7.

Thẩm Mục và tôi quen biết vì công ty.

Lúc đó tôi vừa tốt nghiệp đại học, cùng mấy người bạn cùng trường khởi nghiệp.

Khi đó khí phách hăng hái, cảm thấy có thể dời núi lấp biển. Nhưng hiện thực tàn khốc hơn chúng tôi tưởng tượng.

Chúng tôi không có vốn, không có quan hệ. Không có người muốn đầu tư cho chúng tôi. Thậm chí không có ai bằng lòng cho chúng tôi một cơ hội trình bày ý tưởng kinh doanh của mình. Có quá nhiều người ôm bầu nhiệt huyết ra khởi nghiệm như chúng tôi.

Ngay khi chúng tôi gần như tuyệt vọng, chuẩn bị tự tìm nơi xin việc thì một công ty tìm đến chúng tôi.

Họ tỏ vẻ muốn trò chuyện với chúng tôi. Chúng tôi như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Ai ngờ, đó thật sự chỉ là một cọng rơm.

Người phụ trách nói với tôi: “Ngủ với tôi một năm, em muốn gì tôi cũng cho em.”

Tôi từ chối không cần suy nghĩ.

Nhưng họ lại không buông tha tôi. Trong lúc hỗn loạn, tôi lấy một chai rượu đập lên đầu hắn ta.

Tôi bị bắt.

Gã đàn ông đó đe dọa sẽ cho tôi tù mọt gông.

Khi đó tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

Thẩm Mục đã xuất hiện.

Anh như vị cứu tinh.

Anh dễ dàng giải quyết những người đó, nộp tiền bảo lãnh đưa tôi ra ngoài, cử người đến bàn chuyện hợp tác với công ty chúng tôi.

Tôi tưởng anh cũng có động cơ thầm kín. Cho nên tôi cởi từng cái quần áo của mình ra trước mặt anh.

Anh lại nhặt từng cái lên mặc lại cho tôi.

“Không cần như vậy.”

Tôi hỏi: “Tại sao lại giúp tôi?”

Anh nói: “Xem như tôi thấy tội nghiệp em!”

Tôi vui vẻ chấp nhận sự thương hại của anh.

Không có gì phản cảm cả, dù sao thì tôi cũng đáng thương thật.

Cứ như vậy, với sự giúp đỡ của Thẩm Mục, công ty chúng tôi đã dựng nên.

Nhưng hiện tại, anh ta lại dùng chuyện này gây khó dễ tôi. Không thể không nói, tôi thực sự bị bắt bí.

Đến công ty Thẩm Mục, tôi hỏi: “Anh muốn gì?”

Thẩm Mục ngẩng lên nhìn tôi.

Anh ta nói: “Hủy bỏ đơn ly hôn.”

Chúng tôi đối mặt với nhau. Anh ta dùng sự bình tĩnh thể hiện thái độ của mình.

Tôi bật cười. “Có thế thôi? Được, hủy ngay! Còn vấn đề gì không?”

Tôi đồng ý thoải mái như thế hình như không khiến Thẩm Mục hài lòng, anh ta cau mày.

Một lúc sau, anh ta hỏi: “Bao giờ em dọn về?”

“Đây cũng là điều kiện?”

Thẩm Mục mím môi.

Được, tôi hiểu.

“Hôm nay chuyển về! Được chưa?”

Thẩm Mục ném bút trong tay lên bàn.

“Đi ra ngoài!”

“Tuân lệnh!”

Nụ cười trên mặt tôi hoàn toàn biến mất sau khi lên xe.

Tôi ghét cảm giác bị người khác nắm trong lòng bàn tay.

Ai cũng không được, kể cả Thẩm Mục.

Tôi gọi điện thoại: “Mọi người đều ở công ty? Chờ tôi về họp!”

Cuộc họp này kéo dài rất lâu, mãi đến rạng sáng mới kết thúc. Nhưng không đạt được hiệu quả tôi mong muốn.

Ý nghĩ của tôi là đổi một đối tác khác. Thị trường rộng lớn như vậy, không phải chỉ có mình công ty Thẩm Mục. Thẩm Mục có thể kêu ngừng hợp tác bất kỳ lúc nào, chúng tôi cũng có thể thay đổi công ty đối tác bất kỳ lúc nào.

Nhưng mọi người không đồng ý. Sống trong an nhàn quá lâu, họ muốn ổn định chứ không muốn thay đổi.

Điều kiện của Thẩm Mục cũng rất ưu đãi.

Cho dù chấm dứt hợp tác với Thẩm Mục theo cách nào đi chăng nữa thì chúng tôi vẫn có tổn thất.

Ý tưởng của họ là: Chỉ cần Thẩm Mục còn có thể hợp tác, anh ta chính là lựa chọn đầu tiên của họ.

Thậm chí họ còn khuyên tôi: “Chuyện nhỏ, cần gì tính toán chi li? Đàn ông nào ra ngoài không ong bướm, huống chi là Thẩm Mục, chỉ cần không phạm sai lầm mang tính nguyên tắc thì có gì mà không thể tha thứ?”

Lời này khiến tôi khịt mũi xem thường. Hóa ra điều này gọi là “đạo bất đồng khó lòng hợp tác”.

Xem ra đến lúc tôi phải ra đi.

Nhưng trước khi đi cần có thời gian. Tôi cần thời gian để đảm bảo số tiền tôi có được khi rời đi không hao hụt.

Thế nên tôi dọn về nhà.

Khi tôi về, Thẩm Mục còn chưa ngủ. Anh ta ôm máy tính ngồi trong phòng khách. Nhìn thấy tôi, anh ta tháo kính xuống: “Chúng ta nói chuyện.”

Tôi từ chối thẳng thừng: “Mệt, lần sau đi!”

Mặt Thẩm Mục trầm xuống.

Tôi coi như không thấy, đi thẳng vào phòng dành cho khách.

Tôi không biết đêm đó Sầm Niệm ngủ phòng nào, tôi không biết cô ta đã chạm vào cái gì, đã sử dụng thứ gì. Dù sao thì mọi thứ trong ngôi nhà này bây giờ đều khiến tôi khó chịu.

Tôi lấy một tấm drap giường, trải lên sô pha qua đêm ở đó.

Khi thức dậy, tôi thấy mình nằm trên giường. Điều này khiến tôi sầm mặt lại.

Thẩm Mục đang chiên trứng trong bếp.

Tôi lạnh lùng chất vấn: “Ai cho anh động đến người tôi?”

Thẩm Mục dừng tay, hít sâu một hơi: “Khăn trải giường, vỏ chăn đã đổi mới hết, sạch sẽ.”

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Vô ích, bây giờ ngay cả không khí trong nhà này cũng khiến tôi ghê tởm.”

“Tạ Vân Sơ!” Thẩm Mục trầm giọng quát, “Em quá đáng rồi! Cô ấy chỉ ở lại một đêm, không hề phát sinh chuyện gì cả. Rốt cuộc thì em đang làm gì?”

Tôi cười lạnh lùng nhìn anh ta.

“Tôi làm gì? Khi nào tôi mặc áo sơ mi của người đàn ông khác, lộ đùi, gợi cảm dựa vào lòng người đó, anh ấy sấy tóc cho tôi, khi đó anh có thể đồng cảm tôi đang làm gì!”

“Em dám!” mắt Thẩm Mục tóe lửa.

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải không dám, mà là không làm. Bởi vì tôi có đạo đức, chính trực. Các người có sao? Kinh tởm!”

8.

Thẩm Mục và tôi tan rã không vui.

Anh ta đổ bữa sáng vào thùng rác, lạnh lùng quay về phòng.

Tôi cũng không vừa, đóng sầm cửa lại.

Cứ vậy, chúng tôi lại rơi vào chiến tranh lạnh lần nữa.

Tôi rất bận, đi sớm về trễ.

Thẩm Mục cũng rất bận.

Liên tục mấy ngày, chúng tôi thậm chí còn không gặp mặt nhau.

Mấy ngày nay tôi gặp vài người, nói một ít việc, về việc bán tháo cổ phần.

Nếu tôi bán cổ phần của mình thì hẳn là nên lựa chọn những người trong công ty đầu tiên. Nhưng lập trường của họ quá rõ ràng. Họ không đứng về phía tôi.

Để tối đa hóa lợi ích của mình, tôi phải đi tìm người ngoài.

Tình cảm duy nhất tôi để lại là phân tán cổ phần ra bán. Ít nhất để những người mua cổ phần không có quyền quyết sách trong công ty. Còn sau này họ muốn thu hồi cổ phần hay không thì đó là việc của họ.

Mọi việc diễn ra thuận lợi. Theo những khoản tiền dần chuyển vào tài khoản tôi, tôi đã rút lui hoàn toàn khỏi công ty.

Người ở công ty tức điên, nổi giận đùng đùng tìm tôi. Họ đỏ mặt tía tai, bộ dạng muốn trở mặt nhau, rất khó coi.

“Tôi đã cho mọi người lựa chọn, là các người không cần. Thật ra như bây giờ cũng không có gì xấu, tôi và Thẩm Mục sớm muộn gì cũng trở mặt, đến lúc đó không giận cá chém thớt lên mọi người. Hơn nữa, đâu phải các người chưa từng nghĩ đến việc đá tôi ra ngoài.”

Ánh mắt họ lảng tránh: “Cô nói vớ vẩn! Chúng tôi có suy nghĩ ấy bao giờ?”

Tôi không còn nhiệt tình. “Đó là vì các người sợ Thẩm Mục.”

Nếu không qua cầu rút ván, còn ai nhớ đến ai.

Việc công ty giải quyết xong, bước tiếp theo là giải quyết việc của tôi và Thẩm Mục.

Nhưng điều tôi không ngờ là trước khi tôi tìm Thẩm Mục, Sầm Niệm đã tìm tôi trước. Cô ta muốn nói chuyện với tôi.

Tôi đồng ý.

Vừa ngồi xuống, cô ta đã hỏi tôi: “Sao cô vẫn chưa ly hôn với anh ấy? Cô định dây dưa với Thẩm Mục đến bao giờ?”

Tôi bật cười.

“Cô lấy tư cách gì đến nói với tôi những lời này? Người yêu? Con giáp thứ 13? Thẩm Mục đồng ý à? Anh ta luôn nói với tôi giữa anh ta và cô không có bất kỳ quan hệ gì. Hiểu ý không? Là cô đến kẻ thứ ba cũng không xứng!”

Nói rồi tôi liếc mắt nhìn cô ta từ trên xuống dưới, “Chưa kể không phải tôi không muốn ly hôn mà là Thẩm Mục c.h.ế.t sống không chịu. Cô cũng chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh thôi à?”

Sầm Niệm tức đỏ mắt.

“Cô nói bậy, sao Thẩm Mục lại không muốn ly hôn? Anh ấy không thích cô, nếu không phải…” Sầm Niệm đột nhiên khựng lại.

Tôi nghi ngờ nhìn cô ta: “Nếu không phải? Nếu không phải cái gì?”

Sầm Niệm đảo mắt, lộ nụ cười đắc ý.

“Trước giờ cô không tò mò vì sao cô và Thẩm Mục là người ở hai thế giới, tại sao anh ấy lại đột ngột xuất hiện, lại giúp cô không rõ nguyên do sao. Tạ Vân Sơ, cô không cho rằng mọi thứ là trùng hợp chứ? Cô ngây thơ thật.”

Tôi hỏi cô ta: “Cô có ý gì?”

Sầm Niệm nhướng mày: “Muốn biết? Vậy cầu xin tôi đi!”

Tôi yên lặng nhìn cô ta, cười khẩy: “Vậy cô nghẹn đấy đi, đừng bao giờ nói.”

Nói rồi tôi đứng dậy rời đi.

Sầm Niệm lo lắng.

“Tạ Vân Sơ, cô đứng lại cho tôi!”

Chân tôi không dừng bước.

“Tạ Vân Sơ!”

Tôi đẩy cửa sắp ra đến ngoài.

“Chờ đã!” Sầm Niệm cao giọng, “Quay lại đi, tôi có cái này đưa cô xem.”

Tôi cong khóe miệng, thong thả ung dung quay lại.

Sầm Niệm không còn khí thế như ban đầu.

Rất tốt, đây mới là thái độ nói chuyện.

Mặt Sầm Niệm lạnh tanh, không nói lời vô nghĩa nữa, lấy một bức ảnh trong túi xách ra đẩy tới trước mặt tôi.

Cô ta nói: “Đây là Thẩm Mục và mẹ nuôi anh ấy.”

Tôi thờ ơ ngước nhìn.

Trong ảnh Thẩm Mục tầm 5-6 tuổi, rất gầy, đen đúa, nhỏ thó, nếu không phải Sầm Niệm nói thì tôi cũng không nhận ra. Ngay khi tôi đang thắc mắc vì sao Sầm Niệm lại đưa ảnh này cho tôi xem thì dáng vẻ người phụ nữ kia làm tôi ngẩn người.

Một hình ảnh xa xăm hiện lên trong trí nhớ tôi.

Tôi đã từng thấy người phụ nữ này.

Ở quê, dưới đáy tủ quần áo của bà nội có một quyển sổ màu đỏ. Trên sổ viết: Giấy hôn thú.

Bên trong có một bức ảnh chụp hai người.

Một người là người cha mất sớm của tôi, người còn lại là người mẹ đã bỏ trốn của tôi.

9.

Tôi không biết nhiều về hoàn cảnh gia đình Thẩm Mục.

Tôi chỉ biết bố mẹ anh ta đã qua đời, anh ta không có anh chị em hay người thân nào khác.

Anh ta là trẻ mồ côi giống như tôi.

Điều khác biệt duy nhất là anh ta có tiền, tôi không.

Cứ cách một thời gian Thẩm Mục sẽ đi thăm mộ bố mẹ. Tôi có đề nghị đi cùng, anh ta đều từ chối.

Anh ta nói: “Không cần.”

Câu này của anh ta cũng xua tan ý định đưa anh ta về thăm mộ ông bà nội.

Đôi khi tôi cũng nghĩ liệu cách chúng tôi ở chung với như thế có đúng hay không.

Không có câu trả lời.

Tôi không có kinh nghiệm ở cùng người khác, cũng không có người lớn chỉ dạy.

Cuối cùng tôi nói với mình: cứ thế đi!

Tôi ở bên Thẩm Mục 5 năm với thái độ như vậy.

Hiện giờ, Sầm Niệm nói với tôi, 5 năm này chỉ là một trò cười.

Sầm Niệm nói Thẩm Mục là trẻ mồ côi, trẻ mồ côi đúng nghĩa, là loại lớn lên trong cô nhi viện. Nhưng anh ta may mắn được một cặp vợ chồng giàu có nhận nuôi lúc 6 tuổi.

Hai vợ chồng kia không có con, xem anh ta như con ruột, đặc biệt là mẹ nuôi anh ta, đối xử chẳng khác gì con ruột.

Bố nuôi anh ta qua đời lúc anh ta 12 tuổi. Mẹ nuôi anh ta 6 năm trước bị ung thư tuyến tụy, kéo được nửa năm rồi cũng mất.

“Trước khi mẹ nuôi Thẩm Mục mất đã nói với anh rằng thật ra bà có một đứa con gái. Bà có lỗi với con gái, hy vọng Thẩm Mục giúp bà tìm cô con gái kia, cũng chăm sóc cô ấy. Cô đoán xem người con gái kia là ai?”

Sầm Niệm nhìn tôi, nở nụ cười vặn vẹo.

“Khi đó tôi và Thẩm Mục đang trong thời gian yêu nhau say đắm, anh ấy đột ngột chia tay với tôi, nói rằng muốn thực hiện tâm nguyện cuối cùng của mẹ anh ấy. Nhưng tại sao? Anh ấy là bạn trai tôi, dựa vào cái gì nói không cần là bỏ rơi tôi? Anh ấy muốn hoàn thành di nguyện của mẹ, vậy còn tôi thì sao?

Tạ Vân Sơ, cô xem cô hạnh phúc biết bao, mẹ cô đến c.h.ế.t còn nhớ cô, bà ấy muốn Thẩm Mục bảo vệ cô. Nhưng tôi thì sao? Tại sao chuyện gia đình các người mà lại hy sinh tình yêu của tôi?”

Tôi cầm bức ảnh của Sầm Niệm đi.

Trước khi chia tay, cô ta gọi tôi lại: “Tạ Vân Sơ, cô sẽ ly hôn với Thẩm Mục chứ?”

“Chắc chắn!” tôi nói, “Nhưng cô có chắc muốn lấy lại người nói vứt bỏ là vứt bỏ cô ngay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play