Edit Ngọc Trúc
"Xăng, vũ khí, nước..."
Ninh Ngọc đóng cốp xe, vòng về khoang lái, một lần nữa khởi động động cơ.
Trên xe vẫn còn dư lại một ít vật tư. Trước đó, Lý Hào đã nhắc cậu nhớ kỹ lượng tiêu hao của hai người trong khoảng thời gian này, chờ sau khi hành trình kết thúc sẽ hoàn trả lại gấp đôi, xem như thù lao cho lần hợp tác này.
Xét về số lượng, phần còn lại đủ để cầm cự đến khi nhiệm vụ lần này kết thúc.
Nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhìn thấy số vật tư tiêu hao rõ rệt, Ninh Ngọc vẫn không nhịn được mà tạt qua trạm dịch gần đó, dùng vài tọa độ để đổi thêm không ít hàng hóa.
Chiếc xe từ khu tịnh thổ tiến vào quốc lộ thuộc khu ốc thổ. Cơn khó chịu do bức xạ từ khu ốc thổ ập đến khiến Ninh Ngọc cau mày. Cậu cầm bút khoanh một ký hiệu trên bản đồ, đánh dấu đoạn đường phía trước.
Từ nhỏ, cậu đã có khả năng cảm nhận phạm vi và cường độ bức xạ, trời sinh có năng lực phân biệt giữa khu tịnh thổ và khu phóng xạ. Năng lực đặc biệt này được mục thúc xem như báu vật, đặc biệt hữu dụng khi ghi chép tọa độ các khu vực giao thoa—tinh chuẩn hơn bất kỳ công cụ hỗ trợ nào từ bên ngoài.
Nét bút đỏ nổi bật trên vùng màu xanh lá của bản đồ. Lý Hào vẫn luôn quan sát, thu trọn từng động tác của cậu vào đáy mắt.
"Cậu đang đánh dấu tọa độ?"
"Đúng vậy." Ninh Ngọc buông bút, một lần nữa chuyển số, tăng tốc. "Nhớ được tọa độ nào thì nhớ, mấy năm nay phạm vi khu ốc thổ liên tục mở rộng, ranh giới thay đổi chỉ sau vài ngày. Trạm dịch cần một lượng lớn tọa độ cập nhật, những bản đồ cũ trước đây đã sớm không còn chính xác nữa."
Cậu khẽ cười, đôi mắt hơi cong lên: "May mà tôi không dựa vào việc bán tọa độ để kiếm sống, nếu không, đổi đến đâu cũng chẳng đủ mà ăn."
Thân xe chao đảo vài lần khi lướt qua đoạn đường dốc. Bút bi trong tay cậu lại hạ xuống, vẽ thêm một vòng tròn trên bản đồ.
Lý Hào không nói gì, chỉ trầm tư nhìn ký hiệu trên bản đồ, ánh mắt dừng lại ở khoang lái, rồi quét qua không gian chật hẹp trong xe.
Bị cái nhìn chăm chú ấy làm cho sởn gai ốc, Ninh Ngọc lên tiếng: "anh đang làm gì vậy?"
"Tìm rêu cảnh báo của cậu."
"Tôi..."
Môi cậu mấp máy, nhưng cuối cùng không chống lại được ánh mắt nóng rực từ bên phải.
Cổ họng khẽ nuốt xuống, mồ hôi lạnh bất giác túa ra.
"Nếu tôi nói... tôi có thể tự mình phân định từng ranh giới khu vực..." Cậu ngập ngừng, giọng nhỏ dần. "Anh có tin không?"
"Cậu cảm thấy sao?"
Lý Hào dựa lưng vào ghế, nghiêng mặt, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cậu.
Sau khi thiên tai giáng xuống, mỗi một viên thiên thạch trở thành trung tâm hình thành khu vực phóng xạ, chia thế giới thành ba loại vùng đất: Phế Thổ, Ốc Thổ và Tịnh Thổ.
Phế Thổ nằm sâu trong khu phóng xạ, bao quanh trung tâm thiên thạch. Mức độ bức xạ ở đây cao hơn nhiều so với Ốc Thổ, nguy hiểm đến mức con người gần như không thể tiếp cận.
Ốc Thổ là khu vực rộng lớn nhất, với mức độ nguy hiểm tăng dần theo độ sâu thăm dò. Phần lớn các hoạt động khảo sát của con người đều diễn ra tại đây.
Tịnh Thổ, đúng như tên gọi, là vùng đất an toàn nằm ngoài khu phóng xạ, nơi duy nhất còn có thể gọi là quê hương của nhân loại.
Mọi sinh vật có gen sống trong khu phóng xạ đều bị dị hóa, và mức độ dị hóa này liên quan trực tiếp đến cường độ phóng xạ mà chúng tiếp xúc. Duy chỉ có con người—loài được mệnh danh là vạn vật chi linh—hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Nhưng cũng chính vì vậy, họ bị những cơn sóng quái vật dị hóa không ngừng săn đuổi, bị dồn vào Tịnh Thổ, nơi cuối cùng họ có thể bám trụ để sinh tồn.
Trong bối cảnh đó, nhân viên chuyển phát nhanh là những người sống cùng nguy hiểm, băng qua các khu vực để duy trì mạch máu của nền văn minh nhân loại. Các thế hệ nhân viên chuyển phát nhanh đã đổ máu để thiết lập hệ thống trạm dịch, từng bước ghi chép và truyền lại kinh nghiệm sống còn cho hậu thế.
Quái vật dị hóa không thể tiến vào Tịnh Thổ, vì vậy, ranh giới giữa Tịnh Thổ và Ốc Thổ chính là lằn ranh sinh tử mà bất cứ nhân viên chuyển phát nhanh nào cũng phải ghi nhớ khi bước chân vào nghề.
Ban đầu, những bản đồ ranh giới này chỉ có thể được xác định bằng máu và mạng sống của vô số người. Sau đó, khi con người tìm thấy một loại rêu cảnh báo trong Ốc Thổ và mang về nghiên cứu, tỷ lệ sống sót của nhân viên chuyển phát nhanh đã được nâng cao đáng kể. Đồng thời, số tọa độ mà trạm dịch thu thập cũng tăng lên theo từng ngày.
Loại rêu dị hóa này có phản ứng cực nhạy với phóng xạ, đồng thời lại có tính ổn định cao và nguy cơ thấp, gần như trở thành thiết bị dò xét hoàn hảo nhất.
Dựa vào trạng thái của rêu cảnh báo, nhân viên chuyển phát nhanh có thể nhanh chóng xác định vị trí của mình trong khu vực, từ đó ghi chép lại những điểm ranh giới chính xác hơn.
Các trạm dịch định kỳ tổng hợp và thống kê thông tin, sau đó liên kết với nhau để cập nhật bản đồ phóng xạ mới nhất. Cũng từ đó, quy tắc giao dịch chính thức ra đời:
Lấy tọa độ đổi vật tư
Lấy vật tư đổi bản đồ
Rêu cảnh báo gần như trở thành tấm khiên bảo hộ đầu tiên cho nhân viên chuyển phát nhanh. Nhưng rõ ràng, trong xe của Ninh Ngọc không có thứ đó.
Trên bảng điều khiển trống trơn, thứ duy nhất hiện diện chỉ là một chiếc đồng hồ đếm ngược đơn giản.
Ninh Ngọc thẳng lưng, cố gắng thêm chút sức thuyết phục:
"Từ nhỏ tôi đã như vậy. Vừa bước vào Ốc Thổ là cảm thấy buồn nôn. Hồi bé không kiểm soát được thì cứ nôn liên tục, mãi sau này mới chịu được một chút. Cứ coi như tôi là một cái radar sống đi, còn chính xác hơn cả rêu cảnh báo ấy chứ."
Cậu hướng về phía ghế phụ, hơi hất cằm:
"Bản đồ đều để trong hộp trữ vật phía trước. Nếu không tin, cậu có thể tự mình xem."
Lý Hào cũng chẳng khách sáo, đưa tay mở khóa hộp trữ vật, rút ra một xấp bản đồ cũ kỹ, chi chít những ký hiệu và dấu vết sử dụng.
"Chuyện này có bao nhiêu người biết?"
Ninh Ngọc khựng lại một chút, rồi mới trả lời:
"…Chỉ có vài người."
Lý Hào buông bản đồ xuống, không nói gì thêm.
Từ nhỏ đến giờ, Ninh Ngọc đã quen với việc cẩn thận giữ bí mật, chẳng cần ai phải nhắc nhở. Nhưng lần này, cậu thực sự không còn cách nào khác. Nếu không chịu lôi bí mật này ra, ai biết người trước mặt có thể làm ra chuyện gì kinh khủng.
Cậu siết chặt vô-lăng, giọng điệu gần như mang theo chút cầu xin:
"Vậy nên… có thể làm ơn giữ bí mật giúp tôi không?"
Trong bóng tối của hàng mi, đôi mắt hai màu sâu thẳm ấy chẳng biết từ lúc nào đã hướng về phía cậu, lặng lẽ đối diện.
Ánh mắt giao nhau chưa đến nửa giây, Lý Hào đã quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ống tay áo khoác đen bị kéo lên đến khuỷu tay, để lộ nửa cánh tay vững chắc với những đường mạch máu xanh nhạt ẩn hiện. Dưới làn da căng mịn, cơ bắp gọn gàng kết nối với từng khớp xương cứng cáp. Hắn hơi nâng cằm, đôi môi khẽ mấp máy.
Bên tai vang lên nhịp động cơ đều đặn, nhưng giọng nói trầm thấp của hắn lại xuyên qua tất cả, dội thẳng vào não cậu:
"Ừ."
Mặt trời dần ló rạng. Ánh nắng đỏ rực nhuộm lên bầu trời một lớp sáng mờ, kéo theo những đốm phản chiếu trên lớp kính chắn gió. Đồng hồ đếm ngược màu đỏ lập lòe trong ánh sáng yếu ớt, lặng lẽ nhảy xuống 26.
Chiếc xe lao vút về phía trước. Từ lúc nào không hay, họ đã tiến vào địa phận thành phố A.
Từng bánh xe hoen gỉ lăn chậm trên mặt đất, kéo theo cả một dãy thành phố mục nát phía sau. Những tòa nhà hoang tàn trơ trọi, tựa như đôi mắt khổng lồ vô hồn đang lặng lẽ quan sát cả thành phố.
Tâm trạng Ninh Ngọc có chút phức tạp. Cậu lái xe dọc theo con đường cao tốc quen thuộc, chầm chậm giảm tốc độ. Hai bên đường, những cột mốc loang lổ phủ đầy rỉ sét, chữ viết trên đó đã mờ đến mức chẳng thể nhận ra.
Lốp xe lăn chầm chậm qua đoạn cuối của con đường nhựa. Một màn sương trắng đậm đặc tỏa ra từ phía trước, bao phủ lấy một cánh cổng khổng lồ có hình dáng như một lâu đài xa hoa.
Lớp sơn màu rực rỡ ngày nào giờ đã bị nhuốm một tầng trắng toát quỷ dị dưới ánh mặt trời. Những bức tượng hoạt hình trên lâu đài bị chặt mất đầu, chỉ còn lại một bàn tay xanh xao, phai màu, chĩa thẳng về phía tấm biển giữa cổng lớn:
—— “Thành phố A – Công viên giải trí”.
Dưới tấm biển chính, một dòng chữ được viết bằng kiểu chữ hoạt hình mềm mại:
"Vào rồi là không ra được."
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh qua cổng lớn. Ninh Ngọc nhìn chằm chằm tấm biểu ngữ phía xa, bật thốt lên:
"Ai lại đi viết slogan như cổng địa ngục thế này?"
Lý Hào nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát một vòng xung quanh, sau đó bỗng nhiên buông khẩu súng đang đặt trên khung cửa xe:
"Nơi này không có Dị Hóa Thể."
Ninh Ngọc nghe vậy, như thể vừa nghe được một câu chuyện hoang đường:
"Ốc thổ khu sao có thể không có Dị Hóa Thể?"
Mặc dù nói vậy, nhưng cậu vẫn không kìm được mà quan sát kỹ khu vực trước mặt.
Mặt đất rải rác những vệt máu và dấu vết kéo lê với đủ kích thước khác nhau, nhưng điều kỳ lạ là, ngoài sự im lặng và mùi hôi thối nồng nặc, Ninh Ngọc thực sự không nhìn thấy hay nghe thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sinh vật sống.
Đúng như lời Lý Hào nói, cả khu vực này dường như đã hoàn toàn rơi vào trạng thái chết chóc. Đừng nói là con người, ngay cả bóng dáng Dị Hóa Thể cũng bị xóa sạch.
Lý Hào quay đầu hỏi:
"Nơi này là khu tịnh thổ à?"
"Tôi cũng đang định nói với cậu chuyện này."
Ninh Ngọc lấy bản đồ ra, đặt ngón tay lên vùng màu xanh lục tượng trưng cho tịnh thổ khu:
"Dựa theo tọa độ trước đó, chúng ta đã vào tịnh thổ từ năm phút trước. Nhưng từ nãy đến giờ, cảm giác của tôi vẫn không thay đổi. Cho nên…"
"Khuếch trương."
Lý Hào nâng cằm, ánh mắt dừng lại trên dải màu xanh hẹp trên bản đồ.
"Cố chủ của cậu có tiết lộ thêm thông tin nào về khu vực này không?"
"Chỉ đưa tọa độ cụ thể và lộ trình."
Ninh Ngọc nắm chặt tay lái, nhíu mày nhớ lại những gì Lưu ca đã nói trước khi giao nhiệm vụ:
"Vùng này nằm ở rìa ngoài của ốc thổ, gần tịnh thổ khu. Nguy hiểm thế nào đi nữa thì cũng không quá nghiêm trọng, nên không cần nói thêm."
Cậu day trán, có chút đau đầu:
"Hàng hóa được đặt trong phòng điều khiển của công viên giải trí. Theo lời hắn, nơi này rất an toàn, chỉ là một chuyến giao hàng nhỏ mà thôi."
Chiếc xe lách qua bóng đổ của cánh cổng lâu đài, chậm rãi tiến vào bên trong công viên giải trí.
Con đường phía trước dần thu hẹp, đường xe chạy bị chặn lại bởi một bồn hoa lớn. Hai bên bồn hoa là hai đoạn cầu thang loang lổ, uốn lượn xoáy lên cao.
Khi xe dừng lại hoàn toàn, Lý Hào lập tức tháo chốt an toàn của khẩu súng, không chút do dự nhấn khóa dây an toàn rồi đẩy cửa xe bước xuống.
Ninh Ngọc nghe thấy tiếng động từ bên phải, cũng đã dần quen với kiểu kiểm tra thô bạo, trực tiếp này. Cậu tự giác kéo chặt túi xách, theo sát phía sau xuống xe.
Sương mù trong công viên so với bên ngoài loãng hơn nhiều. Mặc dù tầm nhìn vẫn như bị che phủ bởi một lớp lụa mỏng, nhưng ít nhất cậu cũng có thể nhìn rõ hình dáng các kiến trúc xung quanh. Trong không khí phảng phất một mùi gỗ nhàn nhạt, mơ hồ như có như không.
Trong ký ức của Ninh Ngọc, giữa bồn hoa lẽ ra phải có một bức tượng kỳ quái — một con sứa khổng lồ với tạo hình đáng sợ. Khi công viên mới khai trương, bức tượng đó đã dọa khóc không ít đứa trẻ, mà cậu chính là một trong số đó.
Thế nhưng giờ phút này, trung tâm bồn hoa không còn bức tượng kỳ lạ kia nữa. Thay vào đó, ở đó lại là một chiếc Honda SUV cũ kỹ, bị nhánh cây đâm xuyên qua thân xe.
Một cơn bất an lạnh lẽo siết chặt trái tim cậu. Tầm mắt Ninh Ngọc cứng đờ, chậm rãi hướng lên phía trước.
Những cành cây khô trắng bệch trồi lên từ lòng đất, đâm thẳng xuyên qua sàn xe, cắm sâu vào trong thùng chứa hàng.
Dây leo quấn quanh cửa sổ xe, rồi từ đầu bên kia uốn lượn vặn vẹo, như thể cố ý treo lơ lửng chiếc xe nặng nề giữa không trung, trưng bày như một chiến lợi phẩm.
Trên cửa kính rạn vỡ, dán một tấm phù hiệu hình tròn đã bị bào mòn nghiêm trọng.
Khoảnh khắc nhìn thấy nó, đồng tử Ninh Ngọc co rút lại, hơi thở như nghẹn lại trong lồng ngực.
Đó là dấu hiệu của một trạm dịch — tượng trưng cho thân phận của mỗi nhân viên chuyển phát nhanh.