tám chiếc phi thuyền quân dụng và một chiếc phi thuyền dân dụng khổng lồ.
Nolan chỉ huy đội của mình điều khiển đám phi thuyền quân dụng, còn Alf thì dẫn Bạch Du và Eri bước lên chiếc phi thuyền dân dụng kia. Bên trong phi thuyền có rất nhiều phòng, mỗi phòng đều được trang bị thư phòng rộng rãi và phòng nghỉ sang trọng.
Eri có cảm giác mình như bước vào một thế giới hoàn toàn mới. Trong chiếc phi thuyền thần bí này, mỗi ngày đều là một bất ngờ mới mẻ—ngay cả những người máy phục vụ trà nước cũng vô cùng đáng yêu. Cô nàng rảnh rỗi liền chọc ghẹo chúng vài câu, nhưng dần dần nhận ra đám người máy này quá thông minh, khiến cô càng thêm tò mò về công nghệ được ứng dụng trong chúng. Không chừng đây đều là những kỹ thuật tiên tiến và đắt đỏ... Thậm chí, cô còn muốn tháo một con ra để xem thử, nhưng kết quả là lũ người máy bắt đầu thấy cô là bỏ chạy.
Đến ngày thứ năm, sự hào hứng của Eri mới hoàn toàn tan biến.
8 giờ sáng, cô nàng mơ màng mở mắt, ôm gối lăn vài vòng trên chiếc giường mềm mại rộng lớn rồi mới miễn cưỡng bò dậy vào phòng tắm rửa mặt.
Bộ áo khoác lởm chởm đinh tán của cô nàng đã bị thay từ lâu. Trong tủ có đầy đủ quần áo, đủ để thay đổi không trùng lặp trong suốt một tháng. Cô nàng chọn một bộ đồ thể thao đơn giản màu đen, cột tóc đuôi ngựa thấp gọn gàng. Gần đây ăn uống tốt lại được chăm sóc bởi những sản phẩm dưỡng tóc cao cấp, mái tóc vàng của cô cũng trở nên bóng mượt và óng ả hơn.
Sau khi chỉnh trang xong, cô soi gương kiểm tra lại. Hình ảnh phản chiếu trong gương là một cô gái có tinh thần phấn chấn, hoàn toàn khác xa với bộ dạng bơ phờ khi còn ở tinh cầu G.
Đây chính là sức mạnh của tiền tài!
Eri không khỏi cảm thán, trong lòng dâng lên một chút kính sợ.
Cảm thán xong, cô xoay người bước ra ngoài, đi ngang bàn làm việc thì tiện tay lấy một quả táo đỏ mọng từ khay trái cây, cắn một miếng giòn tan.
Vừa nhai táo, cô vừa đi đến phòng ăn và nhìn thấy Bạch Du.
Trong phòng ăn, những ô cửa sổ giả lập treo trên tường đang chiếu hình ảnh một khu vườn mùa xuân tươi đẹp. Dây leo xanh mướt quấn quanh khung cửa, hòa hợp với cảnh sắc bên ngoài đến mức khiến người ta suýt nhầm là thật.
Bạch Du ngồi bên cửa sổ đọc sách. Cô đã ăn xong bữa sáng, còn Alf, người quản gia luôn chỉnh chu đang đứng bên cạnh, lặng lẽ châm thêm trà vào ly của cô. Cả hai chỉ mới quen biết nhau vài ngày, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, họ đã nhanh chóng hiểu cách giao tiếp của đối phương, đồng thời thích ứng với nhân vật của chính mình.
Việc Alf có thể làm được điều này không có gì đáng ngạc nhiên—dù sao thì ông cũng là một quản gia hoàng thất, đã trải qua vô số thử thách nghề nghiệp. Dù là xử lý công việc hằng ngày hay quan sát để đoán biết ý tứ của người khác, ông đều thực hiện một cách dễ dàng. Nhưng khả năng thích ứng của Bạch Du lại khiến người khác phải kinh ngạc.
Tư thế ngồi nhấm nháp trà của cô ưu nhã nhưng không hề kiểu cách, chẳng khác gì những quý tộc mà Eri từng thấy trên TV. Hàng mi dài cụp xuống, in bóng nhạt nhòa trên làn da trắng như ngà voi, tạo nên một nét đẹp lạnh lùng nhưng đầy mê hoặc.
Eri khựng lại một chút, sau đó tùy tiện ngồi xuống đối diện Bạch Du.
"Chào buổi sáng." Bạch Du lười biếng lên tiếng. Cô mở miệng liền làm vỡ tan một nửa hình tượng cao quý lạnh lùng kia. Chuyến hành trình dài không chỉ làm Eri mệt mỏi mà ngay cả Bạch Du cũng chẳng khá hơn là bao. Thậm chí, cô trông còn uể oải hơn cả Eri.
"Chào buổi sáng, Tiểu Du." Eri mở thực đơn điện tử, chọn món ăn, rồi quay sang hỏi: "Dạo này cậu làm gì mà trông mệt mỏi vậy?"
"Bổ sung kiến thức văn hóa." Bạch Du giơ quyển sách trong tay lên cho Eri xem. Đó là một quyển sách lịch sử dày cộp—loại sách mà chỉ cần nhìn qua vài lần là Eri đã buồn ngủ, "Những ngày qua, tớ chỉ đọc một ít trong số những tài liệu quan trọng mà Alf đã chọn lọc." Với số lượng sách khổng lồ đó, dĩ nhiên cô không thể đọc hết, chủ yếu chỉ là tham khảo những đoạn quan trọng do Alf đề xuất. Phần còn lại, cô học hỏi từ ông về các kiến thức cơ bản và nghi thức giao tiếp. Alf là một người thầy giỏi. Những gì ông dạy đều xuất phát từ chủ nghĩa thực dụng, đảm bảo rằng Bạch Du có thể áp dụng ngay lập tức.
"Cảm ơn ngài đã khen ngợi." Alf mỉm cười. "Tôi rất vinh hạnh khi có thể hướng dẫn tiểu thư."
Eri khó hiểu: "Vội như vậy làm gì? Chẳng phải sau khi về Đế Đô, cậu vẫn còn nhiều thời gian sao?"
"Alf không thể theo tớ về nhà. Ông ấy còn có công việc riêng." Hơn nữa, Alf là quản gia hoàng thất, không phải người hầu của gia tộc Công tước Irlo.
"Sao lại như vậy chứ?" Eri líu lưỡi. Sau vài ngày tiếp xúc, cô đã có thiện cảm với người quản gia thông minh và chu đáo này. Nhưng rồi cô lại nghĩ đến bản thân mình, liền chỉ vào chóp mũi, hỏi: "Vậy còn tớ? Tớ phải làm sao bây giờ?"
Bạch Du hơi nhắm mắt, dựa lưng vào ghế, dùng lòng bàn tay ấm áp xoa nhẹ giữa trán: "Cậu sẽ đi cùng Alf."
Eri có chút bất ngờ, sau đó nhíu mày: "Tại sao? Cậu định một mình về gia tộc Irlo sao?"
"Nơi đó lý thuyết là nhà của tớ, chứ không phải hang hổ." Bạch Du nói.
"Nhưng mà cậu còn chẳng quen một ai ở cái “Nhà” đó cả..."
Sau vài ngày ở cùng nhau, Eri cũng dần nhận thức được tình cảnh của Bạch Du.
Dù sao thì cha ruột của cô đã qua đời từ lâu, những người còn lại trong gia tộc Irlo tuy có chung huyết thống nhưng lại không hề có tình cảm gắn bó. Trước đây, vị Công chúa nhỏ kia đã che giấu sự tồn tại của cô vô cùng kín kẽ. Gia tộc Công tước Irlo lần đầu tiên nhận được tin tức về cô cũng chính là lúc cô bị cho rằng đã mất tích...
Gia tộc Irlo không hẳn là nơi an toàn. Nhưng vẫn là câu nói kia, tình cảnh tốt xấu của một người đều dựa vào việc so sánh mà ra. Gia tộc Irlo thì sao? So với một vị Hoàng đế chuyên giết hại người thân, thì nó vẫn đáng tin hơn chứ?
"Đừng chỉ lo nghĩ cho tớ, cậu cũng nên lo cho chính mình đi." Bạch Du nói, "Cậu còn phải đi học nữa."
Eri ngơ ngác: "Đi học?"
"Cậu mười sáu, tớ mười lăm." Bạch Du bình thản nói, "Chúng ta vẫn đang trong độ tuổi giáo dục bắt buộc, nên cần phải đi học. Cậu có hứng thú với chuyên ngành nào không?"
Ở Đế Quốc, việc định hướng nghề nghiệp bắt đầu từ rất sớm. Các học sinh khi chọn chương trình học trung học cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi định hướng này.
Lúc này, Eri không còn tâm trí để lo lắng cho Bạch Du nữa. Cô nên lo cho chính mình thì đúng hơn. Mười sáu năm sống trên đời mà cô còn chưa từng nghĩ đến chuyện đi học là như thế nào.
Thực ra, Eri rất thông minh, làm việc cũng nhanh nhẹn. Họ mở Trạm sửa chữa tích góp tiền, mục đích rất đơn giản—rời khỏi tinh cầu G. Bạch Du muốn một cuộc sống bình yên, còn Eri lại khao khát khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia. Nhưng khi thế giới ấy thực sự mở ra trước mặt, cô lại cảm thấy mơ hồ, chẳng khác gì một con ruồi mất đầu.
"Mờ hồ và hoang mang là chuyện bình thường. Những người ở độ tuổi này đều sẽ trải qua cảm giác tương tự." Alf trầm ổn nói, nhẹ nhàng đẩy một tách trà nóng đến trước mặt Eri. "Đừng lo lắng, chúng ta có thể từ từ tìm ra câu trả lời. Trước khi cô hoàn toàn thích nghi, tôi sẵn lòng làm người hướng dẫn và giám hộ cho cô ở Đế Đô."
Thực tế, phản ứng của Eri rất phù hợp với lứa tuổi của cô nàng. Ngược lại là Bạch Du, đối mặt với thân phận cao quý từ trên trời rơi xuống, cha mẹ đã mất sớm, một người cậu chuyên giết thân thích, những người nhà không rõ tính nết, cô lại chọn cách vùi đầu vào sách vở, chủ động học hỏi lễ nghi và phong tục của Đế Đô. Dường như cô không chỉ đang chờ trở về nhà mà còn đang chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn.
... Đây chính là con gái của Điện hạ Levina và tiên sinh Yaxin.
Lẽ ra cô phải được yêu thương và chiều chuộng mà lớn lên, lẽ ra cô phải trong sáng đơn thuần, vô lo vô nghĩ.
Alf khẽ nhắm mắt, ký ức cũ như mây như gió ùa về. Chuyện năm xưa từng đẹp đẽ bao nhiêu, thì kết cục lại bi thương bấy nhiêu.
Nếu quyền giám hộ tiểu thư thuộc về ông, ông hận không thể ngay lập tức đưa cô rời xa Đế Đô.
Alfred Khang đặt ấm trà xuống. Động tác của ông vô cùng điềm tĩnh , không một giọt nước trà nào rơi ra khỏi miệng bình.
Như thể nhận ra nỗi niềm ẩn giấu trong lòng ông, Bạch Du nhẹ giọng hỏi: "Alf, ông sao vậy?"
"Không có gì, Tiểu thư." Alf nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.