“Nghe nói từ khi bị hủy dung, Cố Kiến Li cả ngày ru rú trong nhà, rất ít khi ra ngoài. Hôm nay là tiệc mừng thọ của phụ thân nàng. Đây là năm đầu tiên Võ Hiền Vương tổ chức tiệc lớn, nàng ta không thể không ra mặt được, phải không?” Tần Thục Uyển nói.
Cô nương trẻ tuổi Triệu Vân Linh ngồi cạnh nàng ta nói tiếp: “Ta thấy hôm nay toàn là Đại Li tiếp đãi nữ quyến, vẫn chưa thấy Tiểu Li đâu. Nhưng cho dù nàng ta có ra mặt thì sao chứ? Chẳng qua cũng chỉ là đeo mạng che mặt thôi. Trước kia ra ngoài nàng ta lúc nào cũng đeo mạng che mặt mà.”
“Đeo mạng che mặt làm gì? Không đeo thì tốt hơn.” Giọng Tần Thục Uyển chậm rãi.
Triệu Vân Linh che miệng cười: “Vậy lát nữa nàng ta xuất hiện, ngươi giật mạng che mặt của nàng ta xuống là được chứ gì? Học theo Đường Hồng Huệ ấy.”
“Ngươi đừng có hại ta, Đường Hồng Huệ bây giờ thảm thế nào chứ? Bị hai nhà liên tiếp từ hôn, còn bị chủ mẫu của gia đình mắng mỏ trước mặt mọi người. May mà nàng ta lòng dạ rộng rãi, chứ nếu là người tâm tính yếu đuối, không treo cổ tự vẫn thì cũng đi làm ni cô rồi.”
Hà Bảo Quân và Trình Mai Nhã tay trong tay đi tới, vừa hay nghe được cuộc đối thoại của hai người họ. Trình Mai Nhã lên tiếng: “E là hai vị phải thất vọng rồi, mặt của Kiến Li đã khỏi hẳn, bây giờ da dẻ mịn màng như ngọc, không để lại một chút sẹo nào. Theo ta thấy, nàng ấy còn xinh đẹp hơn xưa vài phần.”
Đột nhiên nghe thấy giọng của Trình Mai Nhã, Tần Thục Uyển ngẩn người. Dù sao cũng là nói xấu sau lưng người khác bị bắt gặp, có chút mất mặt. Tần Thục Uyển cố nặn ra một nụ cười, nhưng trông không được tự nhiên, nói: “Ngươi đừng có lừa người, mặt rỗ trên mặt nàng ta làm sao mà hết được? Đó là sẹo do bệnh đậu mùa để lại đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play