10.

[Thẩm Mục, chúng ta nói chuyện.]

Tôi hẹn Thẩm Mục ở nhà.

Anh ta về muộn hơn tôi nửa giờ. Anh ta nới lỏng cà vạt, ngồi xuống: “Nói chuyện gì?”

Bắt đầu từ đâu đây?

Thôi, đi thẳng vào vấn đề!

Tôi đặt bức ảnh trước mặt Thẩm Mục.

“Vậy mẹ nuôi của anh là mẹ ruột của tôi?”

Bàn tay đang cởi khuy măng sét của Thẩm Mục khựng lại.

“Ai đưa cho em?”

Tôi lắc đầu: “Lời này vô nghĩa, chúng ta nói gì có ý nghĩa đi!”

“Sầm Niệm!” Thẩm Mục suy sụp ngã ra sô pha, “Anh nên nghĩ đến, chỉ có cô ấy từng thấy bức ảnh này.”

“Vậy anh có gì muốn nói với tôi?”

Im lặng, im lặng thật lâu.

Ngay khi tôi cho rằng Thẩm Mục sẽ im lặng luôn thì anh ta mở miệng.

Tôi nghe được câu chuyện chi tiết hơn.

“Mẹ nuôi của anh là người phụ nữ giỏi giang, bà tự lập một thương hiệu mỹ phẩm riêng của mình. Sau này bà gặp bố nuôi của anh, hai người ở bên nhau. Bố nuôi anh bị hiếm muộn, không thể có con, vì vậy mẹ nuôi đề nghị đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một đứa trẻ, nên họ đã nhận nuôi anh.”

Thẩm Mục nói, “May mắn lớn nhất trong đời anh là gặp được họ, trở thành con của họ. Nhưng khoảng thời gian tốt đẹp không kéo dài được lâu, bố nuôi anh bệnh c.h.ế.t, mẹ nuôi cũng mắc bệnh ung thư.”

Nói rồi anh ta nhìn tôi.

“Mãi đến lúc đó anh mới biết đến sự tồn tại của em. Vân Sơ, anh hy vọng em hiểu, bà ấy vẫn luôn nhớ em, bà chưa từng quên em. Sở dĩ bà ấy đối xử tốt với anh cũng vì bù đắp cho em, bà đem toàn bộ thua thiệt của em dời lên người anh. Bà ấy yêu em. Trước khi lâm chung, di nguyện lớn nhất của bà chính là em có thể sống tốt, hy vọng em có thể tha thứ cho bà! Xin lỗi vì đã giấu diếm em lâu như vậy!”

Nghe Thẩm Mục kể lại, tôi chờ đợi cảm xúc mình suy sụp hoặc bùng nổ.

Nhưng không có.

Bình tĩnh, bình tĩnh chưa từng có.

“Nén bi thương!” Tôi nhẹ nhàng phun ra mấy chữ.

Thẩm Mục kinh ngạc nhìn tôi.

“Em không có gì khác muốn nói à?”

Ngẫm nghĩ, tôi nói: “Vậy xét về mặt chúng ta có cùng mẹ, ở bên nhau nhẹ nhàng chia tay thoải mái, mau chóng ly hôn đi!”

“Tạ Vân Sơ!”

Thẩm Mục kêu tên tôi, rồi lại không nói gì thêm.

Một lúc sau, anh ta mới nói: “Em vẫn hận bà ấy sao? Bà đã qua đời, em không thể tha thứ cho một người đã mất sao?”

Tôi thở hắt ra.

“Hận? Không nghĩ tới! Nếu nhất định phải nói thì là thật xui xẻo.”

“Tạ Vân Sơ, câm miệng!”

Tôi cười: “Được, anh muốn nghe gì? Tôi tha thứ cho bà ấy, tôi yêu bà ấy vô cùng, bà ấy là người mẹ tốt nhất trên đời, tôi sẽ nhớ ơn bà ấy cả đời này. Vừa lòng chưa? Nếu anh cần, thậm chí tôi có thể đi tới trước mộ bà ta mà nói. Vậy bây giờ chúng ta có thể nói chuyện ly hôn được chưa?”

“Tạ Vân Sơ!”

“Tôi biết mình tên gì, không cần anh nhắc đi nhắc lại!”

Thẩm Mục đè nén lửa giận. “Anh biết nhất thời em không chấp nhận được, không sao, chờ em nghĩ kỹ rồi chúng ta từ từ nói chuyện!”

Tôi xua tay.

“Đừng, nói, nói ngay! Anh nói đi, anh có yêu cầu gì, anh muốn tôi làm gì, thậm chí mỗi năm tôi có thể đi viếng mộ mẹ nuôi anh, chỉ cần anh ly hôn với tôi. Anh buông tha tôi đi!”

Hiện tại nói với Thẩm Mục một câu, ở bên cạnh anh ta một giây đều khiến tôi cực kỳ khó chịu. Giống như khi ăn sandwich thì phát hiện ra ruồi trong đó, hơn nữa còn là nửa con ruồi.

“Tạ Vân Sơ! Anh sẽ không ly hôn với em, anh đã hứa với mẹ sẽ chăm sóc tốt cho em!”

Tốt lắm, tôi đã nuốt luôn nửa con ruồi còn lại.

“Thẩm Mục, người c.h.ế.t lớn nhất, tôi cũng không muốn chửi bới mẹ anh, là anh ép tôi!”

Thẩm Mục cau mày kháng cự.

“Anh nói mẹ nuôi anh rất giỏi giang, bà ta tự mình lập thương hiệu mỹ phẩm riêng của mình. Vậy anh có biết tiền bà ta ở đâu ra không?”

Thẩm Mục không biết, nhưng tôi biết!

“Đó là tiền mua mạng bố tôi. Anh biết bà ta độc ác đến thế nào không? Tiền bồi thường của bố tôi, toàn bộ tiền lương và thu nhập của bố tôi, mẹ nuôi anh lấy đi không để lại một xu. Lúc bà ta đi, sợ ông bà nội tôi cản trở bà ta nên giả vờ đưa tôi đi dạo. Bà ta ném tôi đi, ném vào sau kho thóc, kéo dài thời gian cho bà ta. Lúc đó là mùa đông, tôi suýt c.h.ế.t ở kho thóc kia.”

“Không thể nào!” Thẩm Mục phủ nhận theo bản năng.

Tôi nói tiếp: “Tôi không hận bà ta, hận bà ta lãng phí sức lực của tôi. Bà ta với tôi mà nói chỉ là một kẻ xa lạ tầm thường. Nhưng anh lại nhất quyết nói với tôi rằng bà ta yêu tôi, bà ấy quan tâm tôi, bà ta cảm thấy có lỗi với tôi.

Nhưng mà, khi tôi theo ông bà nội bán mặt cho đất bán lưng cho trời để kiếm tiền, bà ta ở đâu?

Sau khi ông bà nội qua đời, người ta đe dọa tôi, nếu không bán nhà sẽ đem bán tôi đi, bà ta ở đâu?

Tôi bị bạo lực học đường, đến mức cầm d-a-o muốn cùng c.h.ế.t với người khác, bà ta ở đâu?

Năm 2 đại học, tôi bị trộm tiền, học phí, sinh hoạt phí, không còn một xu, tôi muốn nhảy xuống từ tầng cao nhất, bà ta ở đâu?

Cần gì phải thế? Không nói đến tình cảm, bà ta là người xa lạ. Nói đến tình cảm, bà ta nên xuống địa ngục!”

Từng câu từng chữ của tôi khiến mặt Thẩm Mục tái nhợt.

“Anh không biết, mẹ và anh không biết! Mẹ muốn bù đắp cho em, Vân Sơ, bà ấy chỉ không biết nên đối mặt với em thế nào thôi!”

Tôi cười mỉa mai.

“Thật làm khó bà ta. Rõ ràng có thể cơm no áo ấm, cơm áo không lo, lại còn muốn viên sỏi tôi đây tra tấn lòng bà ta, tôi thật đáng c.h.ế.t nhỉ!”

“Ý anh không phải vậy!” Thẩm Mục vội vàng muốn giải thích, nhưng anh ta không phải người giỏi giải thích.

“Các người thật sự rất thú vị. Vì hổ thẹn với tôi nên bù đắp cho anh. Tôi c.h.ế.t rồi à? Hổ thẹn với tôi không phải nên bù đắp cho chính tôi sao?

Bà ta bị ung thư, sợ mình c.h.ế.t không nhắm mắt nên ném trách nhiệm cho anh, như thế bà ta có thể yên tâm thoải mái rời đi.

Còn anh, anh muốn báo ơn, muốn trả nợ, muốn hoàn thành nhiệm vụ nên cưới tôi.

Tôi thật oan uổng!”

Tôi tò mò nhìn Thẩm Mục.

“Tại sao anh nghĩ bù đắp tốt nhất cho tôi là phải cưới tôi? Anh cảm thấy tôi không thế lấy ai sao? Lúc đó sao anh không cho tôi thật nhiều tiền đi, thật đấy!

Thẩm Mục, ly hôn đi! Tôi từ trong bụng bà ta mà ra, có giấy khai sinh và giấy tờ chứng minh. Tôi muốn chứng minh mình là con gái bà ta rất dễ dàng. Nếu anh vẫn không đồng ý, tôi sẽ nộp đơn giành quyền thừa kế với anh.”

11.

Ngày hôm đó tôi đã nói rất nhiều.

Lúc đầu Thẩm Mục nói vài câu, sau đó yên lặng nghe.

Chúng tôi đều biết, giữa tôi và anh ta tuyệt đối không còn khả năng nào.

Ly hôn là điều tất yếu.

Tôi đợi Thẩm Mục 3 ngày, cuối cùng anh ta đồng ý ly hôn.

Lần này anh ta soạn thảo thỏa thuận ly hôn.

Anh ta cho tôi hơn phân nửa tài sản, cổ phần công ty và những thứ khác, tôi không xem kỹ. Tôi không quan tâm những thứ này.

Bác sĩ tâm lý của tôi từng nói vấn đề lớn nhất của tôi là không có ham muốn, không có ham muốn với bất cứ thứ gì, kể cả tiền bạc.

Điều này cũng dễ hiểu, dù sao thì trước tôi không có ai, sau tôi cũng không có ai.

Anh ấy hỏi tôi: “Cô muốn gì nhất? Cô phải tìm cho mình thứ cô muốn nhất!”

Nếu không tôi không còn cả ham muốn sống.

Tôi suy nghĩ thật lâu, sau đó nói với anh ấy: “Tôi muốn có người yêu tôi!”

Tôi nỗ lực sống hết mình, làm việc chăm chỉ và cố gắng trở thành một người tốt hơn, chỉ để ai đó có thể yêu tôi.

Nhưng Thẩm Mục đã phá hỏng tất cả.

Anh ta hủy hoại 5 năm của tôi!

Tôi ghét anh ta, nhưng tôi không thể hận anh ta.

Tôi không thể để anh ta để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng mình.

Tôi phải tự nhủ với bản thân, ít nhất anh ta từng giúp tôi, bất kể xuất phát từ mục đích gì, anh ta từng giúp tôi khỏi nguy nan.

Tất cả những gì tôi cần làm là buông bỏ anh ta.

Buông bỏ, đây là điều bác sĩ tâm lý nói với tôi.

[Cô phải dứt khoát vứt bỏ những thứ đang kéo cô xuống, không do dự tiến về phía trước. Người yêu thương cô đang ở phía trước.]

Tôi và Thẩm Mục đăng ký ly hôn ở Cục dân chính, một tháng sau nhận được giấy ly hôn.

Tôi quyết định rời khỏi thành phố này.

Sầm Niệm cũng rời đi.

Cô ta nói: “Thật nhàm chán, bao nhiêu năm qua tôi không buông tay anh ta được, hóa ra cũng chỉ có vậy. Cô nói xem, những năm qua của tôi cho chó ăn sao? Phải rồi, xin lỗi cô, xen giữa cuộc sống hai người. Xin lỗi!”

Tôi không tha thứ cho cô ta, cũng không ghét cô ta.

Cô ta chẳng qua chỉ là người qua đường trong những năm tháng rác rưởi, cô ta ngáng chân tôi, làm tôi ngã lấm bụi.

Tôi phủi bụi, đứng lên, phải đi về phía trước.

Tôi không quay đầu lại.

Anh hùng thực sự không bao giờ quay đầu nhìn lại.

Kiêu hãnh!

12.

Mãi đến khi Tạ Vân Sơ rời khỏi thành phố, Thẩm Mục mới bắt đầu thực sự hiểu cô.

Tạ Vân Sơ đã từng là đối tượng để anh báo ân.

Kết hôn với cô, cho cô nguồn lực, cho cô tiền, anh cảm thấy vậy là được.

Tạ Vân Sơ chỉ là một biểu tượng mơ hồ, mỏng manh hơn trang giấy.

Anh không nhìn thấy Tạ Vân Sơ sắc thuốc cho anh.

Anh không nhìn thấy Tạ Vân Sơ làm anh vui.

Anh không nhìn thấy sự mong đợi của Tạ Vân Sơ.

Anh cũng không nhìn thấy sự thất vọng của Tạ Vân Sơ.

Để Tạ Vân Sơ đi theo kẻ mắt mù như anh suốt 5 năm, quả thật đen đủi.

Tháng thứ 3 khi Tạ Vân Sơ rời đi, Thẩm Mục mới biết cô luôn gặp bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ tâm lý từ chối tiết lộ tình trạng bệnh nhân.

Nhưng anh ấy nói: “Tồn tại đối với Tạ Vân Sơ mà nói là một việc rất gian nan, nhưng cô ấy luôn nỗ lực. Cô ấy là bệnh nhân kiên cường nhất tôi từng thấy.”

Kể từ ngày đó, Thẩm Mục bắt đầu tìm kiếm Tạ Vân Sơ.

Anh sẽ không quấy rầy cô.

Anh chỉ muốn biết Tạ Vân Sơ có bình an hay không.

Một năm sau, cuối cùng anh tìm được Tạ Vân Sơ, nơi một thành phố rất nhỏ.

Nhưng cô không ở một mình, cô nắm tay một đứa bé đang chập chững tập đi.

Khoảnh khắc đó, tim Thẩm Mục như ngừng đập.

Anh đặt vé chuyến bay đêm, vội vã chạy đến thành phố kia.

Anh gặp được Tạ Vân Sơ.

Cô gầy, cũng nhẹ nhàng hơn.

Tạ Vân Sơ nhìn thấy anh thì kinh ngạc.

“Đã lâu không gặp!” lần đầu tiên Thẩm Mục luống cuống tay chân.

“Đã lâu không gặp!”

Ánh mắt anh luôn nhìn đứa bé kia.

Tạ Vân Sơ thật thông minh, cô hiểu ngay. Cô ấy bật cười: “Đừng hiểu lầm, không phải tôi sinh. Nhận nuôi, trẻ mồ côi!”

Trái tim Thẩm Mục treo cao nặng nề hạ xuống.

Tạ Vân Sơ nghĩ không sai, anh thực sự cho rằng đây là đứa bé mà Tạ Vân Sơ lén anh để sinh ra.

Thật thất vọng!

Cũng vào lúc đó anh nhận ra, anh thực sự mong chờ có một đứa con với Tạ Vân Sơ.

Bỗng dưng Thẩm Mục muốn khóc.

Rốt cuộc anh đã làm gì?

“Sau này anh có thể đến thăm em không? Thăm đứa bé!”

Tạ Vân Sơ lắc đầu: “Tốt nhất là không, nếu không tôi phải chuyển đi, rất phiền phức!”

Thẩm Mục càng khổ sở.

Anh cảm giác thật cô độc.

Anh không muốn đi.

Anh muốn mua một căn nhà cạnh nhà Tạ Vân Sơ, ở lại đó.

Nhưng anh biết rằng không thể làm vậy.

Anh chỉ có thể chào tạm biệt Tạ Vân Sơ.

“Tạm biệt!”

Tạ Vân Sơ cười nhẹ, “Mỗi người có bình yên riêng, đừng gặp lại!”

Tạ Vân Sơ vẫn đi.

Một tuần sau khi Thẩm Mục xuất hiện, cô ấy mang đứa bé đi rồi.

Hành động của cô muốn nói với Thẩm Mục, đừng tìm cô, đừng quấy rầy cô.

Sau khi biết tin, Thẩm Mục uống rượu cả đêm. Dạ dày đau, đau đến chảy nước mắt, nhưng anh đã mất đi người sắc thuốc cho mình.

Anh từ bỏ việc tìm kiếm Tạ Vân Sơ.

Anh mong cô hạnh phúc!

---Hết---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play