Sáng sớm, Cố Kiến Li đã đợi rất lâu trước cửa tiệm cầm đồ. Trong tay nàng nắm chặt một chiếc trâm tua rua hình bướm đôi, không biết vì siết quá chặt hay do trời giá rét mà những ngón tay thon dài trắng nõn có phần tê cứng.

Mùa đông khắc nghiệt, phố xá lạnh lẽo, sương giá bao trùm lên con hẻm nhỏ. Cố Kiến Li mềm mại như hoa, dáng vẻ yếu mềm mong manh. Một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, làm tà áo đơn bạc ôm sát lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tựa như cành liễu phất phơ trong gió, quyến rũ động lòng người. Đôi mắt của những người qua lại trên phố đều không hẹn mà dõi theo nàng.

"Kẽo kẹt ——"

Cánh cửa gỗ nặng nề của tiệm cầm đồ từ bên trong mở ra. Cố Kiến Li nắm chặt kỷ vật cuối cùng mà mẫu thân để lại, bước chân nhẹ nhàng nhưng kiên quyết tiến lên bậc cửa. Dù lòng đầy luyến tiếc, nàng vẫn không thể do dự, bởi phụ thân còn đang chờ thuốc cứu mạng.

Ở đầu hẻm, có tiếng bàn tán râm ran.

“Võ Hiền Vương là vị vương gia khác họ duy nhất của Đại Cơ ta, ngày trước phong quang vô hạn. Bây giờ… hừm! Bị tước bỏ tước vị, nhà cửa bị tịch thu, thậm chí còn bị tống vào thiên lao. Nếu không phải vừa khéo gặp dịp Thái hậu mừng thọ đại xá thiên hạ, e rằng đã sớm…” Một nam nhân làm động tác cứa cổ.

Người bên cạnh cười hì hì nói tiếp: “Bây giờ chẳng qua cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi, chết sớm hay muộn cũng có khác gì nhau.”

Những người này vui sướng khi thấy kẻ khác gặp nạn, dường như đã quên mất năm xưa khi Võ Hiền Vương khải hoàn trở về, bọn họ cũng từng quỳ xuống đất hoan hô, tung hô chiến thần vang trời.

“Đáng tiếc thay cho An Kinh song Li…” Một người thở dài.

Hai nữ nhi của Võ Hiền Vương đều mang chữ "Li" trong tên, mỹ mạo khuynh thành, được người đời ca tụng là "An Kinh song Li", danh chấn thiên hạ. Ở thành Vĩnh An, họ là những nữ nhân cao quý mà bất cứ nam nhân nào cũng không thể với tới.

“Nghe nói tỷ tỷ Cố Tại Li đã xuất giá ba năm mà vẫn chưa có con, giờ lại gặp biến cố này, không biết có bị bỏ không. Còn muội muội Cố Kiến Li, nàng và Tam Lang của Quảng Bình Bá phủ vốn có hôn ước. Ban đầu, hôn sự này được định ra vì gia tộc Tam Lang muốn trèo cao Võ Hiền Vương. Nhưng giờ nhìn tình thế này, e rằng cũng khó mà thành.”

Người khác băn khoăn hỏi: “Nhưng sao có thể được? Hôn sự này là do Thánh Thượng ban hôn mà!”

...

Cố Kiến Li không nghe thấy những lời bàn tán đó, nàng cũng chẳng buồn bận tâm. Suốt ba tháng qua, nàng đã nghe quá đủ.

Nàng cầm số bạc đổi được từ tiệm cầm đồ, vội vàng ghé hiệu thuốc mua dược, mặc kệ những ánh mắt soi mói và những lời xì xào bàn tán, rồi nhanh chóng trở về nhà.

Hiện tại, bốn người trong Cố gia sống trong một căn nhà tranh đơn sơ được chủ nhà nhường lại. Cái sân nhỏ đến mức chẳng bằng phòng khuê của nàng ngày trước. Chỉ có hai gian phòng, phụ thân, kế mẫu cùng nhi tử bà chen chúc trong một gian, còn nàng thì ở một mình trong gian phòng được sửa lại từ nhà bếp. Khoảng sân chật chội, chẳng có lấy một chỗ đứng thoải mái.

Vừa đi đến đầu hẻm, Cố Kiến Li đã nghe thấy tiếng cãi vã vọng ra từ trong nhà. Giọng thô lỗ the thé của kế mẫu Đào thị chói tai vô cùng.

Cố Kiến Li siết chặt bọc thuốc trong tay, một tay vén váy, nhanh chóng bước về phía nhà.

“Cả phủ Quảng Bình Bá các người mắt mờ tham lợi, chỉ biết chạy theo danh vọng! Bảo sao nghèo túng đến mức này! Khi trước thì tha thiết cầu xin cưới nữ nhi nhà ta, giờ lại thừa cơ bỏ đá xuống giếng! Chỉ vì nam nhân nhà ta đang nằm liệt giường mà các người dám khinh người quá đáng! Sẽ có báo ứng thôi!” Đào thị vừa khóc vừa gào lên.

Nghe thấy những lời này ngay khi vừa bước đến cửa nhà, Cố Kiến Li lập tức cảm thấy bất an. Chẳng lẽ Quảng Bình Bá phủ đến để từ hôn?

Ánh mắt nàng thoáng trầm xuống, sau đó tối sầm đi. Môi cắn chặt, trên đôi môi hồng nhạt lộ ra vết trắng vì siết chặt quá mức.

Trước cửa tiểu viện, rất đông người tụ tập xem náo nhiệt. Cánh cổng đóng chặt, che khuất tình cảnh bên trong, nhưng những người hóng chuyện vẫn dựng thẳng tai để nghe cho rõ. Thấy Cố Kiến Li trở về, bọn họ đồng loạt dạt ra nhường đường.

Cố Kiến Li vừa mở cửa viện, đám người hóng chuyện lập tức vươn cổ nhìn vào trong.

Đào thị, người đang ngồi bệt dưới đất, lập tức lăn một vòng bò dậy. Bà nhấc bổng một chậu nước bẩn bên cạnh, hất mạnh ra ngoài cửa, quát lớn:

“Nhìn cái gì mà nhìn! Còn dám hóng hớt nữa thì chọc mù mắt các ngươi bây giờ!”

Mắng thêm vài câu, bà vớ lấy cây chổi ở cửa quét đuổi đám đông, đuổi thẳng một mạch đến tận đầu hẻm.

Người đến từ phủ Quảng Bình Bá là Tống quản gia, theo sau ông ta là hai gã sai vặt, mỗi người khiêng một chiếc rương lớn, bên ngoài dùng lụa đỏ quấn quanh.

Cố Kiến Li nhìn hai chiếc rương bọc lụa đỏ, trong lòng có chút khó hiểu.

Tống quản gia cười mà như không cười, cúi chào nàng một cái:

“Gặp qua Cố Nhị cô nương.”

Cố Kiến Li vẫn còn nhớ rõ bộ mặt nịnh bợ của Tống quản gia trong lần gặp trước.

“Cố Nhị cô nương, lão nô đến đưa sính lễ. Ba ngày sau là ngày lành, đến lúc đó kiệu hoa sẽ đến đón ngài. Lão nô xin chúc ngài cùng Ngũ gia bách niên giai lão, con đàn cháu đống!”

Cố Kiến Li đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy kinh hãi.

Ngay cả khi cúi đầu, hàng mi dài rũ xuống đã khiến nàng đẹp tựa tranh vẽ. Nhưng đến khi ngẩng lên, ánh nhìn ấy lại mang một nét kinh diễm hoàn toàn khác biệt.

Tống quản gia sững người trong giây lát. Ông ta tất nhiên đã từng nghe danh “An Kinh song Li” tuyệt sắc, nhưng Cố Kiến Li mới chỉ mười lăm tuổi, vẫn còn chưa nở rộ hoàn toàn. Trước đây, ông ta luôn cho rằng nàng kém sắc so với tỷ tỷ. Hôm nay mới biết mình đã sai lầm hoàn toàn. Chỉ cần qua thêm hai năm nữa, vẻ quyến rũ vốn chảy trong huyết mạch nàng bộc lộ ra, ai biết sẽ trở thành tuyệt sắc khuynh thành đến mức nào.

Hiện tại Cố gia đã sa sút đến mức này, Cố Kiến Li sớm đã chuẩn bị tinh thần bị từ hôn. Nàng vốn nghĩ rằng người của Quảng Bình Bá phủ đến là để hủy hôn, nhưng thế nào cũng không ngờ lại đến để đưa sính lễ... cho Cơ Ngũ gia.

Cơ Ngũ gia…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play