Lịch ngân năm 2133, ngày 26 tháng 8.

Bạch Du liếc nhìn thời gian hiển thị trên màn hình treo tường, vẻ mặt không chút dao động.

Hôm nay là một ngày đáng để ghi nhớ suốt đời.

"Này, chị chủ... Chị chủ Bạch, mau nghĩ cách đi chứ!"

Bên tai vang lên tiếng nức nở như bị tuyệt vọng đè nén.

Người đang khóc là Eri – bạn của Bạch Du, đồng thời cũng là nhân viên duy nhất của cô. Một Beta nữ vừa tròn 16 tuổi.

Giờ phút này, cô bé trông vô cùng thảm hại. Mái tóc vàng xơ xác dính đầy bụi đất, bết lại thành từng mảng. Đôi khuyên tai cô thường đeo đã bị lính cảnh vệ tháo mất với lý do “kiểm tra vật phẩm bị cấm”, thực chất là để đề phòng cô mang theo thiết bị phát tín hiệu. Cuối cùng, họ còn lột luôn chiếc áo khoác da đen đính đầy đinh tán của cô. Cũng phải thôi, trước khi cởi áo trông cô chẳng khác nào một con nhím bạc, mà lính cảnh vệ cũng chẳng muốn sơ sẩy lại bị đâm vào tay, nên chỉ có thể tịch thu luôn.

Eri có một gương mặt xinh đẹp, phong cách ăn mặc thì hơi ngổ ngáo. Như cô từng nói, hành tinh G – nơi họ sinh sốngchẳng khác gì một bãi rác khổng lồ. Nhưng dù có sống trong bãi rác, thì cũng phải là một đống rác có phong cách!

Thế nhưng lúc này Eri vô cùng hối hận. Cô không ngờ hôm nay mình lại bị tống vào đồn cảnh vệ, mà chính cái gu ăn mặc ấy lại khiến cô trông chẳng khác gì một kẻ “Đầu sỏ” – cách gọi của dân ở đây dành cho những tên du côn cộm cán. Mà ở nơi này, kẻ đầu sỏ thường không có kết cục tốt.

May mà chiếc áo khoác đầy gai kia lại có tác dụng ngoài mong đợi. Nhờ bộ dạng hầm hố ấy, lính cảnh vệ chỉ cho rằng cô phạm phải mấy tội vặt kiểu trộm cắp hay lừa đảo linh tinh. Thế nên, họ quyết định giam cô vào “nhà giam nông*”.

*Nông: Nông cạn.

Nhà giam nông – nơi dành cho những tội phạm có mức độ nguy hiểm thấp, hành vi phạm tội cũng không quá nghiêm trọng. Trái lại, còn có "nhà giam sâu", nơi giam giữ những kẻ thực sự nguy hiểm và không có ngày trở ra.

Lính canh ở nhà giam nông tương đối hoà nhã. Nếu may mắn, còn có thể hối lộ để được thả sớm.

Đây cũng chính là điều Eri đang nhắm tới. Cô muốn Bạch Du bỏ tiền ra chuộc cả hai ra ngoài.

"Chị chủ, giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt." Eri nôn nóng thuyết phục Bạch Du, người từ nãy đến giờ vẫn như mất hồn"Trạm sửa chữa của chúng ta dù có sập, nhưng với tay nghề của chị, lo gì không kiếm được tiền? Quan trọng là phải thoát khỏi cái nơi quỷ quái này trước đã. Nếu bị phán mấy năm tù – ôi trời ơi, quỷ mới biết chúng ta sẽ bị nhốt bao lâu – coi như xong đời rồi!"

Bạch Du vẫn không đáp lại.

Cô ngước mắt lên, lại nhìn vào màn hình treo tường.

Lịch ngân năm 2133, ngày 26 tháng 8.

Hôm nay vốn là ngày đầu tiên cô chính thức khởi nghiệp, cũng là ngày trạm sửa chữa mà cô dốc hết tâm huyết xây dựng sụp đổ hoàn toàn.

Trước đây, Bạch Du vẫn luôn tin rằng, vận xui của một người chắc chắn phải có giới hạn.

Ví dụ như, khi cô bất ngờ tỉnh dậy trên hành tinh rác này, lúc ấy cơ thể của cô chỉ mới 6 tuổi—không cha mẹ, không người giám hộ, chỉ có thể tự tay làm hàm nhai. Lại ctình hành tinh G này không khác gì địa ngục—nó hẻo lánh, hoang vu, bị xem như nơi lưu đày của đế quốc, đầy rẫy những kẻ phạm tội bị trục xuất. Nền kinh tế nghèo nàn, môi trường khắc nghiệt, những băng nhóm ngoài vòng pháp luật... Cả đế quốc khó mà tìm được nơi nào tệ hơn thế này.

Cô từng chiến đấu với bọn buôn người định lừa bán mình, từng phản kích đám lang thang muốn cướp nội tạng cô, cũng từng đàm phán với các băng nhóm chuyên thu phí bảo kê... Mang trí óc của một người trưởng thành, vậy mà cô vẫn nhiều lần suýt phải bỏ mạng.

Những chuyện này nghe thì có vẻ gay cấn, nhưng ở hành tinh G, chúng chỉ là những rắc rối vặt vãnh.

Cô luôn gặp xui xẻo, chẳng bao giờ gặp được người tốt. Nhưng may mắn thay, cô đã gặp Eri, và cả hai đã cùng nhau vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất. Sau khi tìm cách học hành lại từ đầu, Bạch Du bắt đầu tiếp nhận công việc cũ từ kiếp trước—từ một kẻ lang thang vô dụng, dần dần trở thành một thợ sửa chữa có tay nghề. Cuộc sống của cô cuối cùng cũng khá lên.

Cô sống gần bãi rác phế liệu, nghiên cứu các loại sản phẩm khoa học kỹ thuật, điên cuồng rèn luyện tay nghề của mình. Ngày thường, ngoài việc sửa chữa đồ đạc cho người khác, cô còn thu thập phế phẩm, tân trang lại và bán ra lần nữa. Kiếm lời không nhiều nhưng nhờ xoay vòng nhanh, cô tích cóp đủ tiền để mở một trạm sửa chữa.

Dù tuổi còn nhỏ, danh tiếng của cô lại không tệ, khách hàng tìm đến không thiếu. Theo tính toán của cô, chỉ cần một năm là có thể thu hồi vốn, hai năm sẽ có lãi lớn.

Nhưng… trạm sửa chữa “Bạch Ký” của nàng đã bị san bằng ngay trong ngày khai trương.

Nhớ lại, mọi chuyện vốn đã có dấu hiệu từ trước.

Tối hôm trước, trên bầu trời G Tinh xuất hiện rất nhiều phi thuyền lạ. Chúng là dòng cao cấp, tốc độ cực nhanh, bay lặng lẽ như những tia sáng, không hề tạo ra tiếng động trước khi biến mất vào màn đêm.

Không lâu sau đó, cả G Tinh trở nên “náo nhiệt”.

Đến rạng sáng, hỗn loạn dường như lắng xuống. Ai cũng nghĩ mọi chuyện đã kết thúc.

Ở một nơi như G Tinh, kẻ yếu đuối không thể tồn tại. Bạch Du cũng như bao người, tự nhận mình chỉ là một kẻ tầm thường sống lay lắt, những biến cố quy mô này chẳng liên quan gì đến cô.

Vậy nên, vào ngày 26, cô dậy thật sớm, treo tấm biển “Mừng khai trương – Giảm giá toàn bộ 10%”, chính thức tuyên bố “Trạm sửa chữa Bạch Ký” đi vào hoạt động.

Đám người hiếu kỳ đến xem vỗ tay lác đác.

Ngay lúc đó, một tiếng gầm chói tai vang lên từ trên cao, giác quan nguy hiểm của Bạch Du lập tức réo chuông cảnh báo. Cô lao ra khỏi vị trí đứng, ngẩng đầu lên, chỉ kịp thấy một chiếc phi thuyền bị trúng đạn từ hai luồng ánh sáng trắng phía sau—là pháo xạ tuyến.

Chùm tia bắn chính xác trúng vào phi thuyền đang lảo đảo.

Cuồng phong cuốn theo bụi mù xám xịt, vẽ lên một bức màn tro tàn che kín bầu trời. Những kẻ lang thang và du côn đến xem náo nhiệt hét lên bỏ chạy tán loạn. Những mảnh vỡ cháy đen bốc khói không ngừng rơi xuống, mọi người hoảng loạn né tránh, trông chẳng khác gì đàn kiến hứng chịu cơn mưa dữ dội.

Bạch Du bị cuốn trong đám đông hỗn loạn, trong lòng thầm rủa một câu. Ngày khai trương của cô chính thức bị phá tan tành.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, mảnh vỡ lớn nhất của phi thuyền—phần thân chính—đột nhiên rơi xuống như một quả cân khổng lồ.

Rầm!

Trạm sửa chữa của cô bị đè bẹp.

Bạch Du tận mắt chứng kiến tất cả: “……”

Mệt mỏi. Hủy diệt đi. Thật sự.

Toàn bộ tâm huyết và tài sản tích góp của cô, đều chôn vùi dưới đống đổ nát kia.

Từ khoảnh khắc trạm sửa chữa bị nghiền nát, Bạch Du như rơi vào trạng thái mộng du.

Ban đầu, Eri cũng suy sụp. Dù sao, trạm sửa chữa sập xuống cũng đồng nghĩa với việc cô ấy mất đi một công việc ổn định. Nhưng rất nhanh, Eri bị ép phải chuyển sự chú ý sang một vấn đề khác—cả hai đã bị tống vào cục cảnh sát.

Eri không hiểu. Eri sốc nặng. Nhưng cô ấy vẫn chọn cách im lặng và tuân theo.

Ngồi xổm trong nhà giam nửa ngày, cô nàng phát hiện lần này cảnh vệ bắt người vô cùng hỗn loạn, thẩm vấn viên ra vào không ngớt, thậm chí còn có một số kẻ mặc quân phục mà cô chỉ từng thấy trên kênh tin tức liên hành tinh.

Những kẻ bị lôi ra khỏi phòng thẩm vấn rồi ném lại vào phòng giam đều kể rằng có vài sĩ quan từ Sao Đế Đô đến đây, bọn họ không thực sự muốn bắt tội phạm mà đang điều tra một thứ gì đó. Nếu không thể hợp tác với họ hoặc cung cấp thông tin có giá trị, sẽ không được phóng thích ngay, mà có thể bị gán cho một vài tội danh ngẫu nhiên và chờ xử lý.

Bọn họ có thể bị kết án tù, bị giam cầm, hoặc thậm chí bị đày ra chiến trường hoang dã làm mồi cho bầy Trùng tộc.

“Bọn họ phát điên à?” Eri gần như sụp đổ trong tù. “Làm ơn đi! Ở tinh cầu G này, ai mà thật sự sạch sẽ chứ? Bình thường họ nhắm mắt làm ngơ hoặc chỉ phạt tiền cho có lệ, sao lần này lại đột nhiên tích cực thế?”

Cũng chẳng thể trách cục cảnh sát tinh cầu G. Với tình trạng hỗn loạn nơi này, tội phạm có bắt cũng không hết. Trừ khi xảy ra một vụ xung đột bang hội nghiêm trọng ảnh hưởng đến an ninh, cảnh vệ quân mới chịu ra tay đàn áp.

Eri đã sống ở G Tinh suốt 16 năm, nhưng chưa bao giờ thấy nhà giam chật kín phạm nhân như vậy.

… Thật sự quá xui xẻo.

Dù vậy, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng.

Eri: “Bạch Du…chị chủ Bạch…? Tiểu Du! Cậu có thể tỉnh táo lại một chút không?”

Bạch Du im lặng liếc nhìn cô nàng.

Eri: “Tài khoản của cậu còn tiền không?”

Nghe đến chữ “tiền”, đôi mắt đen của Bạch Du khẽ động. Cô mở khóa thiết bị đeo tay, ném nó về phía Eri.

Trên màn hình hiện lên con số lạnh lẽo: 3.69

Eri lập tức chết lặng.

Bạch Du quả thật đã dốc toàn bộ tiền bạc vào trạm sửa chữa. Giờ đây, cô chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng, chỉ mong khai trương sớm để thu lại vốn—nhưng hiện tại, hy vọng đó đã bị bóp chết ngay từ trong trứng nước.

Eri không nhịn được nấc nghẹn, ôm chặt lấy Bạch Du.

“… Tiền bồi thường.” Bạch Du lẩm bẩm, “Tôi muốn tiền bồi thường.”

Eri sững sờ, buông cô ra, nhìn vào đôi mắt lóe sáng đầy đáng sợ của Bạch Du, không khỏi nuốt khan: “Cậu điên rồi sao? Định đòi tiền từ cảnh vệ quân à? Cậu không sợ bọn họ tống thẳng cậu ra chiến trường làm mồi cho Trùng tộc sao?”

“Cậu còn trẻ, chưa kết hôn, lại vừa đẹp vừa có tài—biết đâu tương lai còn cưới được một Omega làm vợ, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn!”

Eri ra sức khuyên nhủ.

Dù cách nói có chút khoa trương, nhưng cũng không hoàn toàn vô lý.

Bạch Du không giống những người khác ở tinh cầu G.

Ví dụ như lúc này, dù đang ngồi trong nhà giam, cô vẫn không có chút dáng vẻ chật vật. Bộ sơ mi cũ kỹ màu trắng trên người mặc lên lại trông sạch sẽ lạ thường.

Không thể phủ nhận, Bạch Du là người đẹp nhất mà Eri từng gặp. Dù làm gì cũng khiến người khác cảm thấy dễ chịu. Với nhan sắc này, cá tính mạnh mẽ, cộng thêm kỹ năng xuất sắc, số người thầm yêu cô trên tinh cầu G có thể xếp dài cả con phố.

Nhưng nghĩ đến chuyện cưới một Omega làm vợ… quả thật chỉ là chuyện hoang đường. 

Với lại, giờ này nói đến yêu đương thì có tác dụng gì? Trước mắt, nhiệm vụ quan trọng nhất là thoát khỏi cục cảnh sát.

“Tiểu Du, cậu thật sự không thể nghĩ cách khác sao?”

Dưới ánh nhìn mong chờ của Eri, Bạch Du khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nhắc lại hai chữ:

“… Tiền bồi thường.”

Eri: “……”

Xong rồi. Thật sự hết cứu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play