Cuộc thẩm vấn diễn ra ngày càng nhanh, chẳng bao lâu sau liền đến lượt Eri. Cô nàng ủ rũ cụp đuôi, bị người ta lôi đi như một con cá mặn tuyệt vọng.

Thực ra, Bạch Du cũng không quá lo lắng về việc Eri sẽ gặp chuyện gì. Vì so với tất cả những người ở đây, lý lịch của cô và Eri có lẽ là sạch sẽ nhất.

Chưa kể đến chuyện cả hai vẫn chưa thành niên, mà Cục Quản lý Trật tự hiếm khi bỏ công sức lập hồ sơ cho đám nhóc tuổi vị thành niên. Hơn nữa, từ lúc Eri đi theo Bạch Du sống riêng, cả hai vẫn luôn tuân thủ luật pháp, hành sự cẩn trọng, chưa từng vượt ranh giới. Tất nhiên, họ cũng chẳng để lại bất kỳ dấu vết phạm pháp nào.

Điều mà Eri lo lắng chẳng qua là bị gán bừa một tội danh nào đó rồi bị tống cổ ra chiến trường hoang dã mà thôi.

Nhưng chẳng phải có người từ tinh cầu Đế Đô đến sao? Trước mặt họ, mấy tên thẩm vấn viên của tinh cầu G này sẽ không dám làm càn.

Còn về lý do vì sao trong phòng thẩm vấn lại có tin đồn về thẩm phán... đơn giản là vì kẻ đứng sau muốn khiến đám tù nhân sợ đến vỡ mật, để họ ngoan ngoãn hơn mà thôi.

Có lẽ vì hiểu rõ mục đích của đối phương nên khi bị cảnh vệ gọi đi thẩm vấn, Bạch Du vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chẳng có chút hoảng loạn nào.

Cô bước vào phòng thẩm vấn riêng, ngồi xuống trước chiếc bàn. Có vẻ như thái độ của cô khá đặc biệt, khiến viên thẩm vấn viên phải ngước lên nhìn cô vài lần.

"Bạch Du, nữ Beta, 15 tuổi, công dân gốc của tinh cầu G, đúng không?"

"Đúng vậy."

Đây là một lời nói dối. Thực ra, cô vốn là một kẻ không có hộ khẩu. Năm 6 tuổi, sau khi đánh ngất một mụ buôn người định bán cô đi, Bạch Du đã dùng toàn bộ tài sản lấy được từ ả để nhờ người đăng ký hộ tịch ở chợ đen.

"Mẹ cô chết vì sốc thuốc do sử dụng chất gây nghiện quá liều. Cha cô là thành viên của một băng đảng, bị giết trong một vụ ẩu đả ngoài đường."

"Đúng vậy."

"Cô còn nhớ gì về họ không?"

"Có một chút, nhưng không sâu lắm."

Lại một lời nói dối. Thực tế, cô thậm chí còn không biết mặt mũi cha mẹ ruột mình trông ra sao.

Lúc cô làm giấy tờ hộ tịch, hai người kia đã chết từ lâu. Cái chết của họ không hề tốt đẹp, nhưng đây là danh tính mà cô đã cân nhắc kỹ càng rồi mới chọn, ít ra vẫn còn "sạch sẽ" so với nhiều kẻ khác. Mặc dù có một vài vết nhơ trong lý lịch, nhưng đều là những cái chết ngoài ý muốn, không kéo theo bất kỳ rắc rối nào về sau.

Thẩm vấn viên khẽ ngẩng đầu, bộ quân phục xanh xám dưới ánh đèn hắt lên sắc lạnh, lại có chút nhu hoà. Đôi mắt của hắn mang màu xanh biển, ẩn chứa sự trầm lắng khó đoán, khiến người ta không thể nhìn thấu.

Bạch Du bỗng nhận ra, người trước mặt không phải thẩm vấn viên xuất thân từ tinh cầu G.

Bộ quân phục trên người hắn có hình dạng và cấu tạo giống hệt như của các thẩm vấn viên bản địa, nhưng khuynh hướng cảm xúc lại tốt hơn nhiều.

Hắn vẫy tay, trên bàn thẩm vấn liền xuất hiện một màn hình ảo, hiển thị tám bức ảnh.

"Cô có thể chỉ ra bức ảnh nào là cha mẹ mình không?"

Bạch Du im lặng một lúc, ánh mắt lướt qua những gương mặt trên màn hình vài giây, rồi chân thành trả lời:

"Tôi không nhớ rõ."

"Vừa nãy cô còn nói mình có chút ấn tượng về họ."

"Đúng là có một ít. Ví dụ như mẹ tôi hát rất hay, còn cha tôi thỉnh thoảng sẽ bế tôi ngắm sao." Bạch Du cẩn thận nói, "Nhưng mong ngài thông cảm, cảnh sát. Từ khi tôi có ý thức, cha mẹ tôi đã rời bỏ tôi rồi. Có lẽ những ký ức mơ hồ này cũng chỉ là tôi tưởng tượng ra. Tôi quá khao khát được nhớ về họ, nên dần dần không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả."

"Nghe cũng có lý." Thẩm vấn viên gật đầu, rồi lấy ra hai bức ảnh trên màn hình, "Đây chính là cha mẹ cô."

Hai bức ảnh còn lại trên màn hình. Một người phụ nữ gầy gò với vẻ ngoài u ám, một người đàn ông có vết sẹo trên mặt. Một người tóc nâu, một người tóc đỏ.

Chỉ duy nhất không có ai tóc đen giống cô.

"Cô có thể giải thích vì sao diện mạo của cha mẹ cô hoàn toàn không giống cô không?"

Bạch Du cảm thấy thái độ của đối phương có gì đó rất kỳ lạ. Hắn đang giăng bẫy đợi cô mắc vào, nhưng chuyện giả mạo hộ tịch là điểm yếu của cô, nên không thể nào thừa nhận dễ dàng được.

"Ngài đã từng nghe về đột biến gen chưa, trưởng quan?"

"Gen sao..." Thẩm vấn viên lặp lại từ đó một cách đầy ẩn ý, làm Bạch Du đột nhiên có linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên, ngay sau đó, hắn nói tiếp:

"Trùng hợp thay, trong cơ sở dữ liệu có lưu trữ mẫu gen của hai người này. Chỉ cần đối chiếu một chút với gen của cô, chẳng bao lâu sẽ có kết quả."

… Tình thế xấu nhất rồi.

Bạch Du câm nín, hít sâu một hơi: "Trưởng quan, rốt cuộc ngài đến để trừng phạt tội phạm hay là đến để điều tra hộ khẩu vậy?"

"Tiếc quá, thực ra tôi cũng muốn đối phó với những người khác theo cách này, dùng những tội danh hiện có để uy hiếp họ." Giọng điệu của thẩm vấn viên vẫn bình thản, nhưng Bạch Du lại cảm thấy hắn có chút tiếc nuối thật sự. "Nhưng lý lịch của cô quả thực quá sạch sẽ."

"Cảm ơn lời khen. Chủ yếu là tôi không cần dựa vào mấy thủ đoạn phi pháp cũng kiếm được tiền." Bạch Du thành thật nói, "Ở tinh cầu G này mà gặp được người như tôi cũng hiếm lắm đó trưởng quan à."

"Vậy thì chúng ta hãy nói về chuyện khác." Thẩm vấn viên cúi xuống, liếc qua báo cáo điều tra trong tay, nét mặt bình thản, "Trạm sửa chữa Bạch ký của cô, hôm nay mới khai trương đúng không?"

"Đúng vậy." Nhắc đến trạm sửa chữa, Bạch Du lập tức căng thẳng. "Trạm sửa chữa của tôi bị mấy người quân cảnh các ngài phá hủy trong lúc truy bắt tội phạm. Nói đi cũng phải nói lại, các ngài có nên chịu trách nhiệm và bồi thường chi phí xây dựng lại không?"

"Trước khi khai trương, cô đã đăng ký kinh doanh chưa?"

"…Chưa."

"Hơn nữa, về mặt pháp lý, cô vẫn là trẻ vị thành niên. Cô có báo cáo với cơ quan có thẩm quyền không?"

"…" Tôi xây dựng cái xưởng sửa chữa bên bãi rác cần phải xin phép trước?

"Cuối cùng..." Thẩm vấn viên không có biểu tình gì mà ngẩng đầu lên, rồi trích dẫn một điều luật. "Theo quy định của ‘Luật lưu thông hàng hoá công nghệ kỹ thuật’, những sản phẩm công nghệ đặc thù trước khi đưa ra thị trường cần phải trải qua quy trình kiểm định tiêu chuẩn. Theo điều tra, có không ít hàng hóa trên kệ của cô vi phạm lệnh cấm, nên theo luật, tất cả sẽ bị tịch thu."

Cả người Bạch Du lập tức cứng đờ.

"Tóm lại, theo quy tắc thì Cục Trị An sẽ truy cứu trách nhiệm của cô với tội danh kinh doanh trái phép. Nhưng xét thấy đây là lần đầu tiên cô vi phạm và mức độ chưa quá nghiêm trọng, chúng tôi có thể chỉ phạt tiền. Sau khi nộp phạt, cô có thể rời khỏi đây."

Bạch Du cúi đầu, liếc mắt nhìn con số trên bảng phạt rồi hít vào một hơi lạnh.

"Vậy còn tiền bồi thường thì sao? Các ngài đã đánh sập cửa hàng của tôi, chẳng lẽ không nên đền bù sao?"

"Mảnh đất đó thuộc quyền sở hữu công, cô chưa được cấp phép đã tự ý xây dựng công trình." Thẩm vấn viên thong thả kết luận. "Công trình bất hợp pháp bị phá hủy, tất nhiên sẽ không được bồi thường."

Bạch Du: "…Trưởng quan, ngài nói thật đấy à?"

Thẩm vấn viên: "Ta chưa từng nói đùa, tất cả phụ thuộc vào thái độ hợp tác của cô."

Thực ra, đối phương không phải một thẩm vấn viên quá khó chịu.

Từ khi tiếp xúc, hắn vẫn giữ thái độ công tư phân minh, không hề dùng bạo lực để ép cung, cũng không nói ra những lời dụ dỗ khó tin để đánh lừa cô. Bạch Du không ngốc đến mức nghĩ rằng hắn dễ đối phó, nhưng cô cho rằng chỉ cần tùy cơ ứng biến, chứng minh mình vô hại thì có thể rút lui an toàn.

Không ngờ, người này còn "đen" hơn cả cô tưởng tượng!

Bọn họ đã phá hủy duy tu trạm của cô, vậy mà bây giờ còn đòi tiền cô sao?!

Nếu là bình thường, Bạch Du tuyệt đối sẽ không chịu để yên chuyện này. Muốn nói chuyện luật pháp à? Được thôi, gọi luật sư ra đây!

… Nhưng đùa gì chứ, tài khoản của cô hiện tại chỉ còn đúng 3.69 tín dụng, đến lông tơ cũng chẳng thuê nổi, lấy gì mà kiêu ngạo?

Thế nên, Bạch Du quyết định đổi chiến thuật, lựa chọn trực tiếp xuống nước.

"Trưởng quan, ngài nói thẳng luôn đi —— rốt cuộc các ngài đang nhắm vào tôi vì chuyện gì? Ban đầu chỉ tra xét lý lịch, bây giờ lại điều tra cả trạm sửa chữa của tôi giữa lúc bận rộn như vậy… Các ngài muốn biết điều gì? Cứ hỏi thẳng! Tôi nhất định sẽ khai hết những gì mình biết, không giấu giếm nửa lời!"

Thẩm vấn viên quan sát sự thay đổi tâm lý của Bạch Du, chần chừ một chút, nhưng không trả lời ngay.

Sau một lúc lâu, hắn mới đưa ra hai câu hỏi có phần kỳ lạ.

"Cô đã từng làm bài kiểm tra tinh thần lực chưa?"

"Chưa."

"Trong quá trình trưởng thành, cô có cảm thấy bản thân có điểm gì đặc biệt không?"

Bạch Du im lặng hai giây, rồi nghiêm túc trả lời:

"Đặc biệt xui xẻo có tính không?"

Thẩm vấn viên: "…"

Hắn không nhịn được khẽ thở dài, sau đó để lộ một biểu cảm khó tả.

"Còn một yêu cầu cuối cùng." Hắn nói, "Có thể để tôi xem sau gáy của cô được không?"

"?" Bạch Du suýt tưởng mình nghe nhầm, "Tôi là Beta mà, cảnh sát."

Yêu cầu "cho xem gáy" đối với Alpha và Omega vốn có thể xem là quấy rối.

Tuy rằng cô là Beta, không có tuyến thể, nhưng chính vì thế nên yêu cầu này lại càng kỳ quặc và khó hiểu hơn.

"Xin lỗi." Thẩm vấn viên vẫn giữ thần sắc nghiêm túc, "Chỉ nhìn thôi, sẽ không gây ra bất kỳ đau đớn nào."

Bạch Du nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý —— chủ yếu vì thái độ của đối phương quá kiên quyết, không để lại lựa chọn nào khác cho cô.

"Được rồi, nhưng ngài tốt nhất đừng quá đáng. Nếu không tôi sẽ tố cáo ngài lợi dụng chức vụ để quấy rối phạm nhân đấy."

Thẩm vấn viên không đáp, chỉ dứt khoát đứng lên, mang vào một đôi găng tay mỏng màu trắng ngà. Hắn hơi cúi người, giữ khoảng cách lễ phép. Nhưng sự tiếp cận của người lạ vẫn khiến Bạch Du có chút cảnh giác —— một xúc cảm lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua sau cổ cô, giống như một cơn gió khẽ phất qua cánh hoa, mang theo chút cảm giác ngứa ngáy.

Lúc này, Bạch Du mới nhận ra sự chu đáo của thẩm vấn viên.

Nếu như hắn dùng tay trần chạm vào cô, chắc chắn cảm giác bị xâm phạm sẽ nghiêm trọng hơn. Nhưng cách một lớp găng tay, miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận được.

Hơn nữa, không hổ danh là người từ tinh cầu Đế Đô, cẩn thận chú ý còn có thể nhận ra mùi nước hoa thoang thoảng như có như không.

Đó là một mùi hương trộn lẫn giữa thông đen, cây bách và hơi ẩm của sương sớm, giống như đang bước vào một khu rừng buổi sáng, nơi tất cả đều tan vào màn sương mờ ảo.

… Nghe đã thấy đắt tiền! Bạch Du âm thầm đánh giá.

Vài giây sau, thẩm vấn viên buông tay. Hắn ngồi trở lại ghế, tháo găng tay ra, rồi khẽ gật đầu"Cảm ơn sự hợp tác của cô."

Bạch Du thở phào một hơi, hỏi: "Giờ tôi có thể đi rồi chứ?"

Cô chẳng trông mong gì chuyện được bồi thường nữa. Rõ ràng đối phương có chuẩn bị mà đến. Chẳng lẽ họ điều tra cô chỉ vì muốn trốn khoản bồi thường này thôi sao? Hay là vị thẩm vấn viên này có tật xấu thích sờ gáy Beta?

Ngay khi Bạch Du còn đang oán thầm, thẩm vấn viên vẻ mặt bình tĩnh nói: "Xin lỗi, chúng tôi vẫn chưa thể thả cô đi."

Bạch Du suýt nữa buột miệng chửi thề.

"Các ngài cứ nhất quyết bắt tôi trả hết tiền phạt mới chịu à? Tôi nói thật nhé, tài khoản của tôi hiện tại chẳng còn đồng nào. Dù có muốn trả tiền, tôi cũng phải ra ngoài mới kiếm được chứ… Nhốt tôi ở đây thì có ý nghĩa gì?"

Thẩm vấn viên: "Cô không cần quay lại phòng giam nữa."

Bạch Du: "?"

Hắn quay đầu, nói vào camera giám sát trên tường: "Chuẩn bị một phòng giam đơn."

Bạch Du: "…" Ngài còn chu đáo ghê cơ đấy, tôi có nên cảm ơn không đây?

Bạch Du nhanh chóng nhận ra chuyện này chưa kết thúc. Nhân cơ hội, cô đưa ra một yêu cầu:

"Tôi có một người bạn, tên là Eri. Tôi muốn cô ấy được ở cùng tôi."

"Eri Browns – nhân viên duy nhất trong trạm sửa chữa của cô. Tôi biết." Trước khi cô bị dẫn ra khỏi phòng thẩm vấn, thẩm vấn viên khẽ gật đầu"Chúng tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cô.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play