Edit Ngọc Trúc
Năm 2178, thành phố A.
“Ba, mẹ đang trên đường về rồi. Tiểu Bảo ở nhà phải ngoan ngoãn nhé, a di đi đây.”
Người phụ nữ đứng ở huyền quan, vác túi vải bố trên vai, tay kéo cửa mở một nửa, dịu dàng vẫy tay vào trong phòng.
Cậu bé ngồi xếp bằng trên ghế sofa, ôm quyển tranh vẽ, nở nụ cười ngọt ngào rồi vẫy tay tạm biệt: “con sẽ ngoan! A di đi đường bình an!”
Cửa phòng khép lại, trong phòng chỉ còn lại mình cậu bé.
Nhưng hôm nay không giống như mọi ngày. Cậu biết ba mẹ đang trên đường về nhà để cùng cậu đón sinh nhật bảy tuổi.
Cậu bé vô cùng háo hức, đến nỗi nhìn cuốn tranh vẽ vô số lần vẫn cảm thấy thú vị.
Kim đồng hồ trên tường dần chỉ đến 7 giờ, nhưng bầu trời bên ngoài cửa sổ lại có chút khác thường.
Cậu phát hiện ly nước thủy tinh trên bàn bất ngờ rung lắc, ngoài đường cũng vang lên từng tràng ồn ào hỗn loạn.
Tò mò, cậu leo lên ghế dựa, ghé sát cửa sổ nhìn xuống đường.
Trên phố, một đám người tụ tập quanh những chiếc xe bị hư hại, vừa kêu la vừa ngước nhìn lên trời.
Cậu cũng tò mò ngẩng đầu nhìn theo.
Trên bầu trời đêm tối đen, vô số đốm lửa rực sáng như những tia lửa nhỏ, chớp mắt một cái liền trở nên lớn hơn, kéo theo vệt lửa đỏ rực.
Sự hỗn loạn bao trùm cả khu phố.
Đột nhiên, một tiếng hét hoảng loạn vang lên từ giữa đám đông.
“...Thiên thạch! Là thiên thạch!!”
Tiếng kêu như một mồi lửa rơi vào chảo dầu sôi, ngay lập tức khiến cả con phố rơi vào cảnh náo loạn.
Nhưng chưa kịp chạy xa, một cơn chấn động dữ dội từ phương xa quét tới, quật ngã toàn bộ những ai không kịp phản ứng.
Cậu bé bám chặt khung cửa sổ, suýt chút nữa ngã nhào từ trên ghế xuống đất.
Nhưng ngay khi vừa ổn định lại, bên tai cậu liền vang lên một tiếng thét chói tai kinh hoàng.
“Có… có quái vật! Cứu mạng a a——!!!”
Tiếng la hét thảm thiết đồng loạt vang lên, biến thành một cơn sóng hoảng loạn.
Giữa phố xá hỗn loạn, một thân thể không đầu đổ sập xuống đất, máu tươi phun trào như suối. Bên cạnh thi thể, một con quái vật hình dạng như chó sói đứng lừng lững, cái miệng đẫm máu vẫn nhỏ từng giọt, hàm răng sắc bén còn vương những mảnh vụn của xương sọ và thịt nát.
Nó dường như đã phát hiện ra những con mồi đang chạy tán loạn xung quanh. Trong chớp mắt, nó vọt thẳng vào đám đông đang xô đẩy, kéo theo một biển máu tuyệt vọng.
Hai chân cậu bé mềm nhũn, ngã nhào từ trên ghế xuống đất.
Cậu sợ hãi đến mức không thể phát ra âm thanh, đôi mắt đẫm nước, thậm chí không còn để ý đến cơn đau. Cậu ôm lấy khung ảnh đặt trên đầu giường, tay chân cùng lúc hoạt động, chui thẳng vào gầm giường, bịt chặt tai mình lại.
Những quả cầu lửa vẫn không ngừng từ trên trời rơi xuống, mặt đất rung chuyển ngày càng dữ dội, đến mức cả những tòa nhà kiên cố cũng bắt đầu lung lay, sắp đổ sập.
Trong căn phòng tối tăm, chiếc đèn treo lắc lư dữ dội. Cốc thủy tinh trên bàn cũng rung động, phát ra âm thanh lạch cạch liên tục. Theo từng nhịp chấn động, nó từ từ trượt khỏi mép bàn...
"Bốp!"
Chiếc ly rơi xuống đất, vỡ thành vô số mảnh pha lê vụn. Tiếng vỡ lanh lảnh vang vọng trong phòng, hòa lẫn với âm thanh cảnh báo dồn dập. Nước bên trong tràn ra sàn, phản chiếu ánh lửa rực đỏ bên ngoài cửa sổ.
Thân hình nhỏ bé đang thu mình dưới gầm giường đột nhiên run rẩy, những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt cậu cũng rơi xuống.
Giọt nước mắt ấy rơi lên khung ảnh, lăn dọc theo mép kính, trượt qua bức ảnh gia đình hạnh phúc.
Mặt đất tiếp tục rung chuyển kịch liệt, ánh lửa từ bầu trời đêm phản chiếu lên, nhuộm cả căn phòng thành một màu cam đỏ.
Cậu bé ôm chặt lấy khung ảnh, nhắm nghiền đôi mắt đang run rẩy.
“Ba… Mẹ…”
16 năm sau, quốc lộ G30
Ninh Ngọc hôm nay tâm trạng rất tốt. Cậu nhận hai đơn hàng có cùng điểm xuất phát và điểm đến, tiết kiệm được một chuyến nhiên liệu. Hơn nữa, chủ đơn thứ hai khá hào phóng, không chỉ cho cậu thời gian giao hàng thoải mái, mà còn trả công đến hai hộp đạn 0.45 ACP chỉ để vận chuyển một kiện hàng nhỏ.
Điểm giao hàng nằm trong một công viên giải trí gần quốc lộ G46, cách đó khoảng 700km, sát rìa khu vực bị ảnh hưởng bởi phóng xạ thiên thạch. Nói cách khác, nơi đó nằm ở vùng ngoại ô khu Ốc Thổ, theo bản đồ trước thảm họa thì thuộc ngoại thành thành phố A.
Ninh Ngọc vốn là người thành phố A. Khi thảm họa giáng xuống, cha mẹ hắn đang đi công tác xa, cả gia đình từ đó thất lạc. Khi còn nhỏ, cậu đã một mình vật lộn để sinh tồn giữa thành phố hoang tàn, cho đến khi được Mục thúc cứu và đưa về trạm trú ẩn. Từ đó, cậu chưa từng quay lại thành phố A.
Dưới sự chỉ dạy của Mục thúc, Ninh Ngọc trở thành một người vận chuyển. Vừa duy trì sự sống, cậu vừa tranh thủ thu thập thông tin về cha mẹ mình.
Lần này, cậu có cơ hội quay lại chốn cũ, hy vọng tìm thấy chút manh mối còn sót lại.
Nhân lúc động cơ xe còn nóng, cậu giơ tay bấm đồng hồ đếm ngược, nhanh chóng xuất phát theo bản đồ.
Từ khu doanh địa của chủ đơn, cậu chỉ cần đi thẳng theo quốc lộ G46, sau đó rẽ vào một nhánh đường là có thể đến nơi. Nếu không có gì ngoài ý muốn, trước khi trời tối, cậu sẽ đến được thành phố A.
Trên bảng điều khiển, đồng hồ đếm ngược hiển thị 45 tiếng còn lại, đủ dư dả cho cả chuyến đi lẫn về.
Bánh xe lăn chậm rãi dọc theo ranh giới giữa khu Tịnh Thổ và khu Ốc Thổ. Sau khi tiếp nhiên liệu, Ninh Ngọc cũng tiện thể điều chỉnh lại tuyến đường tiếp theo.
Bản đồ đầy nếp gấp chậm rãi mở ra, Ninh Ngọc vươn ngón trỏ, lần theo những vòng tròn khu vực lớn nhỏ chồng chất trên đó, men theo con đường phía trước đi thẳng về hướng đông, cuối cùng dừng lại ở điểm đến lần này—công viên giải trí thành phố A.
Sau thảm họa, những cơn mưa thiên thạch đã tái định hình lại lục địa, vẽ lên một bản đồ mới với các vùng phóng xạ xếp lớp hình tròn như những xiềng xích giam cầm Lam Tinh, hoàn toàn xé nát mọi quy tắc và ranh giới cũ.
Nơi từng là quê hương của cậu, giờ đây trên bản đồ bị chia thành hai phần màu cam và xanh lục, đánh dấu biên giới giữa hai khu vực khác nhau. Nó biến thành một đống tàn tích hoang vu gần một km trên quốc lộ G46.
Ninh Ngọc đóng cửa khoang lái, thắt dây an toàn, tra chìa khóa vào ổ. Trên bản đồ, hắn đánh dấu một tọa độ sát ranh giới khu Ốc Thổ, nhưng khi ánh mắt lướt qua màn hình điều khiển, biểu tượng cửa xe chưa đóng đập thẳng vào mắt.
Một mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa khắp xe, khiến Ninh Ngọc bất giác cau mày. Vừa nâng mắt nhìn về kính chiếu hậu, gáy cậu liền bị ép chặt bởi một vật lạnh như băng.
Cướp xe?! Ở cái nơi chết tiệt này mà cũng có người dám cướp xe?!
Ninh Ngọc thầm chửi một tiếng, nhưng phản ứng không hề rối loạn. Cậu theo bản năng giơ tay phải lên khỏi đầu, tay trái khẽ chạm vào khu vực bí mật chứa súng. Giả vờ như vô tình, cậu chậm rãi dò tay đến gần báng súng, đồng thời tập trung lắng nghe động tĩnh phía sau. Một bên chuẩn bị rút súng phản kháng, một bên lên tiếng trấn an:
“Bình tĩnh nào, anh bạn. Chuyện gì cũng từ từ, tôi hợp tác hết.”
Giọng nói trầm thấp từ ghế sau vang lên, lạnh lẽo như phủ một lớp sương mù:
“Xuống xe.”
Họng súng dí chặt vào da đầu, Ninh Ngọc theo phản xạ nhìn vào kính chiếu hậu. Đập vào mắt cậu là một đôi con ngươi đỏ đậm, ánh nhìn vô cảm, chằm chằm như một con thú săn mồi đang quan sát con mồi của nó.
Tay trái hắn vừa chạm được vào khẩu súng, tiếng súng liền chát chúa vang lên bên tai! Một viên đạn cảnh cáo lướt sát thái dương, xuyên qua cửa sổ.
Cổ Ninh Ngọc căng cứng, tay vừa chạm súng lập tức co rụt lại. Mất vài giây, hắn mới lấy lại được thính giác từ cơn ù tai.
“Nghe không hiểu à? Tự xuống, hay để tôi lôi xuống?”
“Khoan đã! Từ từ! Từ từ!”
Tiêu rồi, gã này thực sự muốn lấy mạng cậu.
“… Đừng kích động! Đừng kích động! anh muốn gì tôi đều có thể đưa, tất cả vật tư trên xe đều là của anh, tha mạng cho tôi được không?”
Ninh Ngọc cắn răng, nhắc nhở bản thân rằng mạng sống quan trọng hơn tất cả. May mắn là lần này cậu chỉ mang theo một ít hàng cơ bản, còn tài sản thực sự vẫn cất trong kho của Mục thúc.
Đối phương im lặng một lúc lâu, nhưng họng súng vẫn không hề rời đi. Ngay khi hắn vừa thở phào nhẹ nhõm, câu nói tiếp theo lập tức khiến lòng cậu nguội lạnh một nửa:
“Ba, hai—”
Khóe mắt Ninh Ngọc co giật, theo phản xạ mở miệng nói bừa:
“Đừng đừng đừng! Tôi cầu xin anh, xe này là công cụ kiếm sống của tôi! Tôi trên còn mẹ già 60 tuổi phải phụng dưỡng, dưới còn đứa con 12 tuổi đang chờ cơm, còn có vợ hiền đang đợi tôi về nhà! Tôi thực sự không thể mất nó đâu!”
“Nuôi gia đình?”
Cậu nghe thấy kẻ phía sau lặp lại hai chữ đó bằng giọng điệu trầm thấp, vội thở phào nhẹ nhõm.
Hên rồi! Vận may của hắn trước giờ không tệ, chỉ cần thương lượng thì kiểu gì cũng có đường sống!
“—Thì liên quan gì đến tao?”
“Một.”
Xong rồi, số cậu hôm nay tận rồi.
“… Từ từ! Tôi còn có chuyện muốn nói!”
Bên trong xe rơi vào một khoảng lặng. Kẻ kia thực sự cho cậu cơ hội nói nốt câu cuối cùng.
Ninh Ngọc chưa bao giờ thấy đầu óc mình xoay chuyển nhanh như lúc này. Cậu cố lục lại ký ức gần đây, tìm kiếm một phương án khả thi nhất.
“Nếu anh muốn đi đâu đó, tôi có thể đưa anh đi. Bất kỳ nơi nào, anh muốn đến đâu cũng được.” Giọng cậu hơi run, nhưng vẫn cố căng da đầu đề nghị, “… Thế nên có thể bỏ khẩu súng xuống trước được không?”
Ngay sau câu nói ấy, áp lực từ họng súng trên gá cậu có vẻ giảm đi đôi chút.
Ninh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, vừa định hạ tay xuống thì—
“Cạch.”
Họng súng lập tức đè trở lại.
Trên hộp đựng đồ cạnh tay cậu xuất hiện một mảnh giấy nhuốm máu. Gã phía sau chỉ tay vào một tọa độ trên đó, rồi ngay sau đó trượt xuống chỉ vào một tọa độ khác.
“Hai nơi này. Đừng giở trò.”
Hai tọa độ được đánh dấu cẩn thận, vị trí tương đối rõ ràng và tỉ mỉ. Ninh Ngọc liếc qua bản đồ, đối chiếu lại một lần để xác nhận phương hướng cùng lộ tuyến cần đi.
Một trong hai tọa độ nằm ở khu Ốc Thổ trung đoạn, gần quốc lộ G71. Tuy rằng mục tiêu nằm ở phần rìa khu vực này, nhưng mức độ nguy hiểm xung quanh hiển nhiên không thể xem nhẹ.
Nghĩ đến khả năng sẽ chạm trán với Dị Hóa Thể cường độ cao do phóng xạ, Ninh Ngọc khẽ cau mày, ánh mắt do dự quét qua lại giữa tờ giấy dính máu và bản đồ. Sau một hồi giằng co trong lòng, cuối cùng cậu vẫn gật đầu chấp nhận.
Dù sao, Dị Hóa Thể ít nhất còn có thể đối phó. Nhưng người phía sau cậu rõ ràng không phải loại có thể thương lượng bằng lời nói.
Bảo vệ tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
Cậu chậm rãi hạ tay, giữ chặt vô lăng, lén quan sát phản ứng của vị khách không mời qua kính chiếu hậu. Thấy đối phương không có ý phản đối, cậu mới dám đạp côn, vào số, điều khiển xe chạy vào sâu trong khu Ốc Thổ.
Trên bảng điều khiển, con số của đồng hồ đếm ngược lặng lẽ giảm xuống vài bậc. Ninh Ngọc đau lòng nhìn dãy số đang ngày càng ít đi, có cảm giác như chính sinh mệnh mình cũng đang hao mòn theo.
Bảng chỉ đường đến quốc lộ G46 đã ở ngay phía trước. Nhưng với khẩu súng trên đầu, hắn chỉ có thể từ xa tiếc nuối liếc nhìn cột mốc, nước mắt lưng tròng mà rẽ sang một con đường khác.
Cánh đồng hoang vu trải dài đến tận chân trời, chiếc Carlo màu xám bạc cô độc lăn bánh trên mặt đất cằn cỗi, nghiền qua lớp nhựa đường gồ ghề, phát ra những tiếng sàn sạt trầm đục.
Buổi chiều, mặt trời gay gắt trút xuống từng đợt ánh sáng chói lóa. Ninh Ngọc khẽ nheo mắt, đưa tay hạ tấm chắn nắng xuống.
Trên tấm chắn nắng dán một bức ảnh gia đình đã ngả sang màu vàng. Trong ảnh là một cặp vợ chồng trai tài gái sắc, ở giữa là một cậu bé mất một chiếc răng cửa, đang cười rạng rỡ.
Dù cạnh ảnh có đôi chỗ bị mài mòn, nhưng tổng thể vẫn được bảo quản rất tốt. Không có nếp gấp, không cong vênh, trên bề mặt còn có thể thấy một lớp hơi nước mỏng đọng lại.
Một góc kính chiếu hậu phản chiếu gương mặt Ninh Ngọc. Đôi mắt cậu khẽ rũ xuống, dường như vô tình lướt qua mặt kính, nhưng thực chất đang âm thầm quan sát người ngồi phía sau.
Mái tóc nam nhân lấm lem máu khô, rối bời dính bết vào trán. Khuôn mặt hắn sắc nét, góc cạnh rõ ràng, nhưng những vệt máu vắt ngang khiến diện mạo thêm phần dữ tợn. Máu đỏ bám dưới đôi mày rậm, cùng với sống mũi cao thẳng tạo thành đường viền sâu hun hút quanh hốc mắt.
Ánh mặt trời chiếu qua tấm chắn nắng, rọi xuống gương mặt người kia, nhưng hắn lại chẳng thèm để ý. Đôi mắt hờ hững hơi nheo lại, họng súng trong tay vẫn kiên định đặt lên bảng điều khiển.
Không biết có phải do ánh sáng hay không, nhưng Ninh Ngọc luôn có cảm giác màu mắt của người này không hoàn toàn giống nhau.
Cậu còn đang âm thầm quan sát, thì trong gương chiếu hậu, đôi con ngươi kỳ lạ đó đột nhiên liếc xéo qua, ánh mắt lạnh băng chạm thẳng vào cậu. Ngay sau đó, lực đè trên súng bất ngờ gia tăng, ép đầu cậu nghiêng hẳn sang một bên.
Ninh Ngọc giật bắn người, hấp tấp siết chặt vô lăng. Còn chưa kịp mở miệng giải thích, khóe mắt hắn bất chợt bắt được một bóng người thấp thoáng sau vách đá phía trước.
Trực giác sinh tồn lập tức trỗi dậy!
Con đường phía trước đang dần hẹp lại, núi đá hai bên ép sát tạo thành một khe hành lang chật chội. Là một kẻ lăn lộn trên đường suốt bao năm, hắn nháy mắt nhận ra nguy hiểm, lập tức đạp phanh!
Lốp xe cọ xát mặt đường tóe lửa, cùng lúc đó, hắn quay mạnh vô lăng, đổi hướng chắn xe.
“Có người cướp xe—! Mẹ kiếp!”
“Phanh! Phanh! Phanh!”
Làn đạn xé gió lao đến!
Vừa dứt lời, từ sau vách đá, hai nhóm người bất ngờ xông ra, kéo theo một trận hỏa lực điên cuồng bắn thẳng vào cửa sổ xe!
“Dừng xe.”
Ngay giữa loạt súng dày đặc, giọng nói trầm thấp từ ghế sau vang lên.
Ninh Ngọc không chậm trễ, thay đổi phương hướng, đạp phanh gấp, xoay đầu xe một vòng. Tiếng lốp ma sát sắc bén vang lên chói tai, chiếc Carlo chệch hướng, xoay nghiêng rồi dừng lại ngay giữa ngã ba.
Nhưng bọn cướp không buông tha!
Hỏa lực không những không suy giảm, mà còn mạnh hơn gấp bội, từng viên đạn rít gào cày nát mặt cửa sổ. Ninh Ngọc nhanh chóng thò tay ra sau lấy súng, nhưng chỉ chạm vào khoảng trống.
Cậu đột nhiên giật mình!
Súng lục và chủy thủ... đã biến mất!?
Phía sau xe vang lên một tiếng “cùm cụp”.
Ninh Ngọc theo phản xạ quay đầu lại
Cậu trông thấy nam nhân kia đẩy cửa bước xuống, gọn gàng giơ tay lên, quăng mạnh một con chủy thủ màu xám bạc!
Lưỡi dao xoay tròn trong không trung, xuyên qua lớp áo khoác đẫm máu, vẽ nên một đường cong sắc bén.
Ngay giây tiếp theo—
“Phập!”
Lưỡi dao găm thẳng vào cổ họng một tên địch!
Gã đàn ông đối diện trợn trừng mắt, máu phun ra như suối, cả thân người ngã vật xuống đất.
Thấy đồng bọn bị giết, đám cướp không những không chùn tay, mà ngược lại càng thêm điên cuồng! Loạt đạn như mưa tiếp tục quét tới, từng viên va đập mạnh vào cửa xe, tóe ra tia lửa chói mắt.
Bọn chúng... hoàn toàn không hề quan tâm đến số đạn tiêu hao!
Nhận ra điều bất thường, Ninh Ngọc lập tức tính toán khoảng cách đổi băng đạn của bọn chúng, nhanh chóng thò tay vào ngăn chứa đồ bên hông ghế.
Trong màn mưa đạn, cậu lặng lẽ kéo chốt cửa, chờ đến thời điểm thích hợp—
"BÙM!"
Cửa xe bị cậu đạp văng ra!
Một vật kim loại nhỏ bé xé gió bay ra ngoài, ngay sau đó—
“ẦM!!!!”
Lựu đạn phát nổ!
Sóng xung kích quét qua, mặt đường nổ tung, nham thạch vỡ vụn văng tứ phía!
Lực nổ dữ dội cuốn theo hàng loạt mảnh đá, dội thẳng vào vách núi hai bên, cuộn lên một màn bụi mù bao phủ toàn bộ con đường.
Nam nhân dường như chẳng hề bị bụi đất làm phiền. Giữa những tiếng súng ngắn ngủi vang lên thanh thúy, viên đạn xuyên qua làn khói, hắn vẫn lưu loát kết liễu nốt những kẻ còn lại.
Tiếng vọng quanh quẩn trong khe núi dần tiêu tán.
Lúc này, Ninh Ngọc mới từ ghế sau ló đầu dậy, còn chưa kịp định thần thì họng súng kia lại một lần nữa nhắm thẳng vào hắn.
Tựa như... chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
“Đại ca, chuyện gì cũng từ từ!” cậu vội giơ tay, cố gắng tỏ rõ thiện ý.
Nam nhân không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc cậu một cái, sau đó hất cằm về phía ngã ba:
“Dọn sạch.”
Ninh Ngọc ngậm miệng, lặng lẽ gật đầu, rồi từ từ xoay người làm theo.
Hai người một trước một sau bước tới hiện trường, hắn liếc trộm qua gương chiếu hậu, thấy nam nhân rút chủy thủ ra từ một xác chết, trong khi tay còn lại vẫn đặt trên cò súng, rõ ràng không hề lơi lỏng cảnh giác.
Cách đó không xa, trên mặt đường có một lớp bẫy thép mỏng, nếu không để ý sẽ khó mà phát hiện. Nếu lúc nãy hắn không giảm tốc độ, chỉ sợ lốp xe đã bị cắt nát trong nháy mắt, đến lúc đó muốn chạy cũng không thoát nổi.
Hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì xui xẻo vậy? Làm thế nào mà trong vòng nửa ngày đã bị cướp xe tận hai lần!?
Ninh Ngọc cố nén cơn bực bội, túm lấy lưới bẫy, giật mạnh quăng sang vệ đường. Lưới va vào vách đá, phát ra tiếng "lạch cạch" thanh thúy, vài viên sỏi nhỏ cũng theo đó mà lăn xuống.
Làm xong, cậu vỗ tay phủi bụi, chuẩn bị quay trở lại xe—
Nhưng đúng lúc vừa xoay người, một tiếng "cạch" lạnh lẽo vang lên ngay sau lưng.
Họng súng... lên đạn!
Toàn thân Ninh Ngọc chợt cứng đờ.
Không xong!
Còn sót một tên!!!