Một đoàn xe ngựa dài vô tận đang đi trên quan đạo. Vốn dĩ Quảng Hiền vương và Tương Tây công cùng gia quyến đang trên đường đến phủ Võ Hiền Vương để mừng thọ, tình cờ gặp nhau nên đã nhập đoàn đi cùng. Tổ tiên của Quảng Hiền vương Cơ Thủ Hiền và tiên đế là huynh đệ cùng mẫu. Mẫu thân của Tương Tây công Vinh Hạc Dương lại là hoàng tỷ của Thái Tổ. Đất phong của hai nhà đều rộng lớn và xa kinh thành, mỗi năm chỉ về kinh vào dịp năm mới.
Các công tử trẻ tuổi cưỡi ngựa đi bên cạnh, Cơ Tiết, nhi tử của Quảng Hiền vương, cười nói: “Nguyên Hựu đệ, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi.”
Đệ đệ của hắn là Cơ Súc cũng nói thêm vào: “Đúng là đã nhiều năm không gặp. Lúc nhỏ chúng ta còn thường xuyên thấy mặt, nhưng năm ngoái, năm kia… có lẽ đã ba năm rồi chưa gặp lại tiểu thế tử.”
Tiểu thế tử được nhắc đến chính là cháu đích tôn của Tương Tây công, Vinh Nguyên Hựu.
Vinh Nguyên Hựu có dung mạo vô cùng tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, môi như thoa son. Vẻ văn nhã tú khí của chàng lại mang theo nét hiên ngang của thiếu niên, giống như một thanh bảo kiếm sắp tra vào vỏ nhưng vẫn còn hờ hững để lộ sự sắc bén. Giọng nói của chàng cũng rất dễ nghe, tựa như tiếng suối róc rách va vào ngọc thạch đầu xuân. Chàng cười đáp: “Mấy năm trước mẫu thân của Nguyên Hựu bị bệnh nặng, tại hạ phải ở bên hầu bệnh, không dám tự ý rời đi. Năm nay người đã khỏe hơn nhiều, nên tại hạ mới có thể theo phụ thân về kinh.”
“Thì ra là vậy, bá mẫu khỏe mạnh là tốt rồi.”
Mấy người lại bàn tán về chuyện thăng trầm của Cố Kính Nguyên, nhưng chỉ nói đôi ba câu rồi chuyển sang những đề tài nhẹ nhàng hơn, hẹn nhau cùng đi đánh mã cầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play