Cuối cùng, cuộc hành trình kéo dài một ngày đã kết thúc, đoàn người của họ đáp xuống cảng nhập cảnh lớn nhất của Đế đô.

Đế đô không phải một tinh cầu, mà là một khái niệm về tinh hệ, bao gồm một tinh cầu trung tâm cùng nhiều vệ tinh quay quanh nó, với lưu lượng dân cư di chuyển cực kỳ lớn mỗi ngày. Nếu đi theo lối thông thường, từ lúc xếp hàng kiểm tra đến khi hoàn tất thủ tục nhập cảnh, ít nhất cũng mất khoảng ba giờ. Nhưng Bạch Du và những người đi cùng lại sử dụng tuyến đường chuyên dụng của gia tộc Irlo, không bị ràng buộc bởi những quy tắc này, một đường thẳng tiến, không gặp trở ngại.

Trang viên gia tộc Irlo nằm trong nội thành trung tâm của đế đô, còn Alf thì phải đến vùng đất được phong tặng của Công chúa Levina để xử lý sản nghiệp mà bà để lại.

“Tôi sẽ sớm quay về đế đô.” Trước khi chia tay, Alf cam đoan với Bạch Du, “Đầu tiên ngài hãy ổn định ở đây. Nếu gặp rắc rối hoặc bất kỳ điều gì không hài lòng, xin hãy liên hệ với tôi ngay lập tức.”

Eri cũng sẽ đi cùng Alf. Nếu Alf muốn trở thành người giám hộ của Eri thì còn cần một thủ tục nhận nuôi hợp pháp.

Vì thế cuối cùng chỉ còn lại Bạch Du và Nolan cùng tiến vào phủ Công tước.

Đó là một tòa dinh thự mang đậm phong cách vòm nhọn của châu Âu cổ điển, kết cấu đối xứng, đường nét sắc sảo, những hoa văn điêu khắc tinh xảo khiến nó mang vẻ đẹp xa hoa lộng lẫy, nhưng tổng thể vẫn giữ được sự trang nhã và hài hòa làm nền tảng.

“Bản gốc của tòa dinh thự này là một công trình phục cổ.” Nolan dẫn cô xuyên qua vườn hoa tươi trước cửa, lúc đi còn tinh ý thả chậm bước chân để phù hợp với cô, giọng điệu ôn hòa mà nói, “Trong thời đại ngày nay, phong cách này không còn phổ biến nữa.”

Sự thật đúng là như vậy. Đế đô là một đô thị phồn hoa, đi đến đâu cũng tràn ngập công nghệ cao. Nhưng giữa thời đại tinh tế với muôn hình vạn trạng công trình hiện đại, khi đặt chân vào nơi này, Bạch Du lại cảm thấy một loại thân thuộc kỳ lạ.

“Anh thường xuyên đến đây sao?” Bạch Du tò mò hỏi.

Nolan đáp: “Thỉnh thoảng.”

Hắn có một dáng vẻ lạnh nhạt, làn da rất trắng, nhưng đôi mắt xanh biển của hắn lại như mặt nước phủ sương mù sâu thẳm, vừa hoa lệ vừa điềm tĩnh, mang nét đẹp khiến người ta như bị mê hoặc mà lún sâu vào đó, nhưng sự mê hoặc này lại cố tình bị sự duy trì khoảng cách của hắn phá vỡ.

Hắn không nói chuyện dư thừa. Mỗi lần mở miệng đều rất logic, ngữ khí khiêm tốn nhưng không mang theo bất kỳ cảm xúc cá nhân nào, vì thế cuộc trò chuyện của hai người cũng không kéo dài.

Cho đến khi hắn đưa Bạch Du đến trước cánh cửa gỗ màu nâu, nói: “Đây là thư phòng của Thượng tướng Earlsey, xin hãy vào trong ngồi chờ một lát. Tôi còn phải quay về vị trí để xử lý công việc, nên chỉ có thể đưa ngài đến đây.”

Nói xong, hắn dừng lại một chút, bổ sung thêm vài câu: “Những năm gần đây, sức khỏe của Công tước đã suy yếu, nên ông thường xuyên ra ngoài nghỉ dưỡng. Thượng tướng Earlsey muốn chờ ngài ổn định rồi mới thông báo cho ông ấy chuyện này.”

“Còn về phần Thượng tướng, gần đây chiến trường ngoài tinh vực có biến động, các quân đoàn lớn đang khẩn cấp tổ chức hội nghị đối phó.”

“Còn có một người anh họ khác của ngài, Arnold, hiện đang theo học tại Học viện Quân sự Tát Lan của đế quốc. Hiện nay tất cả các trường quân sự đều đang trong kỳ thi cuối khóa, nên có lẽ tuần sau hắn mới trở về được.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên Nolan nói nhiều như vậy.

“Anh đang giải thích với tôi rằng bọn họ không cố ý phớt lờ tôi sao?” Bạch Du nở nụ cười, nhìn hắn đầy ẩn ý.

Nolan cụp mắt: “Tôi chỉ cung cấp những thông tin mà ngài có thể cần.”

“Được thôi.” Thấy Nolan chuẩn bị quay người rời đi, Bạch Du vươn tay ngăn hắn lại: “Không thêm phương thức liên lạc sao?”

Nolan xoay người, có chút nghi hoặc nhìn cô.

“Tôi vừa đổi sang một chiếc quang não mới.” Bạch Du nói, “Hiện tại trong danh sách liên lạc chỉ có Alf và Eri, nhìn quá trống trải, chẳng có chút cảm giác an toàn nào.”

“…”

Do dự một lúc, cuối cùng Nolan vẫn chấp nhận thêm cô vào danh sách liên hệ.

Lúc này Bạch Du mới hài lòng để hắn đi.

Giờ đây, chỉ còn lại một mình cô đối diện với tòa dinh thự rộng lớn này.

Trên đường đi, cô cũng có gặp vài người hầu. Tuy dinh thự Irlo mang phong cách cổ, bên trong vẫn có đầy đủ thiết bị trí tuệ nhân tạo, việc dọn dẹp cũng không quá khó khăn, vì vậy số lượng người hầu duy trì ở mức tối thiểu.

Sau khi Bạch Du ngồi xuống trong thư phòng của Thượng tướng Earlsey, có hai người hầu đến tiếp đón. Một người dâng trà bánh rồi rời đi, người còn lại điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, mang đến một chiếc gối mềm và tấm thảm giữ ấm.

Ít nhất cũng không khoa trương như những gì cô từng thấy trong các bộ phim tinh tế, nơi mà mỗi quý tộc đều có hàng chục người hầu vây quanh… Quả thực như vậy thì quá mức phiền phức.

Bạch Du rảnh rỗi không có việc gì làm, đưa mắt nhìn kệ sách được sắp xếp gọn gàng, định rút một quyển ra xem. Nhưng vừa nhìn qua, toàn bộ đều là sách về lý luận quân sự, chiến lược chỉ huy…

Nghĩ ngợi một chút, nàng rút ra cuốn Lịch sử thế kỷ chiến tranh, phát hiện nội dung có phần thú vị hơn mình tưởng, vô thức đã đọc được mấy chục trang.

Đột nhiên, cánh cửa thư phòng mở ra, âm thanh bước chân dứt khoát nhưng không vội vã vang lên bên tai.

Bạch Du theo phản xạ đặt quyển sách sang một bên, ngẩng đầu nhìn lên.

Người bước vào là một thanh niên có mái tóc dài màu bạc, đôi mắt xám lạnh như mặt hồ đóng băng. Hắn đang mặc quân phục, áo khoác đã được cởi ra và vắt trên khuỷu tay, cổ áo sơ mi trắng được tháo bỏ chiếc cúc viền vàng phía trên, để lộ xương quai xanh thon gầy.

Bạch Du thầm nghĩ, vì sao quan quân đế quốc ai nấy đều có dung mạo giống nhau đến thế? Nghe nói bọn họ đều rất giỏi chiến đấu, nhưng thân hình thế này chẳng thấy bao nhiêu cơ bắp. Hay là cấu tạo cơ thể của Alpha khác biệt hoàn toàn so với người bình thường? Mà dù sao nàng cũng chưa gặp nhiều Alpha để mà so sánh…

Khi đang suy nghĩ vẩn vơ, nàng chợt ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, lạnh lẽo.

Mùi hương này lạnh buốt đến tận xương tủy, ban đầu giống như đang nhai một ngụm đá vụn, nhưng sau khi quen với cảm giác băng giá đó, lại nhận ra hương thơm thanh mát phảng phất, có chút giống bạc hà nhưng lại tinh tế hơn.

… Người này chẳng phải vừa từ quân bộ trở về sao? Mấy ngày không được nghỉ ngơi tốt, thế mà trước khi gặp đường muội lại còn xịt nước hoa? Thật sự rất chú trọng hình tượng.

Earlsey dừng lại một chúttheo bản năng chững bước chân.

Hắn vừa mới nổi giận ở quân bộ, toàn thân tràn ngập bão táp tin tức tố. Alpha hay Omega nào vô tình đi ngang qua cũng cố nén sợ hãi, vội vã tránh xa ba thước. Nếu em trai hắn có mặt ở nhà lúc này, e rằng hai anh em lại vì chuyện này mà đánh một trận… Vì thế, Earlsey đứng yên tại chỗ, theo bản năng cảm thấy mình nên xua bớt mùi tin tức tố trên người rồi mới bước tiếp.

Nhưng thiếu nữ trước mặt lại thản nhiên nhìn hắn, đôi mắt như viên đá quý đen tuyền thấp thoáng vẻ tò mò.

Đúng rồi.

Em họ mới nhận của hắn là một Beta. Cô không thể cảm nhận được tin tức tố.

Earlsey thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Lần đầu gặp mặt, Ninh Hi.”

Hắn cố ý hạ giọng ôn hòa, nhưng gương mặt không chút biểu cảm vẫn toát lên sự lạnh lùng kiêu ngạo, mang khí chất cao quý của tầng lớp tinh anh… Nếu Bạch Du thật sự là một cô gái lưu lạc bên ngoài mười mấy năm, hoàn toàn xa lạ với thế giới này, e rằng chỉ cần nhìn hắn một cái cũng đủ tự ti đến mức không dám lên tiếng.

Nhưng Bạch Du không phải người dễ bị ảnh hưởng, cô đã quen tự mình làm chủ tình huống:

“Lần đầu gặp mặt, anh trai.”

Earlsey khựng lại một chút khi nghe cách xưng hô này.

Ánh mắt hắn vô thức dời khỏi người Bạch Du, lảng sang chỗ khác.

Bạch Du: “?” Gì đây, không muốn nhìn cô sao?

Dù Earlsey có biểu hiện kỳ lạ đến đâu, Bạch Du cũng không để tâm, bởi vì Alf đã sớm cảnh báo cô chuẩn bị tâm lý trước.

“Đúng rồi, có thể đừng gọi em là ‘Ninh Hi’ không? Bây giờ em tên là Bạch Du, cũng quen dùng tên này hơn.”

“…… Ừ.” Earlsey đáp gọn, rồi đi về phía bàn làm việc. Không biết có phải ảo giác của Bạch Du hay không, nhưng cô cảm thấy hắn di chuyển cực kỳ cẩn thận, như một con mèo đang rón rén bước đi trên rìa vách đá, cứ như chỉ cần sơ suất một chút là sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng nào đó. Hơn nữa, hắn luôn duy trì khoảng cách bốn, năm bước với cô, như thể có một ranh giới vô hình.

…… Nhưng đây rõ ràng là thư phòng của hắn mà.

“Tiểu Du.” Hắn lên tiếng. “Anh có thể gọi em như vậy không?”

“Đương nhiên rồi.” Bạch Du thoải mái đáp, thái độ tự nhiên và thoải mái. Nhìn vẻ mặt cô không chút e ngại hay thâm ý, Earlsey cũng thầm thả lỏng một chút.

“Tổ phụ của chúng ta, cũng chính là Công tước Irlo đương nhiệm, lần trước anh liên lạc thì ông ấy đang nghỉ phép ở Tinh hệ Hồng Vũ, nhưng bây giờ thì không rõ đã đi đâu. Anh đã báo với ông ấy về chuyện em trở về nhà, nhưng hành tung của ông ấy thất thường, không phải lúc nào cũng kịp thời hồi đáp tin tức. Khi nào ông ấy phản hồi, anh sẽ báo ngay cho em.”

Vậy nên, chuyện “lão Công tước sức khỏe không tốt, ra ngoài dưỡng bệnh” cũng không hoàn toàn chính xác. Dưỡng bệnh thì có thật, nhưng không phải kiểu an an ổn ổn tĩnh dưỡng. Lão Công tước vẫn khỏe mạnh, thậm chí còn thích tự do bay nhảy khắp nơi trong vũ trụ.

“Em còn có một người anh họ, Arnold…” Earlsey hơi nhíu mày, cảm giác hắn có ý nghĩ “Không đề cập tới cũng không sao” khi nhắc đến người em trai này. “Hắn đang tham gia kỳ khảo hạch thực chiến của trường quân đội. Arnold có tính khí không tốt, nếu hắn gây phiền phức cho em, cứ nói với anh.

Bạch Du ngoan ngoãn gật đầu.

Arnold đang ở độ tuổi dậy thì, tính cách ngang tàng khó thuần, chỉ thích làm theo ý mình. Đúng là Alpha càng mạnh thì thời kỳ trưởng thành càng khó kiểm soát, Earlsey cũng từng có một giai đoạn “thấy cả thế giới đều gai mắt”, nhưng rõ ràng bản chất vẫn có sự khác biệt.

Người em họ này là một Beta nhỏ bé và yếu ớt.

Mái tóc đen nhánh, đôi mắt đen sâu thẳm, dung mạo xinh đẹp, đến mức bảo vật trân quý cũng khó mà sánh bằng. Nhưng dáng người cô mảnh mai, mong manh như một Omega được nâng niu bảo vệ, tứ chi mảnh dẻ tựa chỉ cần hơi dùng lực liền gãy.

Mà Arnold ghét nhất là những thứ yếu đuối.

Những kẻ không mạnh bằng hắn, hắn thậm chí còn không buồn liếc mắt đến, chứ đừng nói đến chuyện tôn trọng hay yêu quý.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh Arnold châm chọc, thậm chí có thể động tay đánh Bạch Du, Earlsey đã cảm thấy nhức đầu.

Hơn nữa, Bạch Du thực sự có vài nét rất giống với người đó… Sau này chắc chắn sẽ không tránh khỏi phiền phức.

“Phòng của em đã được sắp xếp ổn thỏa, ở góc Đông Nam của dinh thự. Anh cũng sống gần đó.” Earlsey nói.

Còn Arnold ở tận góc Tây Bắc, cách họ một khu vườn trung tâm. Khoảng cách đủ xa, giảm thiểu đáng kể khả năng đụng mặt.

“Vị trí phòng rất tốt, tầm nhìn rộng rãi. Còn về nội thất bên trong, anh không rõ sở thích của em nên đã bảo người bố trí theo phong cách phổ biến nhất ở Đế đô. Nếu muốn thay đổi hay bổ sung gì, cứ báo với quản gia.”

Bất chợt, Earlsey ngập ngừng một chút. Hắn chợt nhận ra mình chưa sắp xếp người hầu riêng cho Bạch Du.

Thành viên nhà Irlo đều là Alpha mạnh mẽ và nhạy cảm, vốn không thích có người hầu kè kè bên cạnh. Nhưng hắn từng thấy các gia đình khác, Beta hay Omega đều có cả một dàn người hầu vây quanh. Bạch Du có cần như vậy không? Nếu chỉ nói một câu “có việc thì bảo quản gia” liệu có quá lạnh nhạt không?

Suy nghĩ một lúc, Earlsey quyết định sẽ bàn bạc chuyện này với quản gia sau.

Để bù đắp, hắn chuyển vào tài khoản của Bạch Du một khoản tiền tiêu vặt.

“Có gì cần mua, em có thể đặt hàng trực tuyến.”

Trong thời đại tinh tế, hầu như không có thứ gì là không thể mua trên mạng. Thậm chí nếu cô muốn một con hươu cao cổ làm thú cưng, cũng có thể đặt hàng và giao tận nhà.

Nhưng Bạch Du tạm thời không còn nghe lọt tai những lời này.

Cô nhìn số dư trong tài khoản bỗng dưng nhảy vọt, đôi mắt tròn xoe, linh hồn như đang run rẩy.

…Hóa ra, đây là cái gọi là “tiền tiêu vặt” của kẻ có tiền sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play