Trên thực tế, mặc dù Hứa Khuynh Lam để lại khế nhà, khế đất cùng một phần hoa hồng của Mục gia nhưng Thẩm thị vẫn trằn trọc, không sao ngủ được.
Tuy nhiên, hiện tại Mục Uyển đã sắp là Trấn Bắc Hầu phu nhân, còn thân phận Mục Nhu – Lục thiếu nãi nãi của Trung Dũng Bá phủ trước mặt Mục Hưng Đức hoàn toàn mất đi ưu thế. Thậm chí, vì trước đó bà ta từng giở trò nhỏ trước mặt Tạ đại phu nhân nên Mục Hưng Đức đã trực tiếp cảnh cáo bà ta. Suốt hai tháng qua, không chỉ không bước vào viện của bà ta dù là nửa bước, mà còn giao quyền quản gia lại cho Bạch di nương.
Việc đầu tiên Bạch di nương làm sau khi tiếp quản chính là thay đổi phu tử cho thứ tử và thứ nữ. Sau khi Mục Hưng Đức biết chuyện, ông còn thường xuyên khảo sát việc học hành của đám con thứ, ra dáng một người phụ thân muốn nuôi dạy tất cả con cái thành tài.
Chuyện liên quan đến quyền thừa kế của nhi tử, Thẩm thị không dám tùy tiện hành động. Có lẽ thấy bà ta đã an phận, Mục Hưng Đức lại ngấm ngầm trợ cấp một ít cho Mục Nhu.
Nhưng dù có trợ cấp bao nhiêu cũng không thể so sánh với của hồi môn mà Hứa Khuynh Lam để lại. Trớ trêu là hai người họ lại cùng thuộc diện được nhận của hồi môn. Thẩm thị mỗi ngày nhìn của hồi môn của Mục Uyển lần lượt được chuyển từ Hứa trạch sang đây, trong lòng không khỏi tức tối, ruột gan như thiêu đốt. Bà ta nghiến răng nghiến lợi:
"Dựa vào cái gì chứ? Một kẻ vô dụng chẳng ra gì, dựa vào đâu mà có thể gả đi tốt hơn con ta? Của hồi môn cũng nhiều hơn con ta?!"
Mục Nhu nhặt sổ sách bị bà ta ném xuống, dịu giọng an ủi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT