1.

Hôm nay tôi đi công tác ở bên ngoài.

Sau khi biết Thẩm Mục có tiệc xã giao, tôi vội vàng về sớm mà không báo với anh.

Dạ dày Thẩm Mục không tốt, bị loét, gần đây thường xuyên đau. Nếu anh không thể từ chối tiệc được thì tôi chỉ có thể về sớm nấu ít thuốc bắc cho anh.

Tôi nghĩ sẽ tạo bất ngờ cho anh, nhưng không ngờ mình mới là người bị bất ngờ.

Tôi dùng chìa khóa mở cửa, đèn trong nhà sáng, Thẩm Mục đã về.

Nhưng tôi gọi một tiếng không thấy trả lời, chỉ nghe tiếng máy sấy vọng ra từ phòng tắm.

Tôi đi theo âm thanh đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ.

Thẩm Mục không ở một mình trong nhà tắm, còn có một người phụ nữ lạ.

Người phụ nữ kia để đùi trần, mặc chiếc áo sơ mi trắng to rộng. Mái tóc xoăn ướt của cô ta xõa tung. Thẩm Mục mặc đồ ngủ màu xám nhạt đứng sau lưng cô ta, một tay cầm máy sấy tóc, một tay vén tóc cô ta lên.

Tư thế đó, anh gần như ôm trọn người phụ nữ kia vào lòng.

Xuyên qua cửa kính, tôi nhìn thấy nụ cười thật nhẹ trên mặt Thẩm Mục. Khóe miệng anh nhếch lên, ánh mắt dịu dàng.

Đúng, dịu dàng!

Thế mà tôi lại nhìn thấy hai chữ dịu dàng trên người Thẩm Mục.

Thật lóa mắt!

Đã 5 năm kể từ khi tôi và Thẩm Mục gặp nhau, kết hôn.

Tính cách anh lạnh nhạt, lạnh lùng với người khác, nhạt nhẽo với tôi, dường như không có gì có thể khơi dậy cảm xúc đặc biệt mạnh mẽ của anh.

Anh cũng cười, nhưng ý cười không đến đáy mắt.

Đối với những điều này tôi không bận tâm nhiều.

Mỗi người có một tính cách khác nhau, nếu lựa chọn anh thì phải chấp nhận toàn bộ ưu khuyết điểm của anh.

Ít nhất anh đối xử với tôi khác với những người khác.

Nhưng bây giờ, dường như tôi cũng chỉ là người khác.

Tôi tựa vào cửa, đầu óc rối bời nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại nhanh nhất có thể.

Tôi mở rộng cửa ra.

“Hai vị, xin phép quấy rầy một chút!”

Bầu không khí hường phấn lập tức bị tôi phá vỡ, hai người chỉ cách đó vài bước cuối cùng phát hiện sự hiện diện của tôi.

Người phụ nữ giật mình, hét to lên.

Thẩm Mục cũng kinh ngạc quay đầu lại. Theo bản năng, anh giấu người phụ nữ ra sau lưng mình.

Động tác của anh cực nhỏ, đến mức có lẽ chính anh cũng không nhận ra.

Anh nhíu mày nhìn tôi: “Sao em về sớm thế?”

Tôi nhướng mày, khoanh tay trước ngực: “Sao hả? Tôi về sớm quấy rầy chuyện tốt của hai người? Hai vị đã lên giường rồi hay là giờ mới chuẩn bị lên giường?”

Sắc mặt Thẩm Mục trầm xuống.

“Tạ Vân Sơ, em nói nhăng nói cuội gì vậy?”

Hành lý trên tay bị tôi ném bộp xuống đất.

“Vậy chi bằng anh nhìn xem hai người đang làm gì? Trai đơn gái chiếc, ‘chơi’ trong nhà tắm à? Vui thế sao?”

“Tạ Vân Sơ!”

Người phụ nữ nấp phía sau Thẩm Mục chợt lên tiếng: “Cô Tạ, cô hiểu lầm! Giữa tôi và Thẩm Mục không có xấu xa như cô nghĩ, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi!”

Vẻ mặt cô ta kiên trinh như thể tôi đang xúc phạm cô ta.

Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta: “Nếu cô nhất quyết nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy thì trước tiên xin cô hãy dời bộ ngực của mình ra khỏi lưng chồng tôi trước đã!”

Nói rồi tôi lại nhìn về phía Thẩm Mục: “Mềm không? Cảm giác dễ chịu chứ?”

Người phụ nữ vẻ mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ, cuống quýt buông Thẩm Mục ra.

“Sao cô có thể nói chuyện như vậy?”

Tôi cười khẩy: “Nói thế nào? Thấp kém hay thô tục? Hai người thì không nói, nhưng các người làm!”

“Cô…” Người phụ nữ tức nghẹn, muốn bước lên.

Thẩm Mục ngăn cô ta lại.

“Câm miệng hết cho tôi!”

Người phụ nữ kia tủi thân: “Thẩm Mục, anh để mặc cô ấy bôi nhọ em?”

Tôi cười nhạo.

“Nếu không thì sao? Giúp cô mắng tôi hay đánh tôi một trận? Vậy càng không rõ ràng. Dù sao thì hiện giờ tôi vẫn còn chung hộ khẩu với anh ta. Hoặc các người dũng cảm lên, nói với tôi các người là tình yêu đích thực! Tôi là người tốt bụng, sẵn sàng tác thành cho tình yêu đích thực!”

“Câm miệng!” Thẩm Mục kéo tay tôi ra ngoài, “Chúng ta nói chuyện!”

Tôi không chống cự, chỉ quay lại mỉm cười với người phụ nữ kia, “Đừng khách sáo, cứ xem như nhà mình đi!”

“Cô…”

2.

Thẩm Mục kéo tôi vào phòng ngủ. Anh ta đóng sầm cửa lại. Người chiến lược gia như anh ta lần đầu tiên mất kiểm soát.

Tôi nhìn lên giường, rất sạch sẽ, không một nếp nhăn.

Tôi tiếc nuối tặc lưỡi, chậc.

“Xem ra các người còn chưa kịp ngủ, là tôi về sớm!”

“Em câm miệng cho anh!” Mắt Thẩm Mục tóe lửa, “Em cứ phải nói khó nghe như thế sao? Trước kia em không như thế này!”

Tôi cười thành tiếng, “Đing đong, vì anh đã giải khóa Tạ Vân Sơ chân thật, bất ngờ không? Vui mừng không?”

Thẩm Mục hít sâu một hơi.

“Anh không muốn cãi nhau với em, có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau. Cô ấy là bạn đại học của anh, mới từ nước ngoài về, tạm thời chưa có chỗ ở, hôm nay để cô ấy ở lại nhà một đêm. Tạ Vân Sơ, đừng càn quấy!”

Tôi nhìn Thẩm Mục: “Đây là điều anh đóng cửa lại để nói với tôi sao?”

Thẩm Mục dùng sự im lặng bày tỏ thái độ của mình.

Nói không thất vọng là giả.

Tôi bằng lòng cùng anh ta vào phòng là vì tôi còn hy vọng vào anh ta. Tôi hy vọng anh ta có thể cho tôi lời giải thích hợp lý trước thái độ gay gắt của tôi.

Hiển nhiên là tôi tự mình đa tình.

“Tôi hiểu, ở nhà đúng không? Không thành vấn đề, hai người tùy ý.”

Nói rồi tôi ra ngoài.

Thẩm Mục giữ chặt tôi lại: “Em đi đâu?”

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta.

“3P? Tôi không thể!” (Chú thích: 3P, 3 person = 3 người cùng ‘chơi’ ấy)

Thẩm Mục siết chặt tay tôi, cmn đau.

“Tạ Vân Sơ, em phát điên cái gì?”

Tôi hất anh ta ra: “Tôi nổi điên hay anh nổi điên? Anh có biết mình đang làm gì không? Thẩm Mục, đừng làm tôi kinh tởm.”

Tôi mở cửa bước ra ngoài.

Người phụ nữ đã thay áo sơ mi bằng một chiếc váy dài.

Mắt cô ta đỏ hoe, gượng cười nhìn Thẩm Mục: “Thẩm Mục, tốt nhất là em nên đi trước để không gây phiền phức cho anh.”

Nói xong cô ta quay sang tôi: “Cô Tạ, cô hiểu lầm thật rồi! Tôi sẽ trả lại chiếc áo sơ mi của Thẩm Mục cho cô!”

Cô ta đưa chiếc áo Thẩm Mục vào tay tôi. Khi cô ta buông ra, tôi lùi lại một bước, chiếc áo rơi xuống sàn.

“Rác nên vứt vào thùng rác, sao lại đưa cho tôi?”

Thẩm Mục ngước mắt lên nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt u ám.

Đột nhiên anh ta lên tiếng: “Không cần đi, cứ ở đây.”

Ánh mắt người phụ nữ kia sáng lên. Cô ta ngượng ngùng: “Như vậy không tốt, anh với cô Tạ…”

Thẩm Mục cắt ngang lời cô ta: “Em không cần xen vào, nói em ở lại thì em cứ ở lại, nếu không em còn có thể đi đâu?”

Đối thoại sến súa không xem ai ra gì này khiến tôi ngấy đến cực độ.

Tôi không muốn nói thêm một lời, nhặt vali trên đất, nghênh ngang bỏ đi.

3.

Tôi vội vàng xuống lầu.

Ngay khi gió lạnh thổi qua, tôi không khỏi rùng mình. Sau đó là cảm giác buồn nôn dâng trào.

Tôi khom lưng nôn khan.

Đau lòng? Buồn bã? Phẫn nộ? Uất ức?

Tôi không thể xác định rõ cảm xúc của mình trong lúc này. Tôi chỉ cảm thấy thể xác, tinh thần đều kiệt quệ, sự bình tĩnh ngụy trang lúc này đã sụp đổ.

Quá hoang đường.

Tôi chưa từng nghĩ đến việc Thẩm Mục sẽ ngoại tình.

Con người anh ta điềm tĩnh, tự chủ như vậy.

Bao năm qua, bên người anh ta luôn trong sạch.

Không phải không có ai cố gắng đến gần anh ta mà là anh ta hiểu được khoảng cách đúng mực.

Tôi từng nghĩ, nếu một ngày anh ta có suy nghĩ khác, hẳn là sẽ chủ động kết thúc với tôi trước mà không phải làm ra việc kinh tởm như bắt cá hai tay. Không liên quan đến tình yêu, đơn giản là tính cách của một người.

Nhưng hiện thực đã giáng cho tôi một cái tát vang dội.

Thẩm Mục, rốt cuộc anh đang làm gì?

Còn người phụ nữ kia là ai?

Mang theo câu hỏi này, tôi quay về nhà cũ.

Tôi nhớ trong phòng chứa đồ có một album ảnh, đó là quà tặng sinh nhật của Thẩm Mục khi anh ta còn học đại học. Bên trong có ảnh của Thẩm Mục. Có ảnh chụp riêng, có ảnh chụp chung với người khác.

Món quà đó khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi hỏi anh ta ai tặng nó. Anh ta nói bạn cùng lớp đại học.

“Con gái hả?” Dù gì thì con trai ít làm những việc tinh tế như vậy.

Thẩm Mục “Ừ”.

Tôi còn muốn hỏi có phải cô gái kia thích anh không nhưng Thẩm Mục đã chuyển đề tài.

Khi đó tôi cũng không để chuyện đó trong lòng. Khi nhắc đến việc ấy, phản ứng Thẩm Mục rất bình thường, bình thường đến mức tôi không có tâm trí tìm hiểu sâu hơn.

Nhà cũ cách đây không xa, lái xe 20 phút là đến.

So với ngôi nhà mới hiện giờ, tôi thích căn nhà cũ này hơn. Tôi với Thẩm Mục sống ở đây 2 năm, kết hôn xong chúng tôi mới chuyển đi.

Đôi khi tâm trạng không tốt tôi sẽ về đây ở một lúc. Đây là nơi tôi có thể thả lỏng.

Mở cửa, vào nhà, lần đầu tiên tôi cảm thấy tâm trạng tồi tệ như vậy.

Tôi nhanh chóng tìm thấy cuốn album trong phòng chứa đồ.

Thẩm Mục bên trong ảnh rất ngây ngô, tuy ít nói ít cười nhưng mang sức sống tuổi trẻ. Rất nhiều ảnh giống như chụp lén, bởi vì đều là góc nghiêng mặt.

Trong vài bức ảnh chính diện, Thẩm Mục mặc đồng phục cử nhân. Đó là ảnh tốt nghiệp của anh ta.

Anh ta có nhiều bức ảnh chụp chung với cả con trai, con gái.

Tôi xem xét kỹ lưỡng từng ảnh một.

Đột nhiên tay tôi dừng lại.

Đây là một bức ảnh nhóm không giống bất kỳ bức ảnh nào khác. Hai người đứng rất gần nhau, cánh tay họ chạm sát vào nhau.

Khóe miệng của chàng trai nhếch lên, cơ thể hơi nghiêng sang trái.

Cô gái lúm đồng tiền như hoa, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai chàng trai.

Mặc dù ngoại hình của cô gái kia đã có phần thay đổi nhưng tôi vẫn nhận ra cô ta dù chỉ nhìn thoáng qua.

Phía sau tấm ảnh viết hai cái tên: Thẩm Mục và Sầm Niệm.

Và có một trái tim nhỏ được vẽ ở giữa hai cái tên này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play