Edit Ngọc Trúc
Thuần trắng, một màu trắng kéo dài vô tận, không có điểm dừng.
Ánh sáng mờ ảo, tầm mắt xa nhất chỉ có thể nhìn thấy một vòng cung trắng nhạt, nơi mà ranh giới giữa trời và đất dường như hòa làm một, mông lung và vô định.
Mặt trời treo lơ lửng trên đỉnh đầu, ánh sáng lạnh lẽo không mang theo chút hơi ấm nào.
Ảo ảnh thuần trắng trước mắt như tuyết tan, từng lớp vỏ ngoài màu trắng bong tróc, chỉ còn lại những đường thẳng tắp đan xen, tạo thành một không gian trống rỗng và đơn độc.
Những đường thẳng ấy hoành ngang, dựng đứng, khi cậu đặt chân lên, lập tức lan tỏa như những gợn sóng trên mặt nước.
Không gian rất nhỏ, đối với cậu, từ điểm bắt đầu tan rã đến đầu bên kia, chỉ cách nhau vài bước chân.
Những đường thẳng ấy dường như có sự sống riêng, nhẹ nhàng dao động theo từng nhịp thở. Nhưng càng tiến đến ranh giới, chúng dần tan biến, nhường chỗ cho hư vô đen kịt.
Giống như một ranh giới vô hình, cảnh cáo Ninh Ngọc: Không thể bước tiếp.
Toàn bộ không gian dần sáng lên, trong bóng tối lộ ra vài tia ánh trăng lành lạnh.
Dưới ánh trăng, ngay trước mặt cậu, một sinh vật khổng lồ hiện ra—cơ thể được kết từ vô số sợi dây nhỏ, to lớn và quái dị.
Một chiếc lưỡi dài đầy gai ngược từ trong khoang miệng đen kịt thò ra, những chiếc răng sắc nhọn lởm chởm gần trong gang tấc.
Nhìn nó, Ninh Ngọc có cảm giác chỉ cần một giây nữa thôi, cái đầu trên cổ cậu sẽ rơi xuống.
Hộp sọ khổng lồ bao bọc nửa bộ não, Ninh Ngọc chăm chú nhìn chằm chằm vào điểm yếu ẩn sâu trong cơ thể Dị Hóa Thể.
Vài đường cong trắng theo ý thức mà chuyển động, mạnh mẽ vẽ ra một lối đi xuyên suốt, thẳng đến những khe hở nhỏ bé đang tầng tầng ẩn giấu trong não bộ của nó.
Kết nối vô thanh hoàn tất, các đường nét trải dài như sóng triều từ điểm tiếp xúc lan rộng ra xung quanh. Cậu khống chế những đường cong ấy như thể bản năng tự thì thầm ra lệnh.
"—— Dừng lại."
Ngay khi lời nói cất lên, những đường cong trắng nhanh chóng cuốn chặt lại, giam cầm mọi cử động của Dị Hóa Thể ngay tại chỗ.
Chiếc lưỡi dài vừa lao đến bỗng khựng lại giữa không trung, như thể có ai bóp nghẹt mạch máu, khiến nó không thể tiếp tục tiến lên dù chỉ một phân.
Một ánh đao muộn màng vung xuống, xé toạc bóng tối. Những sợi màng mỏng manh bị cắt đứt vang lên âm thanh giòn tan, kèm theo vài tiếng răng rắc ghê rợn của xương gãy. Chất nhầy đen sì ào ạt rơi xuống mặt đất.
Khoang miệng của Dị Hóa Thể bị Lý Hào chém thành hai nửa, chiếc đầu rách nát kèm theo băng đạn lẫn lộn rơi bịch xuống nền đất lạnh. Tứ chi chống đỡ cơ thể nó cũng vặn vẹo gãy lìa, bị chặt đứt hoàn toàn mọi đường sống. Cuối cùng, sinh vật này mất đi mọi dấu hiệu của sự sống.
Ngay khoảnh khắc ấy, một dòng nước ấm bất chợt lăn xuống từ mũi, Ninh Ngọc cảm thấy toàn bộ cơ thể mình như được thả lỏng. Cậu rơi tự do, thân thể không kiểm soát mà trượt xuống dưới.
Bản năng cầu sinh khiến cậu muốn vươn tay ra nắm lấy thứ gì đó, nhưng do thiếu oxy mà toàn thân tê liệt.
Hai cánh tay vô lực buông thõng, lồng ngực va mạnh vào một vật cứng, kéo theo một tiếng rên đau đớn. Đà rơi bị chặn lại giữa chừng.
Mí mắt dần trở nên nặng trĩu, đầu óc vì thiếu dưỡng khí mà trở nên mơ hồ, không còn tỉnh táo.
Cậu theo bản năng muốn lật người, nhưng sau một lúc lâu lại cảm thấy tư thế của mình có gì đó không đúng, bèn cẩn thận thử cử động cánh tay.
Ngay sau đó, vật thể đang khiêng cậu lên cất giọng: "Tỉnh rồi thì xuống đi."
Ninh Ngọc ngây người, chậm rãi mở mắt ra
Lý Hào trên người không còn chỗ nào sạch sẽ, trông còn chật vật hơn so với lần đầu Ninh Ngọc gặp hắn.
Vết thương ở bụng dường như lại nghiêm trọng hơn, lớp băng gạc trước đó đã bị máu thấm đẫm, máu khô và vải dệt bết dính vào nhau thành một mảng, đến mức không còn nhận ra hình dạng ban đầu.
Ninh Ngọc cúi đầu, trong lòng trào lên cảm giác xấu hổ.
Không chỉ hiểu lầm Lý Hào, mà còn được hắn cứu một mạng.
Lý Hào hoàn toàn không để tâm đến những suy nghĩ lộn xộn trong đầu cậu. Hắn hạ tay xuống, một tay nhét Ninh Ngọc vào ghế phụ. Như đã đoán trước rằng cơ thể cậu sẽ không nghe theo sự điều khiển, Lý Hào còn cố ý đưa tay đỡ sau đầu cậu, tránh để đầu cậu bị va mạnh vào khung xe.
"Xin lỗi, lúc trước đã hiểu lầm anh..."
Lời còn chưa nói hết, mắt Ninh Ngọc tối sầm lại, hoàn toàn ngoài dự đoán của Lý Hào, cả người đổ thẳng về phía trước.
"......"
Lý Hào bất lực thở dài, đưa tay túm lấy cổ áo sau của Ninh Ngọc, kéo xuống dây an toàn rồi cài lại cho cậu. Trước khi đóng cửa, hắn còn không quên chỉnh lại đầu Ninh Ngọc, để tránh cho cậu bị đập vào thành xe.
Chiếc Carlo kéo theo niềm vui sống sót sau tai nạn, động cơ ù ù vang lên. Lốp xe quay tít, bám chặt mặt đường, cuốn theo bụi mù lao nhanh ra khỏi thành phố hoang tàn.
Dọc đường, mặt đường nhựa bị hư hại dần trở nên bằng phẳng hơn, giúp thân xe ổn định lại. Thành phố đổ nát bị bỏ lại phía sau, chìm vào lớp bụi mờ xa.
Đồng hồ đếm ngược giảm xuống còn 30. Lúc này, Ninh Ngọc cuối cùng cũng mở mắt, cảm nhận được sự kiểm soát dần trở lại trên tứ chi của mình.
Sau cơn mê man, năng lượng trống rỗng trong cậu đã hồi phục đôi chút. Vừa tỉnh dậy, cậu chỉ cảm thấy đau lưng, đau eo, xương cốt ê ẩm như vừa bị nghiền nát rồi bị ai đó tùy tiện chắp vá lại.
"Chúng ta... đang ở đâu?"
Cậu gắng sức hỏi, nhưng vừa mở miệng liền bị chính giọng nói khàn đặc đến mức không nhận ra của mình làm giật mình.
Lý Hào liếc ngang cậu một cái, nhưng nhanh chóng quay đi trước khi bị bắt gặp: "Quốc lộ G71, km 280."
Ninh Ngọc mở bản đồ, ngón tay vẫn còn run rẩy lần theo tuyến đường giao thông trên đó. Cậu lần theo thông tin mà Lý Hào vừa nói, hướng dọc theo phía đông, cuối cùng dừng lại ở một giao lộ.
Cậu liếc nhìn con số trên đồng hồ đếm ngược, trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu.
"…Khi đến km 300, rẽ phải vào lề. Chúng ta sẽ nghỉ ở khu tịnh thổ."
Lý Hào nghe vậy liền gật đầu, tiếng động cơ nổ vang lên thay cho lời đáp.
Trên bầu trời, vầng trăng cong lặng lẽ soi sáng, phản chiếu ánh xanh nhàn nhạt lên mặt đường nhựa.
"…Xin lỗi, cảm ơn anh đã cứu tôi thêm một lần nữa."
Nhìn quãng đường đến thành phố A ngày càng gần, trong lòng Ninh Ngọc tràn đầy băn khoăn. Cậu chậm rãi quay đầu, hướng về phía buồng lái nhẹ giọng nói lời cảm ơn.
Mái tóc lòa xòa trước trán khẽ rủ xuống theo trọng lực, tạo thành một bóng nhỏ trên vầng trán nhẵn nhụi của cậu. Ánh trăng lướt dọc theo những đường nét gương mặt tinh tế, lặng lẽ chảy xuống làn da trắng mịn nơi cổ, tạo thành một đường cong thanh lãnh mềm mại.
Cậu khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt trong trẻo như thấm đẫm ánh trăng, mỉm cười thoải mái giải thích:
"Trước đây có lẽ tôi đã hiểu lầm anh một chút, nhưng anh yên tâm, sau này tuyệt đối sẽ không có chuyện đó nữa."
Lý Hào quay đi, lặng lẽ quan sát cậu thật lâu mà không đáp lại.
"Thật đấy, đại ân đại đức, cả đời tôi không quên."
Thấy người kia vẫn im lặng, Ninh Ngọc cảm thấy mình chưa bày tỏ đủ thành ý, liền vội vàng bổ sung:
"Sau này nếu anh cần giúp gì, cứ đến trạm số 17 tìm tôi. Chỉ cần trong khả năng của tôi, nhất định tôi sẽ báo đáp anh xứng đáng."
Có lẽ lời hứa hẹn này thực sự quá mới lạ, Lý Hào nhướng mày, dời tầm mắt đi. Hắn quay đầu nhìn con đường phía trước đang nhanh chóng lướt qua, rất lâu sau mới đơn giản đáp lại một tiếng.
Ninh Ngọc đương nhiên xem như hắn đã nhận món nợ nhân tình lần này, liền cầm bản đồ bắt đầu rà soát lại lộ trình tiếp theo.
Cậu mơ hồ nhớ rằng mình đã nhìn thấy một số hình ảnh thẳng tắp trong ký ức, nhưng lại không thể xác định đó rốt cuộc là ảo giác hay là cảnh tượng thực sự tồn tại.
Dù sao khi đối diện với sống chết, nói là ảo giác cũng có thể chấp nhận được. Nhưng nếu đó là sự thật…
Ninh Ngọc bỗng thấy lạnh sống lưng, lập tức ngẩng đầu nhìn về bên trái. Thấy Lý Hào vẫn nghiêm túc tập trung lái xe, cậu lại bắt đầu tự nghi ngờ chính mình.
“Không đúng.”
Lý Hào hỏi: “Sao vậy?”
Ninh Ngọc suy nghĩ một chút, rồi đáp: “Tôi có cảm giác có người đang nhìn mình.”
Lý Hào hoàn toàn không để tâm đến lời cậu.
Ninh Ngọc nghi hoặc xoa nhẹ sau gáy, rồi lại cúi đầu xuống.
Hai bên quốc lộ, hàng rào cách ly loang lổ đã phai màu, tấm lưới rách nát bị vô số rễ cây ngoằn ngoèo len qua, đan xen chằng chịt. Những cành cây xám xanh vặn vẹo như loài trùng mềm uốn lượn, phủ lên mặt đường một vẻ chết chóc đầy cạm bẫy.
Dây leo phản chiếu ánh trăng, lặng lẽ bò lan ra các giao lộ. Nhưng ngay khi chúng vừa vươn dài, bánh xe lao tới đã lập tức nghiền nát chúng trong chớp mắt.
Quy luật cá lớn nuốt cá bé, không ngừng chực chờ con người sa chân.
Đối với những người thường xuyên ra vào vùng đất nhiễm độc và tiếp xúc với Dị Hóa Thể, thực vật Dị Hóa Thể ở biên giới ngoài số lượng đông đảo thì gần như không có uy hiếp thực sự. Cho dù bị bao vây hoàn toàn, đa số cũng có thể thoát ra mà không tổn hại gì.
Đầu xe cuốn theo một tấm lưới dày màu xanh xám, kéo cả thân xe rẽ vào lối rẽ bên phải.
Ninh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, hạ bút đánh dấu một điểm trên bản đồ.
Cậu duỗi lưng để giảm bớt căng thẳng, vừa mới tựa người ra sau ghế, vết thương sau lưng đã đau nhói khiến cậu giật bắn người dậy, nghiến răng trợn mắt.
Lý Hào vẫn giữ vững tay lái, khó hiểu liếc nhìn cậu một cái.
Ninh Ngọc siết chặt nắm tay, đau đến mức không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể cứng đờ người tựa lưng vào ghế, phải mất một lúc lâu mới khó khăn thốt ra mấy chữ:
"Đến… tịnh… thổ."
Carlo kéo chầm chậm dừng lại tại bãi đỗ xe hoang phế cách quốc lộ không xa.
Ninh Ngọc lục tìm trong bãi đỗ xe, thu gom các bộ phận tương đồng từ những chiếc xe phế liệu khác. Cậu gỡ linh kiện từ những xe có cùng kích cỡ để thay thế các bộ phận bị hỏng, mang theo dụng cụ và linh kiện quay lại xe, bắt đầu thực hiện sửa chữa đơn giản.
Lý Hào ngồi trên mặt đất, dùng chủy thủ rạch lớp băng gạc đã thấm đỏ máu trên bụng. Trước đó, hắn chỉ băng bó qua loa khi còn trên đường, khiến một số vết thương vẫn chưa hoàn toàn ổn định.
Ninh Ngọc vừa sửa chữa Carlo kéo, vừa quay đầu lại nhìn Lý Hào, thấy vết thương của hắn thì không khỏi có chút áy náy.
Cậu nửa ngồi xổm xuống phía sau giúp đỡ. Vừa mới gỡ đi được vài lớp băng gạc, đã nghe thấy Lý Hào mở miệng nói:
"Cùng tôi đi gặp một người."
Ninh Ngọc thoáng sững sờ, có chút nghi hoặc: "Gặp ai?"
"Người biết tin tức về cha mẹ cậu." Lý Hào cau mày, vẫn tập trung xử lý vết thương trên bụng. "Hắn tìm cậu rất lâu rồi."
"Khoan khoan, chờ đã." Ninh Ngọc khựng lại, bàn tay cầm băng gạc cũng chững lại giữa không trung. Trong đầu cậu chỉ còn lại quả bom mà Lý Hào vừa ném ra. "Người đó là ai? Hắn biết những gì? Sao anh chắc chắn là hắn đang tìm tôi?"
Cậu đã nghe quá nhiều tin tức kiểu này. Đôi khi chỉ vì một tia hy vọng mong manh, cậu buộc phải mạo hiểm đi sâu vào vùng đất nhiễm độc hết lần này đến lần khác. Nhưng kết cục của những tin tức ấy, luôn chỉ toàn là thất vọng và bế tắc.
Huống chi lần này, ngoài một câu nói mơ hồ của Lý Hào, đến cả một chút thông tin chính xác cũng không có.
Lý Hào không trả lời những câu hỏi của cậu, chỉ nhận lấy băng gạc rồi tiếp tục nói:
"Bức ảnh trên xe cậu được chụp tại công viên giải trí thành phố A."
Ninh Ngọc nhíu mày. Rõ ràng Lý Hào đang cố tình lảng sang chuyện khác, nhưng cậu vẫn quyết định đi theo hướng hắn dẫn dắt:
"Vậy nên... anh biết tôi?"
"Không quen."
Tình huống này… hình như đã từng gặp rồi.
"Thế sao anh biết về cha mẹ tôi?"
"Tới nơi rồi hỏi."
Ninh Ngọc há miệng, còn định moi thêm chút tin tức, nhưng Lý Hào giữ kín miệng như bưng. Dù cậu có thử dò hỏi thế nào, hắn cũng không hề dao động.
Gương mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ. Xử lý xong vết thương, hắn lập tức đứng dậy, đi đến bên Carlo kéo, vỗ lên khung xe rồi dứt khoát ra lệnh:
"Lên xe."
…Độc tài! Rõ ràng là độc tài!
Nhưng dù có chửi thầm thế nào, Ninh Ngọc cũng chỉ dám lẩm bẩm nhỏ giọng thể hiện bất mãn. Cậu sợ nếu mình lỡ lớn tiếng, vị đại lão bí ẩn mạnh mẽ này lại có khả năng xuyên qua rào cản tinh thần, trực tiếp nghe thấy hết suy nghĩ của cậu.
Kiểm kê xong toàn bộ vật tư, hai người đổi chỗ ngồi, chuẩn bị xuất phát lần nữa.
Ninh Ngọc ngồi vào ghế lái, theo thói quen duỗi chân ra định đặt lên bàn đạp, nhưng lại đạp trượt vào khoảng không.
Khoảng cách từ chỗ ngồi đến bàn đạp xa hơn nhiều so với thói quen hằng ngày của cậu. Nhíu mày, cậu nghiêng đầu liếc sang ghế phụ, lặng lẽ nhìn Lý Hào.
Dù đúng là chiều cao của hai người họ có sự chênh lệch nhất định, nhưng nếu thực sự phải điều chỉnh ghế xa đến mức này… thì khoảng cách ấy có hơi tổn thương lòng tự trọng đấy.
Ninh Ngọc im lặng hạ cần chỉnh ghế, kéo chỗ ngồi lên phía trước. Một tiếng cạch vang lên, khoảng cách giữa chân và bàn đạp cuối cùng cũng trở lại phạm vi bình thường.
Dựa trên chiều cao của mình và khoảng cách ghế ban đầu, cậu đi đến một kết luận còn tổn thương lòng tự trọng hơn nữa—
Lý Hào cao không dưới 1m90.
… Dựa vào cái gì?!
Trong hoàn cảnh sống khắc nghiệt thế này, điều kiện sinh tồn gian nan như thế này, vậy mà người này vẫn có thể cao đến mức đó? Không chỉ bị trọng thương mà vẫn còn đánh được, chạy được, thậm chí có thể nhìn rõ trong bóng tối. Dọc đường đi, cậu gần như không thấy hắn chợp mắt lấy một lần.
Ninh Ngọc khởi động động cơ, khó tin mà lẩm bẩm: "… Anh chẳng lẽ là người ngoài hành tinh?"
Lý Hào nhíu mày quay đầu lại, vẻ mặt đầy khó hiểu: "Cậu đập đầu vào đâu à?"
Gió rít qua theo tốc độ xe, phá tan hơi lạnh còn sót lại, rồi lại tràn ra ngoài qua khe cửa sổ.
Bánh xe lăn nhanh trên mặt đường, lướt qua từng khu vực. Con đường này nằm sát rìa khu vực nhiễm độc, mức độ phóng xạ mà thực vật bị ảnh hưởng không cao, vì thế cây cối vẫn giữ được hình dạng cơ bản.
Ninh Ngọc đang tập trung vào ánh đèn pha rọi xuống đường, thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, nghe không ra cảm xúc:
"Cậu có thể khống chế Dị Hóa Thể?"
"… Hả?"
Từ khóe mắt, cậu thấy đôi mắt hai màu kia đang nhìn chằm chằm về phía mình. Bất giác, Ninh Ngọc có chút hoảng hốt, vội vã dời ánh mắt, cứng đờ nhìn thẳng con đường phía trước:
"Đương nhiên là không thể rồi!"
Trong đầu cậu trống rỗng, nhưng lại vô thức cảm thấy có chút chột dạ: "Khống chế Dị Hóa Thể cũng quá vô lý đi."
"Cậu nói ‘dừng lại’." Lý Hào không rời mắt, chỉ hơi nheo lại, giọng điệu đầy ẩn ý. "Ngay khi con Dị Hóa Thể kia sắp tấn công cậu, nó đã đứng yên hai giây."
"Cậu tính giải thích chuyện này thế nào?"
Ninh Ngọc bị ánh mắt chăm chú kia nhìn đến mức lòng bàn tay túa mồ hôi. Cậu cũng không nhớ nổi lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thật sự bảo cậu giải thích tường tận từ đầu đến cuối, cậu cũng chẳng thể tìm được lý do nào hợp lý.
Nhìn dáng vẻ của Lý Hào, có vẻ như nếu không nhận được câu trả lời thì nhất định sẽ không bỏ qua. Ninh Ngọc đành nhìn thoáng qua khu rừng bị Dị Hóa bao phủ bởi màn sương xám phía trước, cắn răng căng da đầu, bắt chước lại động tác trong ký ức, hướng về đó lên tiếng:
“Dừng lại.”
Những tán cây biến dị khẽ lay động theo gió, không hề có lấy một khoảnh khắc dừng lại.
“Hẳn chỉ là trùng hợp thôi.” Ninh Ngọc thu hồi ánh mắt, trong lòng cũng tự mặc định như vậy về đoạn ký ức mơ hồ kia. “Anh thấy không? Chẳng có gì xảy ra cả.”
Cậu cười tự giễu, thấp giọng cảm thán một câu: “Ai mà có được bản lĩnh này chứ? Nếu tôi giỏi như vậy, thì còn chạy khắp nơi làm chuyển phát nhanh làm gì?”
Lý Hào cuối cùng cũng thu lại ánh mắt, nhưng ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của hắn lại vang lên, bất thình lình tiếp lời:
“Ai biết được. Có khi cậu còn có vợ con cần nuôi dưỡng đấy.”
“……”
Cơ thể của Ninh Ngọc cứng đờ ngay tại chỗ. Cậu im lặng siết chặt vô lăng trong tay.
Sớm biết người này có trí nhớ tốt đến vậy, lúc trước cậu đã không nên mạnh miệng nói dối!
Đèn pha xuyên qua màn đêm tối tăm, rọi sáng con đường phía trước. Bánh xe lăn qua mặt đường sỏi đá, để lại những tiếng lạo xạo dần xa. Hai bên đường nhanh chóng chìm trở lại vào tĩnh mịch.
Không có bất kỳ cơn gió nào thổi qua, nhưng khu rừng bị Dị Hóa vẫn khẽ lay động cành lá.
Sau một lúc lâu—
Giống như có một nút tạm dừng vừa bị nhấn xuống.
Tất cả đều đông cứng lại giữa không trung.
Hoàn toàn yên lặng.