Edit Ngọc Trúc
Lý Hào nhíu mày, gần như đồng thời vung đao ra tay.
Ánh đao màu xám bạc lóe lên, lưỡi dao sắc bén cắt ngang đòn tấn công, gọn gàng chặt đứt những xúc tu dịch nhầy. Bề mặt trơn bóng của thân đao phản chiếu ánh sáng lờ mờ trong đường hầm, tạo nên một lớp phòng tuyến vô hình giữa không trung.
Những mảnh dịch nhầy rơi xuống đất lập tức tan chảy thành một vũng chất lỏng tro đen, từ đó mọc lên vô số mầm thịt li ti. Đầu mầm nhanh chóng ngưng tụ lại, biến thành những gai nhọn sắc bén lao thẳng tới chặn lưỡi dao, phát ra những âm thanh chói tai khi kim loại va chạm.
Kình phong từ thế công kích dữ dội thổi mạnh đến mức khiến lông mi cũng lay động. Ninh Ngọc không có đường lui, chỉ có thể cắn răng, siết chặt quai ba lô như thể nó là vũ khí, bám sát thân ảnh phía trước đang tỏa ra sát khí nóng rực.
Trận chiến giằng co không dứt, sức mạnh của đám thịt trên tường bắt đầu suy yếu, tạm thời ngừng lại trong giây lát. Ngay khi xuất hiện một khoảnh khắc mệt mỏi và chùng xuống, Lý Hào lập tức nắm lấy cơ hội.
Một viên thuốc nổ đánh dấu màu đỏ cam được ném ra, viên đạn xuyên thẳng qua không khí, mang theo một tiếng xé gió sắc bén, trúng ngay trung tâm khối thuốc nổ đang bay giữa đường.
Ngọn lửa bùng lên, bốc cháy rực rỡ trong không trung, ngay lập tức biến cả bức tường thịt màu tro đen thành một biển lửa nóng bỏng.
Dị Hóa Thể gào thét thảm thiết, tiếng nổ dữ dội làm chấn động cả đường hầm. Ninh Ngọc vội đưa tay ôm đầu, trong tai chỉ còn lại tiếng ù ù nhức nhối. Chưa kịp định thần, một bàn tay đã nắm chặt lấy cậu, kéo đi không chút do dự, buộc cậu phải bước nhanh về phía trước.
Khói bụi và mùi cháy khét ngập tràn trong mũi, khiến Ninh Ngọc lập tức bừng tỉnh. Cậu loạng choạng vài bước, ngước mắt lên mới nhận ra—bọn họ đã vượt qua van thoát bị chặn lúc trước.
Lý Hào nhíu chặt mày, áo khoác khẽ lay động theo từng cơn gió lùa qua đường hầm. Ánh mắt hắn lướt qua bụng một thoáng, nhưng ngay sau đó lại không chút do dự ngẩng đầu, sải bước nhanh về phía ngã rẽ trước mặt.
Ninh Ngọc chú ý đến hành động nhỏ này, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an khó tả.
Chẳng lẽ vết thương lại nứt ra rồi sao?
Đáy đường hầm yên tĩnh đến mức không một tiếng động. Hàng rào sắt nối ra bên ngoài phủ đầy những mảng rỉ sét loang lổ, các đinh thép gắn kết cũng đã mục nát đến mức gần như hóa bột. Lý Hào giơ súng gạt hết lớp rỉ sét tích tụ, sau đó dứt khoát giơ chân đá mạnh vào chướng ngại cuối cùng, khiến nó vỡ vụn và tách rời.
Rỉ sét vỡ ra, rơi lả tả xuống nền đất, phát ra những âm thanh lạo xạo. Lúc này, Ninh Ngọc cuối cùng cũng thấy rõ tình trạng của hắn.
Vết thương trí mạng nơi bụng Lý Hào lại bắt đầu rỉ máu. Gương mặt hắn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng sắc mặt đã tái nhợt đi rõ rệt. Nhìn tình hình này, e rằng không thể lạc quan được nữa.
Tiếng bước chân vang lên trong đường hầm chật hẹp. Nhìn thấy màu đỏ tươi chói mắt ấy, Ninh Ngọc không khỏi lo lắng hỏi:
“Anh không sao chứ? Vết thương của anh...”
“Đừng động, đi.”
Không đợi Ninh Ngọc nói hết câu, Lý Hào đã lên tiếng cắt ngang, giọng điệu cứng rắn vô cùng. Bước chân hắn thậm chí còn nhanh hơn trước, như thể không muốn dừng lại dù chỉ một giây.
Ninh Ngọc không thể tiếp lời, chỉ đành cúi đầu đuổi theo. Ngoài việc bám sát Lý Hào để nhanh chóng rời khỏi nơi này, dường như cậu cũng không tìm được cách nào tốt hơn.
Bên trong thành hoang vẫn tràn ngập bầu không khí chết chóc, tĩnh lặng đến mức quỷ dị. Hai người lần theo con đường trong trí nhớ, vòng vèo qua những đống đổ nát để tìm lối ra từ miệng cống thoát nước đã cạn.
Chiếc Carlo vẫn lặng lẽ đỗ nguyên tại chỗ, bên cạnh là tòa nhà chung cư đổ nát chỉ còn lại nửa phần.
Không ai nói gì, nhưng cả hai đều ngầm hiểu ý nhau.
Ninh Ngọc thở hổn hển mở cửa xe, quăng mạnh chiếc ba lô ra ghế sau, rồi nhanh chóng xách hộp y tế ra, chuẩn bị xử lý vết thương cho Lý Hào.
Nhưng Lý Hào lại đưa tay cản cậu, chỉ cầm lấy băng vải rồi tự mình quấn tạm vết thương đã nứt toạc lần nữa.
Ninh Ngọc ngồi vào ghế lái, lặng lẽ thu tay về. Cậu dời ánh mắt đi nơi khác, nhưng vệt đỏ chói mắt kia vẫn in sâu vào tầm nhìn, tựa như một mũi kiếm đâm thẳng vào đáy mắt.
Trên màn hình đồng hồ đếm ngược, con số vẫn đang giảm dần đầy áp lực.
Thời gian còn lại: 34.
Khoảng cách rời khỏi doanh địa của cố chủ đã trôi qua 14 tiếng, vậy mà đến hiện tại, ngay cả một nửa quãng đường cũng chưa đi được.
Đầu đau âm ỉ, Ninh Ngọc ước lượng thời gian cho chặng đường kế tiếp, rồi cố gắng lên tiếng thương lượng bằng giọng điệu nịnh nọt:
"Đại ca, tôi với anh... thương lượng chuyện này một chút đi?"
Lý Hào đã băng bó xong vết thương nhưng vẫn đứng ngoài ghế phụ. Nghe thấy giọng điệu rên rỉ của Ninh Ngọc, hắn hơi cúi người nhìn vào trong xe, ra hiệu cho cậu tiếp tục.
Ninh Ngọc chỉ vào đồng hồ đếm ngược, cố gắng hít sâu một hơi rồi nói nhanh:
"Cho tôi chạy trước một chuyến giao hàng được không? Nếu không thì... không kịp mất rồi!"
Thấy đối phương không đáp lời, sợ bị từ chối, cậu vội vàng bổ sung:
"Chỉ đi một chuyến đến thành phố A thôi! Rất nhanh là đến! Hướng giao hàng của tôi trùng với một tọa độ khác của anh, vừa hay tiện đường. Xong đơn này là tôi lập tức đưa anh đi ngay, tuyệt đối không trì hoãn!"
Lý Hào khẽ nhíu mày, như đang suy xét điều gì đó. Một lát sau, hắn mới lên tiếng:
"Động tác nhanh lên."
Ninh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, lập tức gật đầu, nhanh chóng đặt tay lên vô lăng. Cậu liếc nhìn cửa ghế phụ vẫn đang mở, không khỏi khó hiểu hỏi:
"Anh không lên sao?"
Bên ngoài xe, không ai đáp lại.
Lý Hào chỉ chống tay lên khung xe, ánh mắt chăm chú quét qua từng góc khuất trong đống phế tích.
"...Lý Hào?"
Người đứng ngoài ghế phụ cuối cùng cũng có động tác. Lý Hào bước lên xe, dứt khoát đóng cửa, đồng thời thuận tay ném khẩu súng trong tay cho Ninh Ngọc, nhắc nhở:
"Đi về hướng nam, bên kia có bẫy."
Cảm giác lạnh lẽo quen thuộc của khẩu súng trong tay khiến Ninh Ngọc lấy lại một chút tự tin.
Cậu liếc nhìn Lý Hào lần nữa, sau đó bật động cơ:
"Được rồi, cậu còn bao nhiêu viên đạn?"
"Còn bốn viên."
Ninh Ngọc giơ tay chỉ về phía trước, ra hiệu:
"Trong hộp đựng đồ chắc vẫn còn một ít, cứ dùng tạm đã."
Gió mạnh quét qua, làm những nhánh thông khô xào xạc rung động. Lý Hào kéo kính xe xuống, giơ tay bắn liền mấy phát vào màn đêm.
Ninh Ngọc cố nén ý nghĩ muốn nhắc nhở hắn tiết kiệm đạn, đồng thời nhấn ga. Lốp xe xoay tít, đèn sau nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Những con đường trong đống phế tích quấn lấy nhau như một mê cung. Chiếc xe Carlo bị xóc nảy dữ dội trên đoạn đường gồ ghề, Ninh Ngọc siết chặt vô lăng, cố hết sức giữ cho đầu xe không bị văng quá nhiều.
Lý Hào bám chặt tay nắm phía trước, nòng súng ghìm sát vào khung cửa sổ, luôn trong tư thế sẵn sàng ứng phó với bất kỳ đợt tấn công nào của Dị Hóa Thể.
Chiếc xe rung lắc mạnh đến mức cánh tay Ninh Ngọc cũng tê rần. Cậu cảm nhận được một cơn đau rát nhói lên sau lưng—có lẽ vết thương mới đóng vảy lại bị nứt ra.
"Tránh ra!"
Giọng nói của Lý Hào vang lên đầy cảnh báo.
Ninh Ngọc phản ứng theo bản năng, lập tức bẻ lái thật mạnh. Tiếng ma sát chói tai vang lên khi lốp xe nghiến chặt mặt đường, thân xe nghiêng sang một bên, trượt dài.
Một bóng đen khổng lồ từ trên cao lao xuống, mang theo lực đạo kinh hoàng đập mạnh vào hông xe, khiến chiếc Carlo bị hất văng đi.
Ninh Ngọc bị dây an toàn ghì chặt, cả người xoay một vòng theo cú va chạm, đầu óc quay cuồng. Cậu vội vàng đạp chân ga, cố gắng lấy lại quyền kiểm soát—lốp xe rít lên ken két, thân xe lại bắt đầu chuyển động!
Chiếc xe vừa mới lấy lại thăng bằng, còn chưa kịp quay đầu rút lui, Dị Hóa Thể đã bất ngờ lao ra chặn ngay giữa đường. Dưới ánh đèn pha trắng bệch, khuôn mặt thối rữa khổng lồ của nó mở rộng, phát ra tiếng rít chói tai đầy khiêu khích.
Ninh Ngọc đạp chân ga, định thử phá vòng vây từ chính diện, nhưng xe chỉ mới lao được một đoạn ngắn, kính cửa sổ phía sau đã vỡ tan thành từng mảnh, văng đầy hàng ghế sau.
Hai cú va chạm mạnh liên tiếp khiến phần đuôi xe gần như bị phá hủy hoàn toàn. Thân xe chỗ va chạm để lại một vết lõm sâu rõ ràng, vết nứt từ khung gầm lan rộng như mạng nhện, có lẽ không chịu nổi thêm một cú va chạm nào nữa.
Ở phía xa, Dị Hóa Thể vẫn án ngữ trên đường, từ thân thể trương phình của nó vươn ra hai xúc tu dài, quấn đầy lớp keo xám đục như sương mù. Đôi chân trước ngắn một cách kỳ lạ, trong khi mấy chi sau thô to gần như chiếm một nửa cơ thể, giúp nó trụ vững trên mặt đất.
Con ngươi tròn như quả bóng đá liên tục đảo quanh, lớp màng ngoài mở ra rồi khép lại, phản chiếu hình ảnh đầu xe trong đôi mắt đen tuyền. Nó đang cảnh giác, quan sát hai người trong xe.
Dị Hóa Thể bị phóng xạ mạnh luôn cực kỳ khó đối phó. Không ai biết chúng đã biến dị đến mức nào, và nếu không phải tình thế bắt buộc, chẳng ai muốn chủ động giao tranh với chúng.
Nhưng lúc này, chiếc xe đã bị tổn hại nghiêm trọng, lại trở thành mục tiêu quá rõ ràng. Không những không thể chạy thoát mà còn có nguy cơ biến thành cái lồng sắt trói buộc hành động.
Hai người đồng thời đưa ra quyết định—bỏ xe, trực diện đối đầu.
Ninh Ngọc siết chặt súng, cảnh giác nhìn Dị Hóa Thể trước mặt.
Giữa không gian căng thẳng ấy, một câu nói nhẹ tênh đột nhiên vang lên bên tai, giọng điệu hờ hững như thể chỉ đang nói chuyện phiếm:
"Đi thôi."
“Tôi đi giải quyết.”
“anh đi một mình…?!”
Vừa nhận ra có gì đó không đúng, Ninh Ngọc đã thấy Lý Hào mang theo vũ khí lao vọt đi như một tia chớp.
Dị Hóa Thể cảm nhận được mối đe dọa đang đến gần, tiếng thì thầm kỳ dị của nó lập tức biến thành tiếng gào thét thê lương. Đồng tử đen tuyền co rút lại, thu nhỏ thành một đường ngang mảnh dẻ.
Cuộc chiến bùng nổ trong nháy mắt. Xúc tu của nó quất mạnh, quỹ đạo thay đổi nhanh hơn cả lần tập kích Ninh Ngọc trước đó, nhắm thẳng vào Lý Hào mà đâm tới, tốc độ thậm chí còn vượt xa ban nãy.
“Cẩn thận phía sau!”
Ninh Ngọc lập tức bóp cò. Dị Hóa Thể rít lên chói tai, nhưng xúc tu của nó quá linh hoạt và nhanh nhẹn, khiến việc nhắm bắn trở nên cực kỳ khó khăn. Nhận ra điều đó, cậu ngay lập tức đổi mục tiêu, nhắm thẳng vào con mắt khổng lồ của quái vật mà siết cò.
Viên đạn găm vào tròng mắt, lớp màng mỏng bên ngoài co rúm lại vì đau đớn. Dịch nhầy tro đen phun trào ra ngoài. Một xúc tu của nó lập tức đổi hướng, quất mạnh về phía Ninh Ngọc.
Lý Hào ra tay cực nhanh. Lưỡi dao sắc bén xé toạc lớp keo dính ngay trong khoảnh khắc xúc tu vung tới. Hắn lợi dụng tứ chi của con quái làm điểm tựa, bật người lên không trung, một nhát dứt khoát chặt đứt nửa đoạn xúc tu đang vung tới.
“Tránh ra!”
Đầu xúc tu bị cắt đứt cuộn lại co giật, từ vết cắt thô ráp không ngừng trào ra dịch keo đục ngầu. Dòng chất lỏng vừa chảy xuống đã bắt đầu quằn quại, ngưng tụ thành từng khối nhỏ, bò về phía Ninh Ngọc như thể muốn bám lấy cậu.
Lý Hào lại một lần nữa ném ra bom đánh dấu. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, nhưng Dị Hóa Thể dường như đã có cách ứng phó. Nó nhanh chóng vục cát đất lên, dập tắt đám cháy đang bùng trên cơ thể.
Tiếng giao chiến vang dội, dịch nhầy rơi xuống đất tạo thành những âm thanh lách tách ghê rợn, vọng khắp thành hoang. Nhưng tốc độ của Lý Hào nhanh hơn hẳn Dị Hóa Thể, hắn dồn ép quái vật đến mức liên tục phải lùi lại.
Trận chiến vẫn đang tiếp diễn, nhưng trong không khí đột nhiên tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Ninh Ngọc không thể xác định được mùi máu này đến từ đâu. Cậu chỉ có thể mở cửa xe, lấy thân xe làm công sự che chắn, rồi dán mắt vào khe nứt trên cửa sổ, căng thẳng quan sát tình hình chiến đấu ở trung tâm.
Xuyên qua lớp kính vỡ, Ninh Ngọc khó khăn lắm mới nhìn rõ được quỹ đạo di chuyển của lớp sương xám bao phủ Dị Hóa Thể.
Tốc độ của nó ngày càng nhanh.
Thế nhưng, Lý Hào vẫn có thể theo kịp từng bước di chuyển của nó. Chiếc đoản đao trong tay hắn vung lên dứt khoát, không chỉ tấn công mạnh mẽ mà còn chặn đứng những chiếc gai nhọn đang liên tục đâm tới. Hắn áp sát quái vật, nâng súng nhắm thẳng vào cái khoang miệng gào thét chói tai kia rồi bóp cò.
Viên đạn xuyên qua thân thể, phát ra những âm thanh trầm đục, nặng nề. Cằm của Dị Hóa Thể lập tức bị bắn vỡ, thứ dịch nhầy đen kịt không rõ bản chất trào ra từ đám thịt cháy xém. Cơ thể khổng lồ của nó loạng choạng ngã lên một tảng đá, dường như đã cận kề cái chết.
Lý Hào không hề chần chừ, thay đạn thật nhanh, rồi ngay lập tức nâng súng nhắm thẳng vào cái đầu bất động của Dị Hóa Thể.
Ngay trước khoảnh khắc bóp cò, một cơn gió bất chợt nổi lên từ hướng không xác định, cuốn tung vạt áo khoác của Lý Hào, để lộ lớp áo trong đã thấm đẫm máu.
Ninh Ngọc giật thót, đáy mắt lập tức bắt gặp một vệt đỏ tươi vô cùng chói mắt.
Vết thương ở bụng Lý Hào, dù trước đó đã được băng bó lại, giờ đây lại tiếp tục rỉ máu, máu tươi tràn ra thành từng mảng lớn. Nhìn lượng máu chảy ra như vậy, e rằng không chỉ đơn thuần là vết thương rạn nứt.
Dị biến xảy ra ngay tức khắc—viên đạn còn chưa kịp rời nòng, Dị Hóa Thể đã lợi dụng dịch nhầy trên mặt đất để ngưng kết thành một lớp vỏ ngoài linh hoạt hơn. Chỉ trong chớp mắt, nó vùng thoát khỏi vòng khống chế.
Vừa thoát thân, nó lập tức bật mạnh đôi chân sau quái dị phủ đầy sương xám, lao thẳng về phía Lý Hào như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung.
Lý Hào vung đao chặn lại đòn tấn công trí mạng liên tiếp ập đến, nhưng vết thương ở bụng ngày càng nghiêm trọng khiến hắn buộc phải phân tâm. Khi giao chiến kéo dài, động tác của hắn dần trở nên chậm chạp, lộ ra dấu hiệu kiệt sức.
Thấy vậy, Ninh Ngọc lập tức nhắm thẳng vào Dị Hóa Thể, siết chặt cò súng. Họng súng tóe lửa, đạn xé gió lao ra, bụi đất tung mù mịt, che khuất toàn bộ tầm nhìn trong khoảnh khắc.
Khi bụi mù tan bớt, Dị Hóa Thể đã bị hấp dẫn bởi loạt hỏa lực, ánh mắt nó chuyển hướng sang mục tiêu mới. Chân trước nâng lên, nó lao xuyên qua làn khói súng, thế công nhắm thẳng về phía Ninh Ngọc.
Mấy cái chân sau của nó vừa to lớn vừa dị dạng đến đáng sợ, mỗi lần cất bước lại để lại trên mặt đất những vết hằn sâu hoắm.
Nòng súng nóng đến bốc khói, đạn bay không ngừng nghỉ, nhưng vẫn không thể làm chậm đà xông tới của Dị Hóa Thể.
Cái đầu khổng lồ ghê rợn xé rách lớp màng niêm mạc, lao đến với tốc độ kinh hoàng—chỉ còn cách cậu chưa đầy mười mét.
Xui xẻo tột cùng…
Ninh Ngọc cắn răng, cố chịu đựng cơn đau đang cản trở hành động, nhanh chóng nhảy vào ghế lái. Nhưng ngay trước khi có thể đạp chân ga, một xúc tua nhầy nhụa đã quấn chặt mắt cá chân hắn, kéo mạnh về phía tường phế tích phía sau.
Phanh!
Cơn đau như muốn xé rách lan từ sau lưng ra khắp cơ thể, lồng ngực như bị chấn động mạnh, vang lên những âm hưởng nặng nề. Đầu óc cậu choáng váng, tầm nhìn cũng dần trở nên mơ hồ.
Ngón tay run rẩy không còn nghe theo điều khiển, viên đạn bắn ra từ nòng súng đang lay động, lao thẳng vào màn đêm đen kịt mà không chạm đến bất cứ mục tiêu nào.
Bóng dáng của Dị Hóa Thể che kín tầm mắt, Ninh Ngọc cố nén cơn đau như khoan thẳng vào từng khe xương, gắng gượng chống khuỷu tay tê dại, từng chút một lê người về phía Carlo kéo.
Chỉ cần cố thêm chút nữa… chỉ cần nhích thêm một đoạn, là có thể hội hợp với Lý Hào…
Ở phía xa, bụi cát rơi xuống nền đất, nhưng sân trống trải kia—không còn thấy bất kỳ bóng dáng ai.
…Người đâu?
Tiếng chuông tang tựa như vang lên bên tai, vô số ký ức như những con sóng dữ nhấn chìm cậu giữa ranh giới sinh tử. Trong khoảnh khắc này, mọi cảm xúc đều trở nên nhợt nhạt, im lặng đến đáng sợ.
Cậu rốt cuộc bắt đầu hối hận.
"Đáng lẽ không nên dấn thân vào vũng nước đục này… Sớm biết vậy đã không cứu…"
Móng vuốt dữ tợn siết chặt lấy cổ họng, nhấc bổng cơ thể cậu lên rồi đập mạnh vào bức tường phía sau.
Lực treo cao khiến mũi chân chỉ vừa chạm đất, tiếng rên rỉ nghẹn lại nơi cổ họng. Ninh Ngọc nhìn chằm chằm vào chiếc lưỡi dài lao tới, trong lòng chỉ còn lại tuyệt vọng xen lẫn mệt mỏi.
Lần này thật sự xong rồi.