Cố Kính Nguyên năm nay mới đến tuổi tứ tuần, theo lý thì chưa phải lúc tổ chức đại thọ, nhưng vì chuyện năm ngoái, không biết bao nhiêu người muốn nhân hôm nay để một lần nữa lấy lòng lôi kéo, hay nói cách khác là để bù đắp cho sự thờ ơ khi Cố Kính Nguyên gặp nạn. Huống hồ Cơ Lam đã ra lệnh cho Lễ Bộ tự mình lo liệu, hắn cũng sẽ đích thân đến dự, điều này càng là một tín hiệu cho toàn thể văn võ trong triều, rằng dù Cố Kính Nguyên đã giao lại phần lớn binh quyền, nhưng vẫn là trọng thần được bệ hạ coi trọng.
Thêm vào đó, cuối năm đang đến gần, các thân vương và phiên bang ở các nơi cũng lần lượt kéo về kinh. Họ nhận được tin, vốn không định đến mừng thọ Cố Kính Nguyên, cũng phải thay đổi ý định, ghé qua Võ Hiền Vương phủ một chuyến.
Bữa tiệc mừng thọ hôm nay chắc chắn sẽ khách khứa đông đủ, và tất cả đều là khách quý.
Xe ngựa chạy về phía vương phủ, Cố Kiến Li ngồi trong xe, cẩn thận kiểm tra lại những món quà thọ đã chuẩn bị cho phụ thân — một tác phẩm điêu khắc ngà voi hình tiên lộc, một đôi hạc bằng ngọc, và cả bộ xiêm y do chính tay nàng từng đường kim mũi chỉ may nên. Dù đã kiểm tra rất nhiều lần, nhưng Cố Kiến Li ngồi trong xe không có việc gì làm, bèn lấy bộ quần áo ra, xem xét lại đường may một lần nữa.
Cơ Vô Kính chống cằm nhìn nàng một lúc, nhíu mày, không vui hỏi: “Cố Kiến Li, váy nàng may cho ta đâu?”
Cố Kiến Li suy nghĩ một chút, mới nhớ ra hồi đầu năm nàng thật sự đã hứa với Cơ Vô Kính sẽ may váy cho hắn… Nàng thậm chí đã chuẩn bị sẵn lụa đỏ để may, chỉ là…
Nàng có chút chột dạ nói: “Ta chưa từng may váy, không rành lắm. Chàng lại không có chiếc váy nào vừa người để ta lấy số đo, nên, nên đã gác lại rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT