Không ngờ hai mẹ con có lý tưởng lại mỗi người một ý, Tiểu Lục có vẻ hơi buồn cười, ngay cả Tạ Hành cũng như bị nghẹn lời.
Mục Uyển thấy buồn cười, sau đó hỏi: “Nhưng nếu hầu gia đang điều tra chuyện này, chẳng lẽ trong đó còn có điều gì uẩn khúc?”
Tạ Hành đưa di thư cho nàng, đáp: “Không có gì, năm đó khi vận chuyển lương thảo, đúng là có kẻ cố tình gây khó dễ. Ba năm trước, kẻ chủ mưu đã đền tội. Bản hầu chỉ muốn biết thêm chi tiết lúc đó, xem có kẻ nào lọt lưới hay không.”
Mục Uyển gật đầu, không hỏi thêm gì. Ba năm trước, biến loạn ấy đã khiến nàng mất mẫu thân, còn Tạ Hành thì mất phụ mẫu và chiến hữu, chắc chắn hắn để tâm hơn nàng. Quan trọng nhất là, hắn mới là người chuyên nghiệp, nàng không cần chen vào xem náo nhiệt.
Xác định không còn gì thêm, Tạ Hành dẫn theo Tiểu Lục cáo từ rời đi.
Mục Uyển lại tiếp tục sắp xếp rương gỗ đàn, quay sang Vân Linh nói: “Ta hơi mệt, muốn ngủ một lát.”
Vân Linh không nói gì nhưng nàng biết rõ, từ sau khi Hứa nương tử qua đời ba năm trước, cô nương nhà mình thỉnh thoảng lại có những lúc như thế. Chỉ cần nhìn thấy một thứ gì đó gợi nhớ đến Hứa nương tử, nàng sẽ mất tinh thần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT