Bạch Du cứ thế bị đưa vào phòng giam riêng.
Nửa tiếng sau, Eri cũng bị đẩy mạnh vào như kẻ mộng du.
Đám quân cảnh vệ thậm chí còn trả lại cho cô chiếc áo khoác da đen. Những chiếc đinh tán bạc trên đó lấp lánh dưới ánh đèn, chói đến mức làm mắt Bạch Du đau nhức.
"Tiểu Du!" Eri vừa thấy Bạch Du liền có cảm giác như sống sót sau thảm họa, mới vừa chạy về phía trước hai bước liền không thể tự chủ mà chậm lại, "Khoan... Đây là phòng giam sao?"
Đương nhiên là phòng giam. Hàng rào hợp kim bên cạnh rõ ràng như thế.
Nhưng có vẻ ai đó đã cải tạo nơi này. Tường mới được sơn lại, dưới chân lát một lớp sàn gỗ. Giường, tủ quần áo, bàn làm việc, ghế sofa đơn—đầy đủ mọi thứ. Ánh đèn ấm áp dịu nhẹ tỏa xuống, tạo nên một vẻ đẹp tinh tế và sạch sẽ như tuyết trắng.
Ở tinh cầu G mà cũng có phòng giam thế này sao?
"Cái này còn đẹp hơn phòng ở của tớ nữa." Eri có chút không thể tin nổi mà đưa mắt đánh giá xung quanh. Cô nàng ngồi lên mép giường, còn chưa ngồi vững đã vô thức lấy tay ấn xuống giường vài lần rồi hốt hoảng nói: "Cái giường này mềm quá."
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chúng ta đã xuyên qua cổng không gian đến vũ trụ khác sao?" Cô ấy lầm bầm.
"Ai mà biết." Vẻ mặt Bạch Du mất kiên nhẫn, không đòi được tiền bồi thường, cái gì cũng đều trở thành công cốc, "Bên cậu thế nào? Bọn họ tra hỏi gì không?"
Eri sững người một chút, như thể mới kịp phản ứng, "Về cậu."
"Cái gì?"
"Bọn họ đều hỏi về những chuyện có quan hệ với cậu, từ chuyện tụi mình quen nhau thế nào, lại đến chuyện sinh hoạt hàng ngày. Tớ chủ yếu trả lời thật, vì hai đứa mình có gì đâu mà giấu giếm." Eri hơi ngượng ngùng gãi má. "Thực ra, lúc mới vào phòng thẩm vấn, tớ đột nhiên nhận ra là tên thẩm vấn đó cũng chẳng đáng sợ lắm." Dù gì người tinh cầu Đế Đô cũng đem khối công việc khổng lồ đè lên bọn họ. Người như cô có lý lịch trong sạch, họ chẳng cần thiết phải bám mãi không buông, nếu không, điều tra từng người một thì biết đến khi nào mới xong?
"Cậu gặp may thôi." Bạch Du nói. "Tớ gặp một tên thẩm vấn rất đáng sợ, một hai đòi sờ sau gáy tớ. Cậu thấy có thể không sợ sao?"
Eri hít một hơi lạnh. "Đáng sợ gì nữa, phải nói là biến thái!"
Bạch Du nhìn chằm chằm vào camera giám sát trên tường.
"Nhưng mà... sao bọn họ cứ chăm chăm hỏi về cậu thế?" Eri nhìn Bạch Du đầy nghi hoặc như muốn chất vấn: Cậu giấu tớ chuyện gì đúng không?
"Làm sao tớ biết được?" Bạch Du nhàn nhạt đáp rồi rút một quyển sách trên bàn, tuỳ ý lật thử vài trang, từng trang giấy trắng tinh như những lớp tuyết dày.
Thời đại này, sách giấy là thứ hiếm hoi. Vì mọi người đã quen đọc tài liệu điện tử, sách in chỉ xuất hiện ở những nơi có nhu cầu. Càng là tinh cầu phồn hoa, dân cư đông đúc, sách giấy càng phổ biến. Nhưng ở cái nơi hẻo lánh như tinh cầu G, cô hiếm khi thấy một cuốn sách hoàn chỉnh.
Bạch Du suy nghĩ một lát, lúc Eri đang chờ cô phân tích vấn đề, lại nghe thấy cô than vãn:
"—— Đói quá."
Eri: "..."
Eri ủ rũ cúi đầu. "Đừng nói nữa, tớ cũng đói. Từ sáng đến giờ chưa có gì vào bụng đây."
"Cậu muốn ăn gì?" Bạch Du hỏi.
"Gì cũng được, tớ không kén ăn." Eri than thở. Hồi nhỏ đói đến mức cô từng ăn cả rác, giờ lớn lên còn có thể kén chọn?
"À, vậy tớ muốn ăn sandwich bơ phô mai với một ly cà phê lạnh. Bánh nướng phải giòn, thêm dưa chuột nhưng không cần cà chua, chỉ rắc một chút muối và tiêu. Cà phê thì thêm siro đường."
Eri trưng ra vẻ mặt "Tớ không hiểu cậu nói gì": "Tỉnh lại đi Tiểu Du, chúng ta là tù nhân trong ngục giam đấy."
Thế nhưng, 15 phút sau, cửa phòng giam mở ra.
Họ mang đến một phần sandwich bơ phô mai cùng một ly cà phê. Tất cả được bày trên đĩa sứ trắng, viền đĩa thì được khảm họa tiết vàng đẹp mắt.
Còn Eri thì chỉ nhận được một thanh lòng trắng trứng và một chai nước năng lượng.
Eri: "???"
Bạch Du bình thản nâng đĩa lên, cầm sandwich bọc giấy dầu cắn một miếng. Lớp vỏ giòn tan, mùi bơ và phô mai hòa quyện, như có ma lực trấn an lòng người.
Đúng là gặp quỷ mà.
Bạch Du điềm tĩnh mà thong thả ăn uống, bề ngoài không lộ ra có gì bất thường nhưng trong lòng lại đang tính toán rất nhanh.
... Đám người này rõ ràng là nhắm vào mình.
***
Ở một nơi khác, trước màn hình giám sát, người đàn ông đã thẩm vấn Bạch Du khi nãy đang chăm chú quan sát. Bên cạnh hắn là một ông lão tóc hoa râm, thoạt nhìn tinh thần khoẻ mạnh, đôi mắt sáng ngời.
"Cô ấy phát hiện ra chúng ta." Thẩm vấn viên nói.
"Đương nhiên, cô ấy rất thông minh." Ông lão không rời mắt khỏi hình ảnh Bạch Du, giọng nói khẽ run, "Vậy còn chờ gì nữa mà không đón tiểu thư về? Cô ấy chưa chịu đủ khổ sao." Đến cuối câu, ông ta còn mang theo sự sắc bén rõ ràng.
"Đừng vội, ông Cornell." Thẩm vấn viên liếc nhìn đồng hồ trên tường, "Kết quả xét nghiệm gen sẽ có trong vòng nửa tiếng nữa."
Ngay từ lúc bắt giữ Bạch Du, họ đã chuẩn bị xong quy trình đối chiếu gen. Quá trình này vốn không phức tạp, đáng lẽ kết quả phải có từ lâu. Nhưng vì cha mẹ cô có thân phận đặc biệt, dữ liệu gen của họ bị kiểm soát chặt chẽ, khiến thủ tục kéo dài hơn dự kiến.
"Còn nghi ngờ gì nữa? Nhìn mặt cô ấy đi...Trên đời này có chuyện trùng hợp đến mức đó sao?" Ông lão không chịu yếu thế mà nói.
"Chưa đến bước cuối cùng, không ai có thể kết luận chắc chắn. Hơn nữa cô ấy là beta. Làm mọi chuyện thật chặt chẽ, mới là tốt nhất cho cô ấy."
Bọn họ thẩm vấn rất nhiều người mới thu hẹp phạm vi tình báo xuống chỉ còn một vài cá nhân. Có không ít trẻ mồ côi trôi dạt từ các tinh cầu khác đến nơi này, nhưng số lượng cũng không quá lớn. Tuy rằng họ đối với kết quả điều tra gần như nắm chắc 9 phần, nhưng chỉ cần chờ đối chiếu gien hoàn tất, sự chắc chắn ấy sẽ đạt đến mức tuyệt đối.
Viên thẩm vấn viên nhìn chằm chằm vào màn hình. Trên thiết bị đang sáng lên, hình ảnh của Bạch Du có đôi chút sai lệch, nhưng điều đó không cản trở việc hắn nhớ lại cảm giác mềm ấm khi chạm vào sau gáy cô gái này.
Hắn khẽ rũ mi mắt xuống mà không để lại dấu vết, âm thầm siết chặt ngón tay.
Cả hai người rơi vào sự im lặng ngột ngạt kéo dài.
Bỗng nhiên, lão nhân lên tiếng: "Chúng ta hành động có hơi rầm rộ, liệu có để lộ tin tức không?"
"Ta sẽ xử lý sạch sẽ những chuyện cần xử lý." Thẩm vấn viên đáp, "Đó chính là lý do ta có mặt ở đây."
Lão nhân lại rơi vào trầm mặc.
Khoảng mười phút sau, quang não của thẩm vấn viên nhận được tin nhắn từ tinh cầu Đế Đô—Kết quả đối chiếu gien đã có.
***
Bạch Du không ở trong phòng giam quá lâu trước khi bị đưa đi lần nữa.
Được ăn uống đầy đủ khiến cô kiên nhẫn hơn, thậm chí còn có thể một lần nữa đem nụ cười như có như không treo lên trên mặt.
Vừa mới ngồi xuống không bao lâu, cô liền cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang chăm chú nhìn mình—là một người cao tuổi trong đội thẩm vấn. Nhìn từ cách ăn mặc của ông ta, có thể đoán được xuất thân không tầm thường. So với thẩm vấn viên khiêm tốn kia, e rằng ông ta mới thực sự thuộc tầng lớp cao quý, quen được người khác ngước nhìn.
Ánh mắt ông lão đó dịu dàng đến mức khiến người ta nổi da gà. Ông ta dường như rất muốn nói gì đó, nhưng sau một hồi do dự, cuối cùng lại không thốt nên lời.
… Quả nhiên giống như cô đoán sao? Là người thân đến tìm.
Không đúng, làm gì có gia tộc quý tộc nào lại tùy tiện đến mức bỏ rơi con cháu của mình ở một nơi như thế này?
Bạch Du còn chưa kịp quyết định thái độ của mình thì viên thẩm vấn viên đối diện đã lên tiếng trước.
"Chào tiểu thư." Khác hẳn với thái độ trước đó, lúc này hắn ta nghiêm túc hơn, giống như một cỗ máy lạnh lùng thực thi nhiệm vụ. Giọng điệu vững vàng, hắn tự giới thiệu, "Ta là Nolan, Thượng úy Cảnh vệ Quân Đế Quốc. Còn vị này là tiên sinh Cornell."
"Chào ngài." Cornell đột nhiên đứng dậy, đi tới hai bước, sau đó tháo mũ xuống, cúi người thực hiện một nghi lễ chào trang nhã, "Chào ngài, tiểu thư."
Giọng ông ta có chút nghẹn ngào.
Bạch Du: "Cái gì đang xảy ra vậy?"
Cô còn tưởng người này là họ hàng xa nào đó của mình…
"Chúng ta có một tin tức rất quan trọng muốn thông báo với ngài, liên quan đến thân thế của ngài." Cornell ngẩng đầu, tuổi tác của ông hẳn không nhỏ, nhưng lại không có vẻ già nua. Chỉ có khóe mắt và khóe môi xuất hiện vài nếp nhăn rõ nét, thần sắc trang trọng, "Ngài không phải người của tinh cầu này, mà sinh ra ở Đế Đô. Ngài cũng không mang họ Bạch, mà họ thật sự của ngài là… Irlo. Ninh Hi Irlo. Đó mới là tên thật của ngài."
"Irlo nào cơ?"
"Công tước Irlo." Nolan hạ giọng nhắc nhở, "Người nắm giữ Quân đoàn số 6 và số 7, đồng thời cũng là đại thần đảm nhiệm quân đội."
"Ta từng thấy ông ta trên kênh truyền hình tinh tế." Bạch Du cảm thấy trong khoảnh khắc ngôn ngữ của mình bị tước đoạt, "Trước đây ông ta có phải từng đại diện cho toàn thể quan viên quân chính* đọc diễn văn đầu năm không?"
*Quân chính: bộ máy quản lý hành chính trong quân đội.
Cornell: "Đúng vậy."
Gia tộc Irlo cực kỳ nổi danh. Ngay cả Bạch Du cũng biết sơ sơ về chuyện tình ái của họ. Lão Công tước có hai người con trai: Người con cả gia nhập quân đội sau đó hy sinh nơi chiến trường, người con thứ hai là một giáo sư đại học, qua đời khoảng mười năm trước vì bạo bệnh.
Gia tộc Irlo nổi tiếng vì sở hữu nhiều thiên tài, cả hai người con trai của Lão Công tước đều là Alpha với tinh thần lực cấp Siêu S, từng rất nổi bật khi còn trẻ. Nhưng không ngờ, cả hai đều qua đời khi còn sung sức. Lão Công tước liên tiếp mất đi hai người con, chịu đả kích nặng nề, từ đó hiếm khi xuất hiện trước công chúng.
May mắn thay, người con cả trước khi qua đời đã lập gia đình và để lại hai người cháu trai, nghe nói cả hai cũng là Alpha cấp Siêu S—từ góc độ này mà nói, gia tộc Irlo vẫn được xem là may mắn.
Tóm lại, người đang chủ quản gia tộc Irlo hiện tại là cháu trai trưởng của Lão Công tước, Earlsey. Hắn ta hiện đang là Quân đoàn trưởng của quân đoàn số 6, đồng thời cũng là người thừa kế tước vị, được mọi người gọi là "Tiểu Công tước".
Bạch Du: "Vậy ta rốt cuộc là con của ai?"
Của Lão Công tước? Hay con trai cả của ông? Hoặc cháu trai cả? … Xét theo độ tuổi, hình như ai cũng có khả năng cả nha khụ khụ khụ.
"Ngài là con của tiên sinh Yaxin” Cornell cẩn thận lựa lời nói, “Là con của Yaxin Irlo và Công chúa Levina."
Yaxin Irlo—con trai thứ hai của Lão Công tước. Công chúa Levina—em gái của Hoàng đế quá cố.
Mở màn câu chuyện đã là cha mẹ đều qua đời.
Bạch Du: “?”
“Các người đang nói gì vậy? Công chúa á?" Cô có chút khó tin hỏi lại, "Đây là một kiểu đùa mới sao?"
"Không, đây là sự thật. Ngài là hậu duệ của Công tước, nhưng đồng thời cũng mang trong mình huyết mạch Hoàng thất cao quý nhất. Gien của ngài chính là bằng chứng xác thực nhất."
"Ngài còn nhớ những gì mình từng kể trước đó không?" Cornell dẫn dắt từng bước, như để thuyết phục cô, "Trong ký ức của ngài, mẫu thân sẽ ôm ngài hát ru, phụ thân sẽ dạy ngài nhận biết các chòm sao trên bầu trời. Công chúa Levina khi còn sống rất giỏi ca hát và vũ đạo, sở hữu giọng hát được cả Đế Đô ca tụng. Còn tiên sinh Yaxin, ông ấy bác học đa tài, dạy ngài những điều đó cũng là lẽ thường tình."
Bạch Du không biết nên có biểu cảm gì.
Trước đó, cô chỉ bịa chuyện để lừa thẩm vấn viên, nhưng… quả thực, ký ức mơ hồ trong đầu cô cũng có những hình ảnh đó.
Cô chần chừ: "Nhưng ta nhớ là Yaxin và Công chúa không kết hôn mà?"
Cornell khẽ giật mình, dường như muốn giải thích điều gì đó, nhưng sau một hồi do dự, ông chỉ im lặng, coi như ngầm thừa nhận.
"Vậy ta là con riêng?" Bạch Du bừng tỉnh, "Nhưng tại sao ta không mang họ mẹ, mà lại mang họ Irlo?"
Cornell hít sâu một hơi.
"Ngài vốn dĩ mang họ Hoàng thất." Ông lộ ánh mắt phức tạp mà nói, "Nhưng Công chúa điện hạ đã qua đời, còn Hoàng đế Bệ hạ hiện tại lại là cậu ruột của ngài… Tốt hơn hết, ngài đừng mang họ của hắn thì hơn."