Điều thứ 9 trong "Nguyên tắc biên kịch của Trần thị" –
Tạo ra một tình huống mà mọi chuyện cùng lúc xảy đến, mấu chốt là phải gây ra mâu thuẫn và xung đột. Nếu bản thân câu chuyện không đủ mâu thuẫn hoặc không đủ hấp dẫn, thì hãy tạo ra những "hiểu lầm" để đẩy nhanh diễn biến.
Trong đầu Trần Linh hiện lên những quy tắc mà hắnn đã lén lút tổng hợp khi còn làm biên kịch ở kiếp trước. Ánh mắt hắn lóe lên một ý cười.
【Giá trị kỳ vọng của người xem +3】
【Giá trị kỳ vọng hiện tại: 32%】
Ngay khi hai dòng chữ này hiện lên giữa cốc sữa đậu nành, Trần Linh biết mình đã đoán đúng.
Biểu cảm của chú Triệu cứng đờ thấy rõ.
Ông kinh ngạc nhìn Trần Linh, đầu tiên là ngơ ngác, sau đó kinh sợ, cuối cùng chìm vào im lặng như chết…
“Chú Triệu, cháu hứa với thằng Ất là sẽ giữ bí mật… Nhưng chú chỉ có mỗi nó là con trai, chắc chắn muốn nó nối dõi tông đường… Hơn nữa, nó cứ chơi bời với một thằng con trai khác, thật sự sẽ ảnh hưởng đến chuyện học hành.”
Trần Linh thở dài, “Hôm nay cháu còn thấy nó ngồi sau xe thằng kia, cười vui vẻ lắm…”
Người chú Triệu run lên nhè nhẹ, hai tay không kìm được mà nắm chặt thành quyền, hơi thở ngày càng nặng nhọc.
“Được… Chú biết rồi.” Chú Triệu cố gắng gượng cười, trông có chút đáng sợ, “Cảm ơn cháu, A Linh.”
“Mà này chú, chuyện này cháu hứa với thằng Ất là phải giữ bí mật, nên chú tuyệt đối đừng nói với nó là cháu kể cho chú biết…”
“Yên tâm, chú biết.”
Trần Linh uống cạn ngụm sữa đậu nành cuối cùng, rồi chào tạm biệt chú Triệu, rời khỏi quán.
Nhưng chú Triệu như không nghe thấy, cúi gằm mặt lục tìm gì đó trong nhà. Vài phút sau, ông lôi từ góc nhà ra một cây gậy to bằng nắm tay, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế dài trước quán.
Một cơn gió lạnh thổi qua đường phố, cuốn bay vài sợi tóc ít ỏi trên đầu chú Triệu, cùng với chiếc khăn lau mồ hôi đã bám đầy bụi.
Ông cứ ngồi im ở đó, một tay cầm gậy quệt xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cuối con đường, hệt như một vị tướng quân đầy sát khí!
Trần Linh làm như rời khỏi con đường, nhưng thật ra lén vòng qua ngõ tắt trở lại. Hắn đứng dưới bóng cây, vừa hay có thể nhìn thấy toàn cảnh quán ăn.
Vài phút sau, một chiếc xe ba gác lảo đảo từ cuối đường đi tới.
Triệu Ất vắt chân chữ ngũ ngồi bên thùng xe, hai thùng muối phía sau đã đổ vãi gần hết. Hắn ta ngắm nghía mấy đồng xu vừa kiếm được trong tay, cười đến nỗi mép miệng sắp chạm đến tai.
“Hê, kiếm tiền đâu có khó như vậy.”
“Anh Ất, anh thì chẳng khó gì, người đạp xe cả ngày là tôi đấy!” Cậu thiếu niên phía trước đứng lên, cố sức đạp chiếc xe ba gác, thở hổn hển nói.
“Anh em cả, chia cái gì mà của mày của tao.”
Triệu Ất lấy ra hai đồng xu từ lòng bàn tay, nhét vào túi cậu thiếu niên, “Này, cho chú mày đấy.”
Từ đằng xa, nhìn thấy Triệu Ất chủ động sờ vào eo cậu thiếu niên, mí mắt chú Triệu không kìm được mà giật giật.
“Anh Ất, em đạp xe cho anh cả ngày, anh chỉ cho có hai đồng à???” Thiếu niên mở to mắt nhìn, “Chẳng phải anh được bên quản lý đường trả tận hai mươi đồng sao!”
“Đạp xe là việc chân tay, rải muối là việc kỹ thuật, tao đương nhiên được nhiều hơn.”
Triệu Ất lười biếng đáp lại, rồi nhảy xuống khỏi xe ba gác, híp mắt cười vẫy tay với cậu thiếu niên, “Ngày mai tao đợi mày ở chỗ cũ… Thằng nào dám không đến, ông gặp một lần đánh một lần, rõ chưa?”
Nói xong, hắn nắm chặt mười tám đồng xu còn lại trong tay, ngẩng cao đầu đi về phía quán nhà mình.
Triệu Ất là một tay anh chị ở khu Hàn Sương, hầu như không ai dám đụng vào. Cậu thiếu niên kia bị hắn bóc lột cả ngày, cũng chỉ biết nghiến răng nuốt hận.
“Bố , con về rồi đây!!”
Triệu Ất bước nhanh, tay nắm chặt mười tám đồng xu. Từ trước đến nay hắn chưa từng tự tin đến thế khi về nhà.
Nhưng không hiểu vì sao, vừa mới đến gần quán, hắn đã cảm thấy một luồng khí lạnh ập đến.
Bóng người cầm gậy gỗ từ từ đứng lên, không khí bỗng chốc lạnh xuống. Đôi mắt giận dữ của chú Triệu khóa chặt Triệu Ất, hệt như một vị tướng quân cầm trường thương, hùng hổ xông về phía hắn.
“Bố… Bố ?” Triệu Ất nhìn thấy cây gậy gỗ, theo bản năng lùi lại một bước.
“Chính là nó, phải không?” Chú Triệu chỉ tay về phía cậu thiếu niên đang hậm hực đạp xe đi xa, tức đến run cả tay, “Thằng mất dạy! Không lo học hành, lại lén lút làm mấy cái trò này?!”
“Mày mà yêu đương đàng hoàng với con gái thì thôi đi, đằng này mày lại đi kiếm thằng con trai?!”
“Trai thì đẻ con cho mày được à?! Có nối dõi tông đường cho dòng họ Triệu chúng ta được không?!”
“Mày định tuyệt đường của bố mày đấy hả?!”
Chú Triệu vừa chửi vừa vung gậy đuổi đánh Triệu Ất, khiến hắn đau đớn kêu la thảm thiết.
Nghe thấy tiếng mắng chửi giận dữ của chú Triệu, những người hàng xóm trên nửa con phố đều dựng tai lên nghe ngóng.
Họ tò mò vây quanh ở gần đó, bắt đầu chỉ trỏ Triệu Ất, không biết đang bàn tán những gì, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
【Giá trị kỳ vọng của người xem +1… +1… +1…】
Cùng với tiếng kêu la của Triệu Ất, những con số trước mắt Trần Linh bắt đầu không ngừng nhảy lên.
Nếu hắn có thể một lần nữa tiến vào rạp hát trong đầu, hẳn sẽ thấy đám "người xem" đen nghịt đang thích thú theo dõi cảnh tượng này, khóe miệng nở một nụ cười khó tả.
“Mâu thuẫn đúng rồi… Nhưng vẫn còn thiếu nhân vật.” Ánh mắt Trần Linh dừng lại ở chiếc xe ba gác đằng xa.
“Tiểu Lục.”
Nghe thấy tiếng Trần Linh gọi, cậu thiếu niên đang ngơ ngác ăn dưa hấu quay đầu lại.
“Anh Linh, anh cũng ở đây à?”
“Hôm nay hai đứa đi rải muối, thằng Ất trả cho mày bao nhiêu tiền?”
“… Hai đồng.” Nhắc đến chuyện này, trên mặt cậu thiếu niên lộ rõ vẻ oán hận, “Nó lật lọng, ban đầu bảo em lái xe thì chia nhiều tiền hơn, kết quả chỉ cho có vậy, còn dọa em ngày mai phải tiếp tục làm cu li cho nó…”
“Mày muốn trả thù nó không?” Trần Linh nhìn thẳng vào mắt cậu, “Hay nói cách khác, mày muốn nó sau này không dám bắt nạt mày nữa, thậm chí thấy mày là phải tránh xa không?”
“Muốn!!”
“Vậy tao bày cho mày…”
Trong khi hai người đang thì thầm, Triệu Ất đã bị đuổi đánh đến mệt bở hơi tai.
“Bố ơi, bố ơi đừng đánh! Con thật sự không phải gay mà!” Cuối cùng thì Triệu Ất cũng hiểu ra, ra sức giải thích, “Con thề, con Triệu Ất từ trước đến nay chỉ thích con gái! Đặc biệt là mấy em nào đầy đặn có da có thịt ấy…”
Những người vây xem khẽ há hốc miệng, như đang suy ngẫm điều gì.
Chú Triệu sững người lại, bước chân tức khắc chậm lại,
“Vậy mày với thằng nhóc lái xe kia, là cái gì quan hệ?”
“Chúng con chỉ là bạn bè bình thường thôi mà!”
“Mày nói thật?”
“Đương nhiên là thật…”
“Anh Ất ơi!” Một bóng người xô đám đông, điên cuồng chạy đến bên Triệu Ất, dang rộng hai tay ôm lấy Triệu Ất, lấy tấm lưng của mình che cho hắn khỏi cây gậy.
Triệu Ất ngây người.
Chú Triệu cũng ngây người.
“Mày…” Triệu Ất chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Chưa kịp để Triệu Ất mở miệng, cậu thiếu niên kia đã đỏ bừng mắt, lớn tiếng nói với chú Triệu:
“Muốn đánh thì đánh con đi! Đừng đánh anh Ất của con!!!”
Không khí bỗng chốc tĩnh lặng!
【Giá trị kỳ vọng của người xem +2… +2… +2… +2…】