Edit Ngọc Trúc

“...Anh nói cái này gọi là ‘người’ sao?”

Lý Hào thu đao lại, liếc mắt nhìn cậu: “Cậu cảm thấy đây là cây?”

“Chúng ta có đang nói cùng một chuyện không vậy…” Ninh Ngọc thở dài, hoàn toàn không muốn nán lại nơi này thêm một giây nào nữa. “Thôi, tôi đi tìm bản đồ, lấy được hàng thì chuồn ngay.”

Lý Hào khẽ đáp, sau đó đưa tay về phía cậu: “Chia thêm cho tôi hai mươi viên đạn.”

“Nói thật,đại ca, anh dùng tiết kiệm chút đi, chừa cho tôi đường sống nữa.”

Ninh Ngọc bĩu môi, lôi từ trong túi ra hai băng đạn ném qua, đồng thời nhanh chóng chạy về phía lối vào ngựa gỗ xoay tròn, tìm thấy bản đồ hướng dẫn gần đó.

Cậu rút giấy ghi chú ra, ép lên tấm kính của bảng hướng dẫn, dùng bút nhanh chóng sao chép tuyến đường ngắn nhất: “Tôi mới 23, tôi còn chưa muốn chết.”

“Cậu chết ở đâu cũng không chết trước mặt tôi.”

Lý Hào nói, giọng nói vọng qua lớp gió, âm thanh mang theo chút khoảng cách nhưng vẫn truyền rõ vào tai Ninh Ngọc.

“Tôi cũng mong vậy.”

Ninh Ngọc vừa vội vàng đánh dấu các ngã rẽ quan trọng trên bản đồ, vừa không để ý đến hướng đi của Lý Hào.

Toàn bộ khu vui chơi rộng lớn, món đồ mà Lưu ca cần lại được gửi ở phòng điều khiển phía tây bắc. Nếu không tính đến những biến cố có thể xảy ra trên đường, thì đi đường tắt sẽ là con đường nhanh nhất.

Cậu nhẹ gõ bút xuống cằm, ánh mắt vô tình lướt qua dòng khẩu hiệu phía dưới bảng hướng dẫn:

“Đến sinh mệnh, dẫn dắt ánh lửa văn minh nhân loại.”

Ngay trước dòng chữ là một biểu tượng xoắn ốc tương tự gien di truyền. Ninh Ngọc khẽ nheo mắt, cố lục lọi trong trí nhớ vài mảnh ký ức quen thuộc.

Tổ chức “Đến Sinh Mệnh” không phải dạng nhỏ. Cậu nhớ khi còn nhỏ đã thường xuyên thấy quảng cáo của họ trên TV, từ thực phẩm chức năng đến thiết bị y tế, lĩnh vực nào cũng có mặt. Không ngờ ngay cả công viên giải trí này cũng là sản nghiệp của bọn họ.

Ping——!

Tiếng pha lê vỡ vụn vang lên ngay phía sau, làm Ninh Ngọc giật bắn mình, bả vai theo phản xạ co rụt lại. Cậu vội thu lại giấy bút, xoay người nhìn về phía phát ra âm thanh.

“...Làm sao vậy?!”

Không xa phía trước, trên quầy thiết bị cứu hỏa của “Trạm phòng cháy mini” xuất hiện một lỗ thủng lớn.

Lý Hào thọc tay xuyên qua lớp kính vỡ, nắm lấy cán búa nặng trịch, rồi dứt khoát vung mạnh, phá tan cánh cửa tủ kính vỡ nát, không chút biểu cảm lôi ra một chiếc rìu phòng cháy màu đỏ sậm.

Cánh tay hắn căng chặt, những đường cơ bắp cùng mạch máu nổi lên rõ rệt. Cây rìu dài gần một mét trông hoàn toàn vừa vặn với vóc dáng của cậu ta, không có chút gì gọi là lạc quẻ hay quá sức.

Lý Hào thản nhiên đón lấy ánh nhìn kinh ngạc của Ninh Ngọc, ước lượng cây rìu trong tay, chẳng mảy may bận tâm mà hỏi: “Lộ tuyến?”

Lúc này, Ninh Ngọc mới hoàn hồn, nhận ra ánh mắt vừa rồi của mình có phần thất lễ, liền nhanh chóng quay đầu trả lời:

“Đi về hướng tây, phía trước tàu lượn siêu tốc có một con đường nhỏ có thể đi tắt qua.

Hai người không trì hoãn thêm, đi theo kế hoạch đã định mà nhanh chóng xuất phát.

Tàu lượn siêu tốc đứng yên, đường ray treo lơ lửng trên cao, trông như một con rết khổng lồ bám chặt trên đỉnh đầu.

Bốn phía san sát những cành thịt chỉ lặng lẽ sừng sững, phía dưới là lớp cỏ dày đặc như những ngón tay đang khẽ đong đưa. Không cần nhìn thẳng, chỉ cần một góc nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ta cảm thấy rợn người.

Ninh Ngọc cố gắng tự thôi miên mình, chỉ là cây cỏ hình dạng kỳ lạ thôi, quen dần là được.

Đặc điểm rõ ràng nhất của Dị Hóa Thể chính là lớp sương xám đặc sệt cuộn quanh bên ngoài. Nhưng hiển nhiên, những cái cây thịt trắng bệch này phản chiếu ánh sáng, từ trong ra ngoài đều không có dấu hiệu của sương xám.

Hình dạng quái dị nhưng lại không mang đặc điểm của Dị Hóa Thể. Chẳng lẽ thật sự giống như Lý Hào nói, những thứ này từng là con người...

“Mẹ nó.”

Ninh Ngọc vội vàng vỗ vỗ cái ót, cố gắng xua đi những suy nghĩ đáng sợ đang lởn vởn trong đầu.

Hai bên lối rẽ đều là những thân cây thịt trắng bóng, bên cạnh một thân hắc y của Lý Hào lại càng nổi bật hơn.

Thiếu chút nữa quên mất, lần này cậu không đi một mình.

“Lý Hào, anh có hứng thú làm nhân viên chuyển phát nhanh không? Tôi giới thiệu anh vào trạm dịch, hai ta kết nhóm chạy đơn, thế nào?”

Lý Hào không chút do dự: “Không.”

Ninh Ngọc vừa chú ý động tĩnh xung quanh, vừa tiếp tục thuyết phục: “Nghiêm túc đấy, anh không muốn suy nghĩ lại à? Tôi lúc nào cũng nhận đơn ngon, nếu hai ta hợp tác, không nói đâu xa, nuôi thêm một người chắc chắn dư dả. Hơn nữa…”

Lý Hào nhìn thẳng phía trước, liếc mắt nhìn Ninh Ngọc, giọng điệu trêu chọc: “Cậu nuôi tôi?”

“...Không phải, lời nói ra là như vậy, nhưng không có ý đó.” Ninh Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định, quyết tâm ôm chặt cái đùi này, “anh có tố chất tốt như vậy, sinh ra là để làm nhân viên chuyển phát nhanh rồi.”

“Phải không.” Lý Hào không nhìn cậu ta nữa, giọng nói mang theo ý cười, “Cậu đã nói câu này với bao nhiêu người rồi?”

Thấy đối phương căn bản không tin mình, Ninh Ngọc nhíu mày, nghiêm túc nói: “Tôi nói thật đấy, không đùa đâu!”

Lý Hào chỉ khẽ cười, vẫn không đưa ra câu trả lời rõ ràng.

Ninh Ngọc lặng lẽ chửi thầm trong lòng mấy câu, lại lén liếc nhìn hắn, không biết có phải ảo giác không mà cảm thấy tròng đen mắt trái của Lý Hào dường như nhạt màu hơn trước một chút.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức hơi bất thường, hai người thuận lợi đến được phòng điều khiển mà không gặp phải nguy hiểm gì. Thời gian còn ngắn hơn cả ước tính ban đầu của Ninh Ngọc.

Lý Hào xách rìu đứng gác ngoài cửa, Ninh Ngọc quan sát tình hình, sau đó một mình đẩy cửa bước vào.

Bên trong phòng khống chế phủ một lớp bụi dày, ngay khi cửa mở ra, bụi bặm bị cuốn lên thành từng đợt, trôi lơ lửng trong không trung.

Ninh Ngọc che miệng mũi, không kịp lau chùi, vội vàng xua bớt bụi rồi lục tung từng ngăn tủ để tìm món đồ Lưu ca cần. Một ánh phản quang nhẹ lướt qua khóe mắt, cậu khựng lại, như vừa phát hiện điều gì đó, liền nghiêng người tiến sát về phía trước.

Giữa khe tủ có một ngăn bí mật được giấu rất khéo léo. Bên trong lớp vải nhung, ngay ngắn đặt một chiếc hũ sứ màu trắng ngà, lớn cỡ lòng bàn tay.

Tìm được rồi.

Cậu vươn tay lấy hũ sứ ra, bọc lại bằng lớp vải đã chuẩn bị sẵn trong túi, rồi cẩn thận nhét nó vào đáy ba lô.

Chỉ vì thứ này, mà không tiếc thuê người đi chịu chết.

Ninh Ngọc nhíu mày, trong lòng thoáng dâng lên cảm giác chua xót.

Thế giới này sớm đã không còn như trước, và thứ rẻ mạt nhất lúc này chính là mạng người.

Đối với phần lớn những kẻ thuê nhân viên chuyển phát nhanh, họ chẳng khác gì một lũ kiến thợ chỉ dùng để vận chuyển hàng hóa. Một người chết, hai người chết cũng chẳng quan trọng, cùng lắm thì lại thuê người mới thay thế.

Tựa như ngoài bọn họ ra, không ai quan tâm đến chuyện họ sống hay chết.

Cậu đã đi qua vô số doanh địa, tận mắt chứng kiến những sinh mệnh nhỏ bé nhưng kiên cường, yếu ớt nhưng vẫn không ngừng đấu tranh để tồn tại. Chính vì biết giá trị của sự sống, nên cậu chưa bao giờ nghĩ rằng bất kỳ ai hy sinh đều là chuyện hiển nhiên.

“Cốc cốc.”

Trên lớp kính dính đầy bụi bẩn của cửa sổ phòng điều khiển vang lên âm thanh gõ nhẹ. Nhìn qua tấm kính mờ, chỉ thấy lờ mờ bóng dáng quen thuộc của người bên ngoài.

“Tìm được rồi, lập tức đi.”

Ninh Ngọc vội xách ba lô lên, chạy nhanh ra hành lang, trong đầu đang tính toán thời gian còn lại của đơn hàng lần này.

Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, một mùi hương kỳ lạ quen thuộc đột ngột xộc vào mũi. Chưa kịp phản ứng, ba lô trên tay bỗng dưng bị giật mạnh, bay lên giữa không trung, bị một cành cây khô móc lấy, trong chớp mắt bị kéo vọt lên cao.

Ninh Ngọc lập tức rút súng nhắm vào ba lô, nhưng ngay sau đó, một bàn tay lạnh như sắt bất ngờ vươn ra từ phía sau, siết chặt vai và cổ cậu, kéo lùi về sau mà không hề báo trước.

Vô số thân cây đầy gai nhọn từ dưới mặt đất đột ngột trồi lên, điên cuồng vươn dài và cắm sâu vào những khe nứt trên nền đất, như thể muốn hoàn toàn thoát khỏi vực sâu.

Mặt đất rung chuyển dữ dội. Cả người Ninh Ngọc chao đảo suýt ngã, nhưng trong khoảnh khắc liếc nhìn quái vật vừa bò lên từ lòng đất, đồng tử cậu đột ngột co rút kịch liệt.

Kẻ vừa trồi lên từ địa ngục kia—lại là một đứa trẻ trông chỉ khoảng mười mấy tuổi.

...Người? Hay là Dị Hóa Thể?

Cành cây mang theo tiếng rít gió sắc bén xé tan không khí lao vút tới, sức mạnh hoàn toàn vượt xa đợt tập kích mà hai người từng gặp trước đó.

Những chạc cây nhọn hoắt đâm thẳng xuống mặt đất như hàng loạt cây thương, không có quy luật nhưng lại phá nát từng tấc đường đi.

Tiếng cười chói tai vang lên từ phía sau. Trên những rễ cây đang vươn dài, một bóng người nhỏ gầy được nâng lên. Cành cây to nhất kéo căng giữa không trung, trông hệt như một con nhện khổng lồ giương chân sẵn sàng vồ mồi.

Ninh Ngọc trợn mắt, lập tức xoay người rút súng, nhưng còn chưa kịp đứng vững, một cành cây vun vút quét ngang trước mặt, quất thẳng vào người cậu, hất cậu bay văng ra xa.

Lưng đập mạnh vào giá sắt phía sau, cậu chưa kịp thở đã buộc phải bật người né sang bên, tránh khỏi những cành cây đang lao đến như những mũi giáo.

“Chạy!”

Chiếc rìu xoay tròn giữa không trung, chặn đứng mấy cành cây nhọn hoắt sắp đâm tới. Lý Hào hạ thấp trọng tâm, nhanh chóng lướt đến trước mặt Ninh Ngọc, cẳng tay vươn ra chớp lấy cán rìu, giơ lên chắn ngay giữa đường.

Ninh Ngọc xoay người bật dậy từ bồn hoa, những cành lá mềm mại nhưng trơn nhớt lướt qua da khiến cậu nổi da gà. Cậu cắn răng chịu đựng, lập tức giơ súng, ngắm thẳng vào thân ảnh nhỏ gầy ở trung tâm mà bóp cò.

Những rễ cây này hoàn toàn là phiên bản cường hóa của những cánh tay thịt trước đó. Đạn găm vào thân cây chỉ tạo ra những vệt trắng nhạt, tựa như va phải thứ gì đó cực kỳ cứng rắn. Chiếc rìu chữa cháy nặng trịch bổ xuống cũng không mang lại kết quả khả quan hơn.

Cành cây khô cứng không để lộ bất kỳ kẽ hở nào. Đợt tấn công chỉ tranh thủ được vài giây. Ngay sau đó, một bóng đen khổng lồ ập xuống, không phân biệt địch ta, nghiền nát tất cả trên đường đi. Cỏ cây trong bồn hoa bị chém nát, từng vệt máu đỏ loang lổ nhuộm khắp mặt đất.

Giữa khoảnh khắc nguy hiểm, Ninh Ngọc nghiêng người tránh, nhưng ống quần vẫn bị cành cây quệt qua, rách toạc một đường dài. Mắt cá chân lập tức rỉ máu, từng giọt huyết châu to tròn rơi xuống. Cậu không buồn để ý đến cơn đau, ngay lập tức rút đao, chặn lại cành cây khô tiếp theo đang lao tới từ xa.

So với vật tư và thù lao, mạng sống đương nhiên vẫn quan trọng hơn.

Ninh Ngọc nghĩ thông suốt, lập tức lăn một vòng, khó khăn lắm mới tránh được cành cây thịt đâm tới. Cậu ngồi dậy, lập tức cất cao giọng nhắc nhở:

"Hóa từ bỏ, đi mau!"

Vừa dứt lời, đứa bé ở phía xa lại lao vọt tới. Những cành cây khô khổng lồ phủ kín bầu trời, xuyên thẳng xuống đất, phá nát từng viên gạch rực rỡ. Mái tóc dài, đen nhánh của nó lay động trong gió, khuôn mặt non nớt lại nở nụ cười dữ tợn.

Ninh Ngọc nhanh chóng đánh giá tình hình trước mắt, lập tức cất bước né tránh đòn tấn công. Nhưng trong khoảnh khắc đó, vô số cành cây từ vị trí cậu vừa dịch chuyển phóng lên cao, kéo đứa bé lao đến sát trước mặt cậu.

Gương mặt tái nhợt của nó cúi xuống, đôi mắt đen nhánh không lộ chút cảm xúc. Một giọng nói non nớt vang lên bên tai cậu, trong trẻo nhưng đầy quỷ dị.

"Mẹ ơi!"

Bản năng phản xạ khiến Ninh Ngọc lập tức nổ súng. Cậu bắn chậm hơn Lý Hào một nhịp, nhưng phát súng vẫn trúng vào cành cây khô trước mặt. Tiếng cười khanh khách vang lên, đứa bé lại nhào xuống tấn công lần nữa.

Lý Hào vung rìu, chém bay mấy cành cây lao tới: "Ngươi là trẻ con?"

"…… Không phải! Ta không phải trẻ con!" Ninh Ngọc dở khóc dở cười, hận không thể tự vả vào miệng vì những lời vừa nói trước đó. Nhưng tình huống hiện tại quá nguy cấp, cậu không thể phân tâm tiếp lời, chỉ có thể tập trung nổ súng đối phó mối đe dọa trước mắt.

"Mẹ ơi, tại sao mẹ bỏ rơi con? Tại sao lại ném con xuống 4520?"
Đứa bé vừa đuổi theo vừa cất giọng chất vấn. "Mẹ ơi, tại sao mẹ không thích con?"

Trong đầu Ninh Ngọc chỉ còn lại một mớ hỗn loạn. Cậu hoàn toàn không biết đứa bé này là ai, thậm chí còn chẳng rõ nó có phải con người hay không. Ngoài việc chạy trối chết theo bản năng, cậu chẳng thể nghĩ nổi câu "mẹ ơi" này rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Lý Hào vẫn hành động nhanh nhẹn và chuẩn xác như thể chưa từng bị thương. Dù là né tránh hay phản công, từng động tác của hắn đều hoàn hảo đến đáng kinh ngạc.

Chỉ là… trên con ngươi nhạt màu của Lý Hào, từ lúc nào đã lóe lên một tầng ánh sáng cam nhàn nhạt. Ninh Ngọc dụi mắt thật mạnh mới xác nhận rằng đó không phải ảo giác.

"Mắt của ngươi……"

Cậu chưa kịp nói hết câu, trước mặt đã rơi xuống một thân cây khổng lồ, hoàn toàn chặn đứng đường đi của cả hai.

"Mẹ ơi, cuối cùng cũng tìm được mẹ rồi."

Đứa bé kỳ dị vốn bị bỏ lại phía sau, vậy mà trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt họ. Nó cúi đầu, mái tóc đen che khuất gương mặt, nhưng đôi mắt đen nhánh vẫn dán chặt vào Ninh Ngọc. Trên khuôn mặt tái nhợt dần dần hiện lên một nụ cười quỷ dị.

Ninh Ngọc lập tức giương súng. Nhìn bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước mắt, trong lòng cậu trào dâng một cảm giác bất an khó tả. Cậu cảnh giác lùi về sau vài bước, nhưng ngay lập tức, phía lưng lại vang lên một tiếng động quen thuộc.

Phanh!

Đòn tấn công phía sau đột ngột dừng lại. Gạch vụn văng tung tóe, thân cây khổng lồ cắm thẳng xuống đất, ngăn cản bóng dáng nhỏ bé kia tiếp tục tiến lên.

"Mẹ ơi, chúng ta đã tìm thấy mẹ rồi."

Đôi mắt đứa bé cong lên thành hai đường dài như vệt mực đen. Ngay phía sau nó, một bóng dáng giống hệt hiện ra. Hai gương mặt y đúc như phản chiếu trong gương, mỗi gương mặt đều mọc lên những cành khô đáng sợ.

Những cành cây quanh sân uốn lượn thành một vòng tròn khổng lồ. Hai đứa bé, một trước một sau, đồng loạt tiến gần. Chúng nhìn chằm chằm vào mặt Ninh Ngọc, nở nụ cười rạng rỡ đến ghê người.

"Mẹ ơi, cùng chơi trò chơi với chúng con đi."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play