Hoàng đế—Roland · Fairy · Zeta.
Tên “Roland” nguyên bản mang ý nghĩa “Cao quý, vũ dũng, phẩm đức không thể bắt bẻ.”
Nhưng khí chất của bản thân hoàng đế cùng cái tên này… Không thể nói là đi ngược lại, chỉ có thể nói là hoàn toàn không liên quan.
Khi vương triều của hắn ra đời, hậu thế nhắc đến Roland chỉ sợ chỉ nghĩ ngay đến lễ thanh trừng đẫm máu kinh hoàng tại đế đô kia.
Vào ngày hắn đăng cơ, Roland lấy danh nghĩa tổ chức lễ đăng quang, mời toàn bộ hoàng tộc và quý tộc đến nhà thờ lớn Eleos. Sau đó, hắn cùng thuộc hạ bao vây toàn bộ nhà thờ, một mình rút kiếm, đẩy cánh cửa chính của giáo đường ra, ngay trước mặt tất cả khách mời tuyên đọc tội danh của một số nguyên lão hoàng tộc. Sau đó, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn trực tiếp xử quyết bọn họ.
Hắn là người thừa kế chính thống của hoàng thất, tinh thần lực sâu không lường được. Nhưng những người tụ tập trong giáo đường cũng đều là quý tộc, thực lực vốn không hề yếu kém, vậy mà trước mặt hắn, bọn họ thậm chí còn không có cơ hội phản kháng.
Nghe nói, hôm đó tiếng kêu thảm thiết và nguyền rủa trong giáo đường kéo dài suốt mười phút. Khi quan quân tiến vào thu dọn hiện trường, họ phát hiện tấm thảm đỏ dưới chân đã hút đầy máu của những quý tộc cao quý kia.
Vậy mà nghi thức đăng cơ vẫn diễn ra thuận lợi, trong bầu không khí tĩnh lặng đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Việc hoàng đế không hề báo trước mà trực tiếp xử quyết thần tử—hành động này thật khiến người ta sởn gai ốc. Nhưng không ai dám lên tiếng phản đối. Huống hồ, hoàng đế đã nắm rõ tình báo từ lâu, ra tay có lý do chính đáng, mà những kẻ bị giết kia vốn dĩ là đối thủ chính trị của các đời hoàng đế trước.
Khi Roland còn là hoàng tử, bọn họ đã từng ra tay nhằm vào hắn.
Bọn họ nghĩ rằng Roland sẽ dè chừng.
Dù gì thì hắn cũng chỉ là tân quân, cánh chưa vững, nếu giành được sự thừa nhận của các nguyên lão hoàng tộc, địa vị của hắn sẽ càng thêm vững chắc. So với việc truy cứu những món nợ cũ, hắn có lẽ càng muốn giữ lại những người này, buộc họ phải cúi đầu thần phục.
Chính vì thế, bọn họ tin rằng mình sẽ chỉ phải chịu đựng một lễ đăng cơ đầy khuất nhục nhưng hòa bình. Ai ngờ Roland đã ra tay thì làm đến cùng, giết sạch họ hàng thân thích như thể cắt cỏ.
Hắn không cần danh tiếng của mình sao? Hắn không sợ vương vị bị lung lay sao? Hắn điên rồi sao? Hoặc có lẽ hắn đã điên từ lâu, chỉ là nhẫn nhịn đến tận ngày đăng cơ, đợi đến khi tất cả bọn họ mất cảnh giác.
Có thể thấy được sự tàn nhẫn trong tâm tính của hắn.
Dĩ nhiên, vẫn còn một số thành viên hoàng tộc không có mặt tại buổi lễ. Đa số bọn họ là họ hàng xa, tuy mang họ Zeta nhưng không nắm giữ quyền lực. Thế nhưng, Roland cũng không bỏ qua. Hắn lấy lý do “Bất kính tân hoàng”, tước đoạt toàn bộ tước vị của bọn họ, gạch tên khỏi gia phả hoàng thất.
Những kẻ vô tội cũng bị vạ lây, đến mức các quý tộc suýt nữa nôn ra máu: Đi đế đô thì chờ chết, không đi thì bị tước đoạt tước vị? Dù sao cũng là không để lại cho bất cứ ai một con đường sống đúng không? Đồng thời, bọn họ cũng âm thầm cảm thấy may mắn, ít nhất bọn họ vẫn giữ được mạng.
Các đại thần nhạy bén nhận ra: Vị hoàng đế vừa mới lên ngôi này đang quét sạch toàn bộ quý tộc có quyền kế thừa.
Sau khi hắn ra tay, trên cây gia phả hoàng thất, chỉ còn lại mỗi mình hắn ở đỉnh cao nhất. Trừ khi có kẻ lật đổ cả đế quốc này, nếu không trong tương lai hoàng đế chỉ có thể là hậu duệ trực hệ của hắn.
Chưởng tỉ đại thần tự cho là đã nắm bắt được suy nghĩ của hoàng đế, vì thế công khai thúc giục hắn sinh con nối dõi —— ông ta cho rằng hoàng đế sẽ đồng ý, dù gì hiện tại hoàng đế cũng thiếu người thừa kế. Ông ta úp mở rằng trong nhà có một Omega ngoan ngoãn mỹ lệ, đang ở độ tuổi thanh xuân, có thể hiến cho hoàng đế làm hoàng phi.
Nhưng bị hoàng đế lãnh đạm từ chối ngay tại chỗ.
Chưởng tỉ đại thần nghĩ rằng hoàng đế chỉ đang khách sáo, tiếp tục kiên trì dâng lên Omega trong nhà.
Hoàng đế lựa chọn làm lơ.
Bị phớt lờ, chưởng tỉ đại thần thẹn quá hóa giận, cảm thấy mất mặt. Dù gì ông ta cũng xuất thân từ một thế gia lâu đời, con gái mình ngồi vào vị trí hoàng phi chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Vì thế, chưởng tỉ đại thần cho thuộc hạ một ánh mắt, kẻ dưới lập tức trung thành đứng ra nói nốt câu còn lại thay ông ta:
“Có người thừa kế là nghĩa vụ của hoàng đế. Xin thứ cho ta nói một câu bất kính, chính là bệ hạ đã giết sạch hơn nửa tông thất, hiện tại huyết mạch nhà Zeta chỉ còn có thể truyền từ ngài. Nếu ngài không làm được, vậy trong mắt tổ tiên…”
“Tội nhân.”
Hai chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, đầu của hắn đã bay khỏi cổ.
Máu bắn lên mặt chưởng tỉ đại thần.
Trong ánh mắt chết lặng của ông ta, hoàng đế từ bậc thang đi xuống, từng bước một tiến lại gần. Chưởng tỉ đại thần tức khắc như thấy ác quỷ, bắt đầu thét chói tai.
“Thật là thất thố.” Hoàng đế bình thản đánh giá, “Kẻ như ngươi, sao có thể gánh vác trọng trách chưởng tỉ đại thần?”
Ngay tại chỗ, chưởng tỉ đại thần bị bãi chức, cả nhà bị lưu đày khỏi đế đô.
Chưởng tỉ đại thần cũng không phải là quan chức nhỏ, mà là một đại thần vô cùng quan trọng. Hắn là một trong những người lãnh đạo thượng nghị viện, luôn dùng danh xưng “Chưởng tỉ” để hạn chế quyền lập pháp của hoàng đế, đây chính là xiềng xích lớn nhất trói buộc hoàng đế.
Nhưng giờ đây, hoàng đế lại nhẹ nhàng bâng quơ biến xiềng xích đó thành thứ bỏ đi.
Cách thức hoàng đế loại trừ những kẻ hắn không vừa mắt quá mức đơn giản và thô bạo, khiến người khác phải kinh ngạc. Từ ngày đó trở đi, danh tiếng bạo quân của Roland càng lan rộng khắp đế đô, vang danh khắp đế quốc. Kết hợp với truyền thuyết về “Lễ rửa tội đẫm máu” vào ngày hắn đăng cơ, cái tên này thậm chí còn trở thành nỗi ám ảnh dọa trẻ con.
Bạch Du dù ở xa tận tinh cầu G, cũng đã nghe qua tên tuổi bạo quân. Trong truyền thuyết, câu nói quen thuộc của hắn là: “Nghe nói cổ ngươi rất cứng? Để ta chém thử xem.”
“Lạnh lùng, tàn bạo, khó đoán” Những nhãn mác này dính chặt trên người hoàng đế.
Trước đây, Bạch Du từng nghi ngờ liệu những tin đồn đó có phải là giả hay không. Rốt cuộc, một bạo quân tàn nhẫn và không lý trí như vậy làm sao có thể vững vàng trên ngai vàng? Giết người có lẽ chỉ là một thủ đoạn chính trị, hắn có thể đang lợi dụng nỗi sợ hãi để khống chế những kẻ dòm ngó ngai vàng.
Nhưng phản ứng của Cornell lại không giống như đang nói dối.
“Tiểu thư, ta không phải là người nhà Irlo. Ta từng là quản gia hoàng thất, cũng là cựu phó quan của công chúa Levina. Ta không chỉ dựa vào những tin đồn bên ngoài để đánh giá hoàng đế bệ hạ. Nhưng từ góc độ cá nhân, ta vẫn khuyên ngài nên tránh xa bệ hạ hiện tại.” Cornell có vẻ mặt vô cùng phức tạp, “Họ ‘Zeta’ là dòng tộc công chúa để lại cho ngài... Nó tất nhiên rất quý giá. Nhưng nếu dòng họ này khiến bệ hạ nghi kỵ, thậm chí là sinh địch ý, thì mất nhiều hơn được.”
Nói thẳng ra là đừng mang họ Zeta, kẻo một ngày nào đó đầu lìa khỏi cổ.
Bạch Du hiểu rõ đạo lý “Nghe lời người khôn ăn trọn bữa no.” Huống hồ nàng cũng chẳng có hứng thú với ông cậu quyền cao chức trọng nhưng tính tình tệ hại kia. Đừng nói là huyết thống có bao nhiêu gần gũi, chẳng phải hắn chuyên giết thân thích sao?
Họ Irlo cũng không tệ. Hậu duệ công tước, nửa đời sau có thể sống sung túc. Trúng hàng triệu giải thưởng lớn cũng không kích thích bằng chuyện này.
Bạch Du nhanh chóng xác định phương châm hành động tiếp theo, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu hỏi Cornell: “Vậy... Cornell tiên sinh?”
“Tôi tên đầy đủ là Alfred Cornell. Ngài có thể gọi tôi là Alf. Trước đây công chúa điện hạ cũng gọi tôi như vậy.” Đối phương nói xong, dùng ánh mắt tha thiết nhìn cô.
Bạch Du: “Vậy, Alf?”
“Vâng, tiểu thư.” Alf có chút kích động, ánh mắt nhìn nàng như đang hoài niệm điều gì đó.
“Tôi có một câu hỏi.” Bạch Du suy tư một lát rồi hỏi: “Theo như các người nói, mẫu thân tôi là công chúa hoàng thất, phụ thân là con trai công tước, vậy tại sao tôi lại bị vứt đến tinh cầu G?”
Alf thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Là vì một tai nạn.”
“Sự tồn tại của ngài là một bí mật. Công chúa điện hạ bảo vệ ngài vô cùng kỹ lưỡng. Trước năm tuổi, ngoài những người trực tiếp chăm sóc ngài, không ai được tiếp cận. Tôi luôn theo công chúa xử lý công việc, cũng chỉ có thể từ xa trông thấy ngài vài lần...”
“Năm đó, tiên sinh Yaxin và công chúa điện hạ hẹn cùng nhau nghỉ Tết Nguyên đán. Điện hạ lần đầu tiên đưa ngài ra ngoài. Nhưng không ngờ trên đường lại xảy ra sự cố, quỹ đạo truyền tống trục trặc, con thuyền vũ trụ của công chúa vừa rời khỏi đế đô không lâu đã rơi tan. Chúng ta đã dốc toàn lực tìm kiếm, nhưng chỉ tìm được thi thể công chúa...”
“Chúng ta không thể xác định ngài còn sống hay không. Công khai phát lệnh tìm kiếm trên toàn quốc có thể là lựa chọn tốt nhất, nhưng tên của ngài chưa từng được đăng ký trong kho gen hoàng thất. Hơn nữa khi đó tình hình đế đô vô cùng hỗn loạn, việc để lộ sự tồn tại của ngài không biết sẽ mang lại hy vọng hay nguy hiểm lớn hơn. Bất đắc dĩ, chúng ta chỉ có thể âm thầm điều tra...” Cuối cùng vẫn không tìm được.
“Vậy còn phụ thân tôi?” Bạch Du hỏi.
“Sau khi biết tin, tiên sinh Yaxin ngã bệnh. Không lâu sau cũng đi theo điện hạ.” Alf nói, “Gia tộc Irlo cũng từng cố gắng tìm kiếm ngài. Nhưng công chúa điện hạ luôn giữ khoảng cách với gia tộc công tước, bọn họ không có đủ thông tin, nên không thể thành công.”
Bạch Du cảm thấy có gì đó không ổn... Quá trình từ lúc Yaxin ngã bệnh đến khi qua đời có phải quá nhanh không?
Alf là cao thủ đọc sắc mặt, hắn lập tức hiểu Bạch Du đang muốn nói gì nhưng lại thôi, liền ôn tồn giải thích: “Chuyện này rất bình thường. Công chúa điện hạ và tiên sinh Yaxin là một đôi hiếm hoi có độ xứng đôi vượt quá 90%, có thể gọi là linh hồn tri kỷ. Tiên sinh Yaxin đơn giản là không thể chịu đựng sự thật rằng người bạn đời Omega của mình đã qua đời. Thực tế, rất nhiều Alpha mất đi Omega cũng như vậy, như thể linh hồn bị rút mất, chỉ còn lại một cái xác không hồn.”
Vậy nên, bạn đời có độ xứng đôi cao, khi một người qua đời, người kia cũng sẽ tự động đi theo? Đây là cơ chế di truyền kiểu gì vậy?
Tình yêu đôi lứa thật đáng sợ, may mà cô chỉ là một Beta.
Nhưng Bạch Du cũng chỉ âm thầm phàn nàn trong lòng. Dù sao, trong suy nghĩ của những người khác, kiểu ra đi này là chuyện đương nhiên, thậm chí còn được xem là lãng mạn.
“Cũng may ngài là Beta.” Alf bỗng nhiên cảm khái một câu như vậy.
Bạch Du có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ có người cùng quan điểm với nàng?
Đương nhiên không phải. Đối phương chỉ đưa ra một quan điểm từ góc nhìn khác: “Nếu ngài là Omega, với dòng máu hoàng thất trên người, chắc chắn sẽ bị nhiều thế lực nhắm đến. Nếu ngài là Alpha có quyền kế vị, thì bệ hạ bên kia chỉ sợ cũng...” Nhắc tới hoàng đế, Alf lại thở dài một tiếng, trong khoảnh khắc dường như già đi trông thấy. Bao lời muốn nói cuối cùng chỉ gói gọn trong một câu: “May mà ngài là Beta.”
Xác suất sinh Beta từ cặp đôi Alpha và Omega vốn đã thấp, công chúa với Yaxin lại đều mang truyền thống của tinh anh trong giới quý tộc, xác suất đó còn thấp hơn.
Nhưng Bạch Du lại vô tình rơi đúng vào xác suất đó.
Đáng lẽ đó là một điều bất hạnh, nhưng với cô lại là may mắn .
— Vậy nên, thực ra vận khí của cô cũng không tệ lắm, đúng không?