“A,” Quý Hạ cười mà giọng lại the thé, “Vân Nguyệt, sao ngươi lại lười biếng ở đây thế. Cả tháng nay trong viện chỗ nào cũng bám bụi, ngày thường nếu ngươi có tâm một chút, tiện tay cầm cái giẻ lau hai cái thì cũng đâu đến nỗi này.”
Diệp Vân Nguyệt ngẩn ra, quay đầu nhìn ra cửa.
Cơ Tinh Lan cũng ngoẹo cái đầu nhỏ nhìn theo. Cô bé thấy Cố Kiến Li, đôi mắt sáng rực lên trong thoáng chốc. Nhưng ngay sau đó, lại lặng lẽ tối đi, bĩu môi.
Diệp Vân Nguyệt lập tức nở nụ cười, nói: “Chuyện quét dọn tuy quan trọng, nhưng chẳng lẽ còn quan trọng hơn Lan tỷ nhi sao? Phu nhân đi xa bấy lâu, không biết Lan tỷ nhi bệnh nặng thế nào đâu. Ta nào dám rời đi một khắc? Chỉ hận không thể lúc nào cũng túc trực bên cạnh chăm sóc Lan tỷ nhi.”
Quý Hạ chau mày, vặn lại: “Lời này của ngươi là ý nói Lan tỷ nhi bệnh cả nửa tháng nay? Hay là ngươi muốn lười biếng nên lấy Lan tỷ nhi làm cớ, trù cho con bé bệnh lâu à!”
Diệp Vân Nguyệt nghẹn họng, giận dữ lườm Quý Hạ một cái, cố nén cơn giận, nụ cười trên mặt cuối cùng cũng tắt ngấm, nàng ta nhàn nhạt nói: “Quý Hạ, ngươi là người phu nhân mang tới, thân phận tự nhiên khác với hạ nhân trong phủ. Nhưng cũng đừng có hung hăng doạ người như vậy. Hoá ra ngươi cho rằng tiểu chủ tử chỉ lúc bị bệnh mới cần người chăm sóc sao? Ăn, mặc, ở, đi lại hàng ngày, chỗ nào mà không cần người lớn ở bên cẩn thận lo liệu? Huống chi Lan tỷ nhi và Lục lang đều vừa mới vỡ lòng học chữ, càng cần người lớn để mắt tới.”
“Thế à, vậy ra là ta đã trách oan tấm lòng tận tụy, chu đáo của ngươi rồi.” Quý Hạ hừ lạnh, “Nhưng phu nhân đang đứng ở đây, ngươi cứ ngồi chễm chệ như vậy có gọi là biết nửa phần quy củ không? Ồ, ngươi làm việc tận tâm, chu đáo như thế, chắc là không đến nỗi không hiểu quy củ đâu nhỉ. Vậy thì là… cố ý?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT