4
Tôi bị đánh thức bởi âm thanh cải tạo ở tầng trên.
Đêm đó tôi không ngủ yên được, bất an, không ngủ sâu giấc.
Khi tôi mở mắt ra, đầu óc tôi vẫn còn choáng váng. Phải mất một lúc lâu tôi mới nhận ra mình đang ở trong nhà cũ.
Ngày hôm qua muộn quá nên tôi không muốn dày vò thêm, ngủ tạm trên sô pha một đêm.
Lúc này, có một người đàn ông ngồi cách tôi không xa, anh ta nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt khiến người ta không thể phớt lờ.
Thẩm Mục.
Tôi không ngạc nhiên khi anh ta ở đây.
Tôi nhớ có lần tôi cãi nhau với anh ta rồi bỏ đi ra ngoài. Tôi về nhà cũ ở mới một giờ thì anh ta đã tìm đến.
Tôi hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”
Thẩm Mục nói: “Ngoài nơi này em còn có thể đi đâu?”
Anh ta biết tôi không có chỗ để đi, vì tôi là trẻ mồ côi.
Chính Thẩm Mục đã cho tôi một mái nhà.
Có người từng hỏi anh sao không bán nhà cũ đi. Anh nói: “Để lại đấy, có người không vui còn có thể đi trốn.”
Tình cảm của tôi đối với Thẩm Mục rất phức tạp, có yêu, có biết ơn.
Tôi cứ nghĩ anh ta và tôi có thể bình yên mà sống hết cả cuộc đời này.
Tôi thở dài, vào nhà tắm tắm rửa.
Thẩm Mục mua bữa sáng, tôi không khách khí.
Ăn sáng xong, tôi hỏi Thẩm Mục: “Cô ta tên Sầm Niệm? Là bạn gái cũ của anh?”
Album ảnh ở đó, không ai là kẻ ngốc.
Thẩm Mục nói: “Phải!”
Tôi ngẩng lên nhìn anh ta.
“Thẩm Mục, anh đang làm gì? Đưa bạn gái cũ về nhà, để cô ta mặc áo sơ mi của anh, sấy tóc cho cô ta, anh đang diễn vở xa nhau gặp lại, tình xưa chưa dứt à?”
“Bất kể em tin hay không thì anh với cô ấy không có gì cả.”
Tôi lắc đầu: “Tôi không tin!”
Mặt Thẩm Mục trầm xuống nhìn tôi.
Một lúc sau, anh ta xoa xoa chân mày, đặt hai hóa đơn trước mặt tôi.
“Tối qua cô ấy ngủ ở nhà, anh ở khách sạn. Đây là chứng cứ, nếu em cần thì anh có thể xin camera giám sát. Anh và cô ấy không hề xảy ra chuyện gì cả, đây là sự thật.”
Tôi không nhìn đồ trên bàn. Nếu Thẩm Mục dám đặt trước mặt tôi thì đó không phải là giả.
Chỉ có điều: “Cô ta ở nhà, anh ở khách sạn? Thẩm Mục, tôi không hiểu hành động của anh.”
“Cô ấy không quen ở khách sạn, hơn nữa con gái ở khách sạn một mình không an toàn.”
“Cô ta nói với anh? Hay là anh ân cần hiểu lòng người?”
Thẩm Mục khiển trách: “Nói năng đàng hoàng, đừng giở giọng mỉa mai.”
Hết việc này đến việc khác dồn trong lòng tôi, tôi đã nhẫn nhịn đến cực hạn.
“Tôi cũng muốn nói chuyện tử tế nhưng anh có như thế với tôi không? Không quen ở khách sạn, con gái ở khách sạn một mình không an toàn? Tôi đi công tác không ở khách sạn à? Sao tôi chưa bao giờ nghe anh quan tâm lấy một câu? Sầm Niệm cô ta cao quý hơn người khác sao? Tại sao người khác làm được còn cô ta thì không? Hay nói khác đi, trong lòng anh, cô ta khác biệt?”
Thẩm Mục như bị người ta dẫm trúng chân đau, đứng phắt dậy.
“Anh đã ra ngoài ở, anh đã nói với em không có việc gì xảy ra cả, em còn muốn thế nào?”
Từng tia sét ầm ầm đánh xuống đầu tôi. Tôi đầu váng mắt hoa, vịn lấy bàn, tôi hét khàn cả giọng: “Ly hôn, tôi muốn ly hôn!”
Thẩm Mục biến sắc.
“Im đi, Tạ Vân Sơ! Rút lại hai từ đó ngay cho anh!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Ánh mắt tôi nặng nề giằng co với anh ta.
Thẩm Mục nhắm mắt lại, siết chặt tay. Khi mở mắt ra, sự mất kiểm soát bên trong đã biến mất, anh ta nói: “Muốn ly hôn? Không thể!”
5.
Thẩm Mục và tôi rơi vào chiến tranh lạnh.
Tôi sống trong nhà cũ. Tôi không tìm anh ta, anh ta cũng không tìm tôi.
Tôi không biết anh ta nghĩ gì.
Tôi đợi bản thân đủ bình tĩnh, bình tĩnh để xử lý việc này một cách hiệu quả nhất.
Hôm đó, trợ lý của anh ta gọi cho tôi.
“Chị, chị cãi nhau với Thẩm tổng ạ?”
Cô bé là đàn em của tôi, năng lực rất tốt. Lúc trước cô bé tìm việc liên tục gặp trở ngại, tôi giao cô bé cho Thẩm Mục. Nhiều năm qua, cô bé luôn làm việc rất tốt dưới quyền Thẩm Mục. Cô bé cảm kích tôi nên thường liên lạc với tôi.
Nhưng đây là lần đầu tiên nói với tôi về Thẩm Mục.
“Sao vậy?” Tôi hỏi.
Chần chừ vài giây, cô bé nói: “Tối nay Thẩm tổng có đi dự tiệc rượu, uống khá nhiều. Em định gọi điện thoại cho chị thì có một người phụ nữ lạ đến đón Thẩm tổng, lái xe của Thẩm tổng.”
Im lặng mấy giây, tôi gửi ảnh Sầm Niệm qua.
“Là cô ta à?”
“Dạ phải!” Giọng cô bé lo lắng, “Chị, chị không sao chứ?”
Tôi cười khẽ: “Không sao!”
Không thể tốt hơn!
Xem ra việc ly hôn nên đưa vào chương trình nghị sự. Trì hoãn càng lâu, càng có nhiều chuyện.
Tôi là người thuộc phái hành động.
Sáng sớm hôm sau, tôi tìm luật sư soạn thảo đơn ly hôn.
Tôi và Thẩm Mục tài sản độc lập, ly hôn chỉ là hình thức.
Lúc nhìn thấy tôi ở công ty, Thẩm Mục hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ vô cảm.
Anh ta nói: “Đây là công ty, có chuyện gì về nhà bàn bạc.”
Nhà thì chắc chắn phải về, nhưng không phải bây giờ.
Tôi để giấy thỏa thuận ly hôn xuống trước mặt anh ta: “Ký đi, nhân lúc còn sớm chúng ta tranh thủ đến Cục dân chính.”
Thẩm Mục nhìn chằm chằm bản thỏa thuận ly hôn.
“Em đến tìm anh vì việc này?”
Đáp án rõ như thế, tôi lười trả lời.
Thẩm Mục xé tờ thỏa thuận ly hôn.
“Anh đã nói không có khả năng ly hôn.”
Tôi coi như không nghe thấy, lại lấy ra bản khác.
Thẩm Mục lại xé nát.
Tôi tiếp tục lấy, anh ta tiếp tục xé.
Mãi đến tờ thứ 12.
Sắc mặt Thẩm Mục tối tăm đáng sợ.
“Em nghĩ kỹ rồi?”
Tôi cười khẩy. Chưa nghĩ kỹ tôi đến đây chơi à?
Anh ta đập mạnh bản thỏa thuận ly hôn lên bàn, lấy bút ký tên mình xuống.
“Đi Cục dân chính.”
Tôi và Thẩm Mục tự lái xe đến Cục Dân chính.
Chúng tôi thật may mắn, hôm nay không đông người nên chúng tôi không phải đợi lâu.
Nhân viên hỏi: “Hai người đã nghĩ kỹ rồi?”
Tôi gật đầu: “Nghĩ kỹ rồi.”
Tầm mắt Thẩm Mục dừng trên người tôi.
“Vậy còn anh? Nghĩ kỹ chưa?”
Tôi nhìn anh ta, anh ta dời tầm mắt đi.
Anh ta lạnh lùng: “Nghĩ kỹ rồi.”
“Vậy được, tôi đăng ký cho hai người, một tháng sau quay lại nhận giấy ly hôn.”
Nhìn nhân viên cúi đầu gõ máy tính, hơi thở tôi nghẹn trong lòng rốt cuộc đã dần thả lỏng ra.
Đúng lúc này, Thẩm Mục nói: “Khoan đã!”
“Chuyện gì?”
Thẩm Mục nhìn tôi: “Tạ Vân Sơ, em xác định muốn ly hôn sao?”
“Chắc chắn!”
Thẩm Mục đứng bật dậy, ghế dựa bị anh ta làm ngã rầm xuống đất, tạo tiếng động thật to.
“Tạ Vân Sơ, em thật tàn nhẫn!”
Nói rồi anh ta không quay đầu, rời đi.
“Sao lại thế này?” nhân viên hỏi.
Tôi cũng bối rối, đành nhấc chân đuổi theo.
“Thẩm Mục, anh đứng lại đó cho tôi! Thẩm Mục!”
Anh ta như không nghe thấy, bước chân không ngừng.
Tôi chạy đuổi theo, túm lấy anh ta.
“Anh có ý gì?”
Cơ bắp toàn thân Thẩm Mục căng thẳng.
“Anh nói lần cuối cùng, Tạ Vân Sơ, anh không có khả năng ly hôn với em!”
Lửa giận của tôi trong nháy mắt bùng lên.
“Anh có ý gì? Cái gì gọi là anh không có khả năng ly hôn? Anh chơi tôi à?”
Thẩm Mục hít sâu một hơi.
“Tạ Vân Sơ, rốt cuộc em muốn làm ầm ĩ đến khi nào? Chỉ vì một việc vô lý mà bỏ nhà đi, đòi ly hôn? Em thấy thú vị không? Em thế này anh rất mệt mỏi!”
Tôi yên lặng nhìn Thẩm Mục.
“Tôi không làm ầm ĩ, Thẩm Mục, tôi thật sự muốn ly hôn.”
“Tại sao?” Thẩm Mục khó hiểu, “Chỉ vì Sầm Niệm? Giữa anh và cô ấy không có gì cả, không có gì cả, tại sao em không tin?”
“Tôi tin thế nào? Tôi hỏi anh, hiện giờ Sầm Niệm đang ở đâu? Nơi anh sắp xếp? Có phải cô ta còn không có xe nên anh cho cô ta một chiếc? Tại sao anh uống say thì cô ta đi đón? Đón anh xong hai người đi đâu, làm gì?”
Nói rồi tôi bật cười, lắc đầu.
“Thật ra không cần phải nói những điều này, chỉ đơn thuần đêm đó, nếu tôi không về, hai người sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Không xảy ra chuyện gì cả!” Thẩm Mục bực bội, “Anh đã đặt khách sạn, nếu em không tin…”
“Tôi không tin!”
Đây là lần thứ hai tôi nói lời này.
“Thẩm Mục, tôi không tin. Hiện giờ bất kể anh nói gì, làm gì, lấy ra bao nhiêu chứng cứ cũng không có tác dụng, tôi không tin! Tôi không muốn miệt mài theo đuổi việc anh đã làm gì, hai người sẽ làm gì. Tôi chỉ đơn thuần là không tin anh, thế thôi!”
Tôi là người giỏi nhất trong việc buông bỏ, nếu không tôi đã không thể đi đến hiện tại.
6.
Cuộc đời đối xử bất công với tôi, tôi phải học cách tự bảo vệ mình.
Tôi sẽ không để bất cứ điều gì kéo tôi xuống, vì không có ai kéo tôi đi về phía trước.
Tôi là trẻ mồ côi.
Trước khi tôi sinh ra, tôi được gọi là con mồ côi từ trong bụng mẹ. Sau khi bố tôi qua đời trong vụ tai nạn ô tô, mẹ mới phát hiện ra đã mang thai tôi.
Việc bà ấy không muốn sinh tôi ra, về tình có thể tha thứ.
Ông bà nội đã cầu xin bà ấy. Chỉ cần sinh tôi ra là được, sinh ra rồi họ nuôi dưỡng. Ông bà đưa tài sản của bố để lại, khoản bồi thường tai nạn đưa hết cho mẹ, dùng số tiền này “mua” tôi.
Bằng cách này, bà ấy đã sinh tôi ra.
Sau thời gian ở cữ, bà ấy lấy tiền, rời đi.
Ông bà nội nuôi tôi lớn.
Đối với mẹ đẻ, tôi không có bất kỳ cảm giác gì, không yêu, không hận, cũng không khao khát.
Bởi vì tất cả là vô dụng, sẽ chỉ làm tôi đau khổ.
Vì thế, tôi từ bỏ bà ấy.
Sau này ông bà nội lần lượt qua đời. Khi đó tôi mới lên cấp 2, một đứa trẻ choai choai hoàn toàn mồ côi.
Đau buồn, tuyệt vọng, nhớ nhung.
Tôi dùng một tháng để tiêu hóa hết cảm xúc đó, bắt đầu cuộc sống một lần nữa.
Sau đó có người muốn mua căn nhà cũ ông bà nội để lại với giá 100.000 tệ. Tôi đồng ý. (100.000 tệ = 350 triệu VNĐ)
Mọi người đều nói tôi ngu ngốc, đây là vụ mua bán lỗ vốn, chèn ép nhà tôi không có người lớn.
Nhưng nguyên nhân chính là vì tôi biết, tôi không giữ được ngôi nhà này.
Giữ không được thì phải buông.
Hơn nữa, tôi cần tiền, tôi phải học, tôi phải sống.
Vì thế tôi bán nhà, rời khỏi nơi sống từ bé đến lớn.
Bây giờ là Thẩm Mục.
Anh ta không giải thích cho tôi trước, sau này anh ta nói gì nữa tôi cũng không tin.
Tôi không muốn mình trở nên nghi thần nghi quỷ. Tôi không tiêu hao bản thân như vậy.
“Ly hôn đi, đừng làm ồn ào khó coi!”
“Không thể được!”
Thái độ ly hôn của tôi kiên quyết bao nhiêu, thái độ không ly hôn của Thẩm Mục kiên quyết bấy nhiêu.
Anh ta như thế khiến tôi không hiểu được.
Thỏa thuận không thành, tôi chọn đệ đơn ly hôn.
Nhưng tôi không ngờ, ngay sau ngày tôi gửi đơn ly hôn lên tòa án, Thẩm Mục đã áp dụng biện pháp trừng phạt tài chính đối với tôi.
Anh ta muốn chấm dứt hợp tác với công ty chúng tôi.