"Đừng bảo là cậu quên cả Hôi giới rồi đấy nhé." Bác sĩ Lâm đứng dậy, đổ chỗ máu tươi trong ấm trà vào ống thoát nước, chậm rãi nói:

"Trước khi đại biến cố ập đến, có người từng đưa ra một giả thuyết rằng trong vũ trụ này có vô số không gian song song tồn tại. Chúng hình thành từ thuở sơ khai của vũ trụ, như ánh nến bùng lên rồi tỏa sáng ra khắp mọi hướng. Vì ánh sáng là vô tận, nên chúng cứ thế kéo dài đến vô hạn, và vĩnh viễn không bao giờ chạm vào nhau."

"Nhưng tất cả mọi thứ đã đảo lộn sau khi ngôi sao băng đỏ thẫm kia vụt qua."

"Các không gian bị xáo trộn, một thế giới màu xám kỳ dị bắt đầu chồng lấn lên thế giới thực tại."

Bác sĩ Lâm rửa sạch ấm trà, không đổ hết nước mà đặt lại lên bàn. Vì động tác mạnh tay, mặt nước bên trong khẽ gợn sóng.

Ông xé một tờ giấy, dán lên trên mặt nước. Sóng nước bắt đầu thấm ướt tờ giấy, từ những vệt nhỏ li ti không đều nhau, dần lan ra khắp bề mặt.

"Ban đầu, sự giao thoa chỉ là một phần nhỏ, nhưng càng ngày càng nhiều. Vật chất và sinh vật từ thế giới kia bắt đầu xuất hiện ở thế giới của chúng ta. Thậm chí, phần lớn những nơi từng là nhà của con người đã bị thế giới kia chiếm giữ. Chúng ta chỉ còn lại chín 'vực' để bảo vệ và duy trì chút hy vọng cuối cùng."

"Vì bầu trời của thế giới kia màu xám, nên chúng ta gọi nó là Hôi giới."

"Khi Hôi giới giao thoa với thực tại, sẽ có hàng loạt sự kiện kỳ lạ, vượt quá hiểu biết của chúng ta. Thậm chí, quái vật từ Hôi giới có thể tràn sang, chúng ta gọi chúng là 'tai ách'."

"Nói chung, trong số những người sống sót sau khi gặp Hôi giới giao hội hoặc bị tai ách tấn công, tám phần mười sẽ bị rối loạn tinh thần, và phần lớn là không thể chữa khỏi..."

"Tôi nghi ngờ tình trạng của cậu có liên quan đến 'Hôi giới'."

"Cậu hãy nhớ lại xem có từng gặp Hôi giới giao thoa hay bị cuốn vào đó không?"

Đối diện với câu hỏi của bác sĩ Lâm, Trần Linh cố gắng lục tìm ký ức của chủ thể trước, nhưng không thu được gì... Dù hắn cố gắng thế nào, cũng không thể nhớ lại ký ức đêm qua.

"Tôi không biết." Hắn chua xót nói.

Bác sĩ Lâm suy nghĩ một lát, lấy ra một phong thư từ ngăn kéo, nhhắn chóng viết vào.

"Tình trạng của cậu không chỉ đơn thuần là bệnh tâm thần... Tôi chỉ là một người bình thường, không thể chữa khỏi cậu.

Nhưng tôi biết một người, có lẽ sẽ giúp được trong việc điều trị di chứng ô nhiễm từ Hôi giới.

Suy cho cùng, hắn ta là một Bác Sĩ thực thụ."

Nghe vậy, Trần Linh thấy lóe lên một tia hy vọng, "Tôi tìm người đó ở đâu?"

"Anh ta sống ở Cực Quang Thành, nhưng thích du ngoạn chữa bệnh từ thiện. Nghe nói ở đâu có bệnh nan y là anh ta tìm đến, đó là con đường để họ trở thành thần thánh...

Nói tóm lại, cậu hãy đưa lá thư này cho Chấp Pháp Giả ở cửa Cực Quang Thành, để lại tên tuổi và địa chỉ. Họ sẽ chuyển thư cho người ấy.

Chậm nhất là ba ngày, vị Bác Sĩ kia sẽ chủ động tìm đến cậu."

"Cảm ơn!"

Trần Linh nhận lấy phong thư, chân thành cảm tạ.

Thực ra, khi nhìn thấy viên muối tan ra trên đường, Trần Linh đã cảm thấy có gì đó không ổn. Những chuyện xảy ra với hắn dường như không thể giải thích bằng bệnh tật. Đến phòng khám này, một là vì đã đi nửa đường, hai là hắn thực sự không biết ngoài đây ra, còn nơi nào có thể giúp được mình.

Nghe bác sĩ Lâm nói, vị Bác Sĩ này có vẻ đặc biệt, còn nhắc đến con đường thành thần...

Hay là, thế giới này cũng có một hệ thống tu luyện độc đáo? Nếu không, theo lời bác sĩ Lâm, toàn bộ nhân loại hẳn đã diệt vong trong cái gọi là đại biến cố và sự giao thoa với Hôi giới rồi mới đúng.

Trần Linh thậm chí cảm thấy, trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này có thể cũng liên quan đến đại biến cố.

"Không cần cảm ơn, gửi lời hỏi thăm đến em trai cậu giúp tôi nhé." Bác sĩ Lâm khẽ mỉm cười.

"Cậu ấy vẫn đang nằm viện ở khu hai... Lần sau tôi đến thăm sẽ gửi lời của ngài đến."

Trần Linh đứng dậy chào tạm biệt bác sĩ Lâm, đẩy cửa rời đi.

Khi bóng dáng kia dần khuất dưới bầu trời cực quang, đôi mắt của bác sĩ Lâm hơi nheo lại.

"Con hát ư..."

...

"Lần đầu tiên thấy màn hình trong mơ, giá trị kỳ vọng của người xem là 29%."

"Khi tôi cố gắng trốn thoát, nó nhảy lên 30%."

"Trên đường đến đây, nó lại tụt xuống 27%..."

"Ngay lúc nãy, khi bác sĩ Lâm bị trêu chọc, nó lại tăng lên 29%."

"Giả sử 'người xem' thực sự ở trong đầu mình, và những con số này không phải ảo giác, thì điều gì ảnh hưởng đến sự tăng giảm của giá trị kỳ vọng?"

Gió lạnh hiu hắt, Trần Linh kéo chặt áo bông, vừa đi về nhà vừa suy tư.

Sân khấu, người xem, giá trị kỳ vọng... Mỗi lần giá trị kỳ vọng tăng lên, dường như đều đi kèm với một sự kiện. Vậy những sự kiện này có thể coi là "tình tiết" trên sân khấu không?

Những sự kiện xảy ra xung quanh mình càng thú vị, "tình tiết" càng thu hút người xem, từ đó nâng cao giá trị kỳ vọng?

Trên màn hình nói, khi giá trị kỳ vọng của người xem xuống dưới 20%, sẽ không đảm bảo an toàn cho diễn viên...

Nguy hiểm cụ thể là gì, Trần Linh không biết. Nhưng từ việc "người xem" có thể can thiệp vào thực tại ở một mức độ nào đó, rất có thể mình sẽ trở thành công cụ trút giận của chúng, bị ảo thuật đùa bỡn đến chết!

Trần Linh cảm thấy suy nghĩ của mình có lý, nhưng để chứng minh nó đúng hay sai, cần phải hành động thực tế.

"Có lẽ, mình nên thử chủ động tạo ra 'tình tiết'."

Trần Linh lẩm bẩm.

"A Linh à, ăn sáng không cháu?"

Trần Linh quay đầu lại, thấy một người đàn ông quấn khăn trên đầu đang quạt bếp nướng ở quán ăn sáng ven đường, nhiệt tình gọi hắn.

Nhìn thấy ông ta, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Trần Linh.

"Dạ không ạ, chú Triệu." Trần Linh khẽ nhếch mép, tiến về phía quán ăn.

"Lại đây, chú làm cho cháu cốc sữa đậu nành với mấy cái quẩy. Tối qua mưa to, ẩm thấp lắm, không ăn sáng cho ấm bụng là không được." Chú Triệu múc một bát sữa đậu nành nóng hổi đưa tới.

"Cảm ơn chú Triệu."

Trần Linh lục túi, lấy ra ba đồng xu đưa cho chú Triệu, nhưng bị ông đẩy lại.

"Chú mời cháu bữa sáng, còn để cháu trả tiền à?"

"Đừng thế chứ chú Triệu, dù cháu với chú là hàng xóm mười mấy năm, nhưng vẫn phải sòng phẳng ạ."

"Cháu à, chú không cần tiền của cháu đâu. Lúc nào rảnh thì giúp thằng Ất nhà chú học bù mấy môn, chú cho cháu ăn sáng cả tuần." Chú Triệu cười hếch răng, để lộ một hàm răng vàng khè.

"Chẳng phải cậu ấy tốt nghiệp rồi sao ạ? Còn phải học bù à?"

"Thì điểm nó có được bao nhiêu đâu, việc cũng chẳng xin được. Chú định cho nó học lại, chứ không lẽ cứ để nó đi làm thuê mãi à?"

"À..."

"Vẫn là A Linh giỏi giang, thông minh lại hiếu thảo. Giá mà thằng Ất nhà chú được như cháu, thi đậu Chấp Pháp Giả thì chú nằm mơ cũng cười tỉnh."

Chú Triệu thở dài, "Tiếc là thằng bé này không biết cố gắng."

Trần Linh cầm đũa khựng lại một chút, do dự một lát rồi vẫn lên tiếng:

"Chú Triệu... Chú có biết vì sao Triệu Ất học dốt thế không?"

"Hả? Vì sao?"

Trần Linh định nói gì đó, rồi lại im lặng hồi lâu, lắc đầu, "Thôi ạ chú Triệu, coi như cháu chưa nói gì... Cháu hứa với cậu ấy là phải giữ bí mật."

"Đừng mà!"

Chú Triệu tim đập nhhắn hơn, ông vội gắp cho Trần Linh một quả trứng kho, rối rít gặng hỏi,

"A Linh à, chú biết cháu là bạn tốt của thằng Ất, nhưng chuyện này... Chú, chú là cha nó cũng phải biết chứ? Chú một mình nuôi nó lớn, mỗi ngày thức khuya dậy sớm kiếm tiền cho nó đi học, chỉ mong nó sau này sống tốt hơn...

Nếu cháu biết gì thì phải nói cho chú biết chứ! Chúng ta cũng đều là vì nó thôi mà..."

Thấy chú Triệu khẩn khoản hỏi han, Trần Linh hơi động lòng. Hắn lưỡng lự một lát, như hạ quyết tâm,

"Chú Triệu nói đúng, là bạn bè, cháu cũng không nỡ nhìn Triệu Ất cứ sa đọa thế này..."

"Sa , sa đọa? Nó rốt cuộc làm sao?"

"Cậu ấy yêu đương."

"Hả?" Chú Triệu ngớ người, "Thằng bé này cũng có mị lực đấy à?"

Trần Linh mặt không đổi sắc gặm quẩy, thản nhiên phun ra ba chữ:

"Yêu... đồng... giới."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play