Edit Ngọc Trúc

Có nhân viên chuyển phát nhanh đã tới nơi này.

… Lưu ca trước nay chưa từng nhắc đến chuyện này với cậu. Là không biết, hay là biết nhưng cố tình che giấu?

Ánh nắng chiều chiếu xuyên qua ô cửa sổ xe đã vỡ nát, rọi xuống những cành cây khô cằn thô ráp.

Hai ngón tay quấn quanh, bám chặt lấy phần thân thô, dưới ánh sáng lại phản chiếu một màu sắc kỳ lạ. Trên bề mặt bóng loáng, hình dáng trơn mượt phản chiếu một cảm giác thịt da quái dị.

Dưới lớp da tái nhợt, những đường gân xanh xám hiện lên rõ rệt. Ở phần trung tâm, mô mềm chồng chất thành từng lớp, vài khối u lớn trồi lên bề mặt, lớp vỏ cây bao phủ bởi những vòng vân hẹp kéo dài.

Giống như một bàn tay người khổng lồ với các khớp xương gập ghềnh.

Không có sương xám, không phải Dị Hóa Thể.

Ninh Ngọc nhíu mày, lùi lại nửa bước. Giọng cậu khẽ khàn đi, mắt nhìn chằm chằm vào sinh vật khó có thể miêu tả trước mặt, cảm thấy có chút khó chịu trong người.

Phần lớn thân cây vẫn bị vùi trong lớp bùn đen của bồn hoa, ngoài trừ lớp bụi lơ lửng trong không khí, chỉ có thể thấy một khối trắng khổng lồ ẩn hiện mơ hồ.

Quái vật khổng lồ không hề có phản ứng gì trước sự xuất hiện của hai người. Nó chỉ đứng yên trong bồn hoa, bám chặt vào những cành khô, tĩnh lặng đến mức chẳng khác gì một cái cây bình thường.

Lý Hào siết chặt súng trong tay, nòng súng chĩa thẳng vào gốc cây trong bồn hoa. Hắn khẽ vẫy tay ra hiệu cho Ninh Ngọc tiến lên, còn mình thì di chuyển chậm rãi, cảnh giác quan sát xung quanh.

Cái cây bằng thịt vẫn bất động. Mãi cho đến khi hình dạng quái dị của nó hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Ninh Ngọc mới khẽ thở phào, đi về phía cổng lớn của khu viên.

“Vừa nãy… rốt cuộc thứ đó là gì?”

Dưới chân họ, đá vụn phát ra những tiếng lạo xạo. Lý Hào bước chậm lại, giữ một khoảng cách nhất định, đứng phía sau Ninh Ngọc vài bước để cảnh giới.

“Không biết.”

“Kỳ lạ thật, trước giờ chưa từng thấy vật nào như vậy.”

Ninh Ngọc cau mày, lẩm bẩm, ánh mắt cẩn thận quan sát xung quanh. Khu vườn yên tĩnh đến dị thường, dường như đúng như lời Lý Hào nói—ngoại trừ cây thịt kia, tất cả Dị Hóa Thể khác đều biến mất không dấu vết.

Lối vào khu viên bị một cánh cổng sắt lớn chặn lại. Trên cánh cửa, những vết gỉ màu nâu đỏ loang lổ, ổ khóa sắt ở giữa đã bị ăn mòn đến mức không còn nhìn rõ. Một sợi xích thô nặng bao phủ bởi lớp bụi dày đặc quấn chặt quanh tay nắm.

Ninh Ngọc thử nhiều cách nhưng cánh cửa chỉ khẽ lung lay, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ mở ra.

“Tránh ra.”

Lý Hào cất súng ra sau thắt lưng, nâng đầu gối lên.

Ninh Ngọc nghe vậy liền tránh sang một bên.

Giây tiếp theo, cậu thấy Lý Hào siết chặt eo, dồn lực vào chân, tung một cú đá mạnh vào cánh cửa sắt.

Ủng đế va chạm với cửa sắt, phát ra một tiếng phịch giòn vang. Bản lề rỉ sét vỡ toác như pháo hoa nổ tung, từng mảnh vụn sắt vụn lả tả rơi xuống đất.

Ninh Ngọc có chút kinh ngạc nhìn khung cửa méo mó trước mắt:

“…… Cậu luyện kiểu gì vậy? Mạnh ghê.”

Lý Hào thu chân, điều chỉnh lại trọng tâm, không trực tiếp trả lời:

“Lấy đầu luyện.”

Hai người lần lượt vượt qua cánh cổng, lập tức tiến vào quảng trường bên trong khu viên.

Trên quảng trường hoang tàn đổ nát, âm vang ồn ã trước đó vẫn còn vương lại trong không khí. Ninh Ngọc vội đảo mắt nhìn lướt qua vòng xoay ngựa gỗ hai tầng khổng lồ ở bên phải, sau đó liền tập trung ánh mắt vào dải vành đai xanh xung quanh.

Không giống như những khu vực kiến trúc khác bị sương xám của Dị Hóa Thể bao phủ, vành đai xanh trong công viên giải trí lại bị lấp kín bởi những cụm hoa lớn nhỏ không đồng đều. Những nụ hoa hồng nhạt sắp nở trải dài khắp nơi.

Trong lòng cậu có chút khó chịu. Không hiểu sao nhìn thế nào cũng cảm thấy những thứ này mang theo một vẻ kỳ quái khó tả, cứ như chỉ cần rời mắt khỏi chúng, chúng sẽ lập tức hé lộ gương mặt méo mó quái dị của mình vậy.

Cách đó không xa, Lý Hào đột nhiên cất tiếng:

“Tới.”

Ninh Ngọc ngẩng đầu:

“Sao thế?”

Lý Hào nắm chặt khẩu súng trong tay, khẽ nghiêng đầu ra hiệu về phía vòng xoay ngựa gỗ.

Ninh Ngọc lập tức chạy nhanh đến bên cạnh hắn, quay đầu nhìn theo hướng ngón tay của Lý Hào chỉ.

Trên thân con bạch mã phai màu lốm đốm, từng mảng lớn vết máu nhuốm đỏ. Những vệt nâu sẫm chảy xuống từ lưng ngựa, loang lổ trên ván sắt dưới chân, kéo dài thành một đường vết máu, dẫn về phía cỗ xe bí ngô ở trước mặt, lưng quay về phía hai người.

Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng lúc lách người vượt qua rào chắn, tiến vào bên trong khu sân.

Lớp sơn bên ngoài của xe bí đỏ loang lổ, bong tróc thành từng mảng. Dưới đáy xe phủ kín những đường vân trắng nhợt, lan ra từ phần khung xe như những mạch máu.

Ninh Ngọc chăm chú nhìn theo vệt máu kéo dài vào trong xe bí đỏ, tim đập mạnh theo từng chuyển động của ánh mắt. Cảm giác kinh hoàng dâng lên mất kiểm soát, khiến nhịp tim ngày càng gia tốc.

Bước chân lảo đảo, tầm nhìn thông suốt phản chiếu lại hình ảnh bên trong không gian loang lổ.

Ngay khoảnh khắc đó, da đầu cậu tê rần, một luồng khí lạnh như nước đá xối thẳng xuống từ đỉnh đầu. Cổ họng co rút, lưỡi cứng lại, cậu cảm thấy dạ dày bắt đầu dâng trào cơn buồn nôn.

Bên trong xe bí đỏ là một khối thi thể.

Người đó bị bẻ gãy cột sống ngang lưng, tứ chi teo tóp chỉ còn lại một lớp da mỏng, thịt nát rơi lả tả xung quanh cơ thể.

Một cành cây khổng lồ tựa như xúc tu quấn chặt lấy thi thể. Cằm nạn nhân trật khớp, toàn bộ khoang miệng há rộng đến mức không tưởng, từ sâu trong cổ họng trồi ra một nhánh cây thô to màu trắng.

Hốc mắt đen ngòm bị những nhánh cây mọc xuyên qua, nứt toác. Máu khô sẫm màu loang dài từ khóe mắt, chảy xuống phần rễ cây bám dưới đáy xe, tạo thành những mảng nâu đậm.

…… Không lẽ đây chính là nhân viên chuyển phát nhanh vừa vào xe lúc nãy?

Ninh Ngọc theo bản năng lùi lại mấy bước, một câu chửi thề bật ra từ đáy lòng:

"Con mẹ nó."

Lần này thật sự bị hố nặng.

Miệng thì nói nguy hiểm lắm cũng chỉ bị lột da, lại còn bảo quanh đây có khu tịnh thổ, tuyệt đối an toàn.

Cậu tin, để rồi kết quả lại là chứng kiến cảnh tử vong thảm khốc của đồng nghiệp. Mà cái gọi là "khu tịnh thổ" phụ cận cũng đã biến mất sạch sẽ, đừng nói đến an toàn hay không, có thể sống sót rời đi hay không mới là vấn đề.

Ninh Ngọc siết chặt nắm tay đến mức phát run, trong lòng thầm thề—lần này trở về, nhất định phải "nói chuyện tử tế" với Lưu ca một phen.

Hai hộp đạn tuy rằng là thù lao không hề thấp, nhưng đối mặt với tình huống này, tuyệt đối không thể coi là một món hời.

Nhưng giờ đã đến đây rồi, Lý Hào cũng đã đồng ý với yêu cầu đường vòng lấy hàng của cậu. Nếu bây giờ bỏ chạy giữa chừng, thời gian đã tiêu hao cùng số đạn đã bắn liệu có thể tính sổ với ai đây?

Ninh Ngọc căng da đầu suy nghĩ, chỉ muốn nhanh chóng lấy hàng rồi rời đi. Nhưng khi ánh mắt vừa chuyển hướng, cậu lại một lần nữa nhìn về phía thi thể khô quắt kỳ quái kia.

Những vết thương hở trên da thịt đã đen kịt và thối rữa, nhưng điều kỳ lạ là, dù cậu đã đứng gần đến mức chạm vào xe bí đỏ, vẫn không hề ngửi thấy mùi hôi thối của xác chết. Ngược lại, trong khoang mũi vẫn quanh quẩn một mùi hương lạ lùng, mơ hồ mà quấn quýt.

Ninh Ngọc rời tầm mắt, xoay người hỏi:

"Anh có ngửi thấy gì không?"

Lý Hào không hiểu: "Cái gì?"

"Từ khi bước vào công viên giải trí, tôi luôn ngửi thấy một mùi hương rất kỳ lạ. Sau khi đến đây, mùi đó lại càng rõ ràng."

Lý Hào im lặng trong chốc lát rồi mới trả lời: "Không."

Ninh Ngọc nhíu mày, có chút bất ngờ với câu trả lời này.

Từ lúc vào công viên, cậu đã luôn cảm thấy áp lực đè nặng, như thể có thứ gì đó từng bước ép sát. Hơn nữa, cái mùi hương kỳ quái này vẫn luôn bám riết không buông, khiến cảm giác khó chịu ngày càng rõ rệt, thậm chí còn tệ hơn so với khi ở những khu vực khác của thành phố.

Mùi chua xộc lên tận mũi, cuộn trào trong dạ dày như những lưỡi dao cứa ngang, đau đến mức không thể chịu nổi. Ninh Ngọc cố hết sức áp chế cơn buồn nôn, nhưng đúng lúc này, từ dưới lòng bàn chân, mặt sàn kim loại lại đột nhiên vang lên vài âm thanh lạ.

Cậu cúi đầu, nhìn chằm chằm vào một tấm thép méo mó nhô lên khỏi mặt đất, tim chợt thắt lại.

"Phía dưới có gì đó!"

"CHẠY!"

Không có chút do dự, hai người lập tức quay đầu, lao nhanh khỏi khu vực đó, vượt qua từng lớp rào chắn.

"Rầm!"

Ngay giây tiếp theo, những nhánh cây có màu da kỳ dị bất ngờ vọt lên cao, đâm xuyên qua cả vòng xoay ngựa gỗ.

Những viên gạch trên mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển, từ đó mọc ra vô số cành khô như xúc tu, điên cuồng truy đuổi theo bước chân hai người.

Dọc theo con đường hoa trong công viên, những nụ hoa rơi vào tầm mắt bỗng chốc lộ ra bản thể ẩn giấu.

Những cánh hoa bung mở, nhưng thay vì nhụy hoa, lại là vô số ngón tay dày đặc, mềm mại vươn ra, lay động theo gió như những xúc tu hải quỳ màu da người.

Những vết nứt nhanh chóng lan rộng dọc theo mặt đất, tiếng gạch vỡ vụn vang lên như tiếng gọi tử thần đang đuổi sát phía sau. Ninh Ngọc không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng lao về phía trước, vội vàng tránh né một nhánh cây sắc bén đâm lên từ dưới đất.

Cậu lật người qua một hàng rào chắn, nhưng ngay sau đó lại đối mặt với một cành thịt khổng lồ lao đến từ hướng khác.

Giữa không trung, Ninh Ngọc chỉ kịp xoay người né tránh theo phản xạ, cả cơ thể vặn vẹo để thoát khỏi đòn tấn công quái dị ấy trong gang tấc.

Lý Hào tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng chặn đứng nhánh cây truy đuổi đến, lập tức chém đứt chúng. Giải quyết xong phiền toái trước mắt, cậu ta lại tiếp tục nhắm vào những nhánh thịt đang trồi lên từ các kẽ nứt trên nền gạch mà nổ súng.

Tiếng súng bang bang vang vọng trong không gian rộng lớn trống trải. Những nhánh cây đang truy kích hơi khựng lại, từ những lỗ đạn, máu đỏ tươi ào ạt chảy ra, thậm chí có những vết đạn còn cháy đen, để lại những lỗ thủng khét lẹt trên thân thịt.

"Mẹ nó, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?!"

Ninh Ngọc chống chân bật dậy, nhanh chóng trèo lên bậc thang, nâng súng sẵn sàng cùng Lý Hào cảnh giác rút lui về phía sau.

Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, kéo theo từng mảng xi măng vỡ vụn bay vụt đến từ phía sau. Ninh Ngọc cảm thấy chân sau đau nhói, rồi trên ba lô lại truyền đến từng tiếng bộp bộp của đá vụn va chạm.

Nhờ vào những năm tháng rèn luyện mà thần kinh phản ứng nhanh chóng, cậu lập tức xoay người, họng súng lóe sáng, vẽ ra một đường cong chính xác, nháy mắt nhắm thẳng về phía sau.

Viên đạn điên cuồng trút xuống, lửa đạn bùng lên, những nhánh thịt trồi lên từ nền gạch bị bắn nát lộ ra toàn bộ hình dạng.

Quái vật dị dạng hiện rõ trong tầm mắt Ninh Ngọc—lớp vỏ trắng bệch của nó nhăn nheo co rúm, máu tươi chảy dọc theo từng khe rãnh, thân thể run rẩy dữ dội dưới cơn mưa đạn liên tiếp giáng xuống.

Một ánh đao sắc bén xẹt qua lông mi Ninh Ngọc, chém thẳng vào nhánh thịt ngay trước mắt cậu.

Lưỡi đao mang theo khí lạnh cắt xuyên thân cây, nhưng khi đến phần giữa thì đột ngột bị chặn lại—như thể bên trong có thứ gì đó vô cùng cứng rắn đang ngăn cản lưỡi đao xâm nhập sâu hơn.

Vai Lý Hào trầm xuống, trong nháy mắt, hai tay đổi vị trí, siết chặt chuôi đao. Cậu ta đạp mạnh chân sau lấy đà, rồi dồn lực nắm chặt thanh đao vẫn đang cắm vào cành thịt, xoay nửa vòng.

Ngay sau đó, một cú đá mạnh mẽ giáng xuống đuôi đao.

"Rầm!"

Lưỡi đao sắc lạnh bị đá mạnh vào sâu bên trong thân thịt, cắm ngập đến tận chuôi.
Lưỡi đao lia tới, Ninh Ngọc phối hợp với Lý Hào, vung tay chém mạnh xuống đoạn thịt ở sườn thân cây. Hai thanh đoản đao giao nhau, cắt ra hai đường sáng sắc bén đối xứng.

Một nhánh cây lớn bị chém đứt, mang theo bề mặt gồ ghề rơi xuống đất, phun ra dòng dịch thể đỏ tươi loang lổ khắp mặt đất.

Những nhánh thịt bao quanh dường như chịu tác động gì đó, đột nhiên run rẩy co rút, nhanh chóng lùi sâu vào lòng đất, chỉ để lại trên mặt đất vài cái hố sâu bất quy tắc.

Dị động chấm dứt, Ninh Ngọc thở phào, vươn tay lau đi chất dịch đỏ bám trên lưỡi đao.

“Cái này gọi là tuyệt đối không trì hoãn?”

Giọng nói lạnh lùng của Lý Hào bất ngờ vang lên từ phía trước. Đôi mắt mang sắc dị quang của cậu ta không để lộ cảm xúc gì, chỉ hờ hững liếc qua Ninh Ngọc.

“Không phải… Tôi nói rồi, cố chủ của tôi chẳng nói gì với tôi cả…” Ninh Ngọc bị ánh mắt kia làm cho lạnh sống lưng, cúi đầu nhỏ giọng, “...Tha cho tôi đi, tôi thực sự không biết gì cả.”

Lý Hào thu lại ánh mắt, không tiếp tục truy hỏi. Hắn xoay chủy thủ trong tay, rồi nửa ngồi xổm xuống bên cạnh đoạn thịt cây vừa bị chém đứt, dùng mũi dao gạt nhẹ hai bên nhánh cây, ánh mắt cẩn thận quan sát mặt cắt và lớp vỏ bên ngoài. Cuối cùng, hắn thậm chí còn vươn tay chạm vào phần u cục sần sùi trên nhánh cây để cảm nhận kết cấu.

Ninh Ngọc cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, học theo mà rút đoản đao ra, dùng đầu đao chọc thử vào vật thể quái dị trước mắt.

Có lẽ là do đã nhìn quá lâu, cậu cảm thấy mức độ chịu đựng của mình đối với những hình ảnh ghê rợn đã tăng lên không ít.

Mũi đao kề sát bề mặt vỏ cây, khi lực đè xuống tăng dần, mặt ngoài dần lún xuống, tạo thành một hõm tròn mềm mại. Nhưng khi đầu đao vừa nâng lên, lớp vỏ lại đàn hồi trở về hình dạng ban đầu. Một vết đao cắt nông xuất hiện, từ đó nhỏ xuống vài giọt chất lỏng đỏ tươi.

Ở mặt cắt của nhánh thịt, một vùng thịt hồng đen hiện lên vô cùng bắt mắt, ngay giữa phần cắt ngang thậm chí còn lộ ra một đoạn chất xương màu vàng xám đã bị chém gãy.

“Sao trông có vẻ giống…” Ninh Ngọc mím chặt môi, nhìn chằm chằm cảnh tượng quái dị trước mắt mà không biết phải diễn đạt thế nào.

Lý Hào đứng dậy, không ngăn cản mà để cậu tự mình nói ra suy đoán đáng sợ đó:

“Giống tay người.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play