Lần này cô cố ý đi vòng qua sau lưng ghế, vòng một vòng mới ngồi xuống từ phía đối diện, đúng lúc đó, Trịnh Tuệ Lan như nhìn thấy gì đó, đột nhiên đứng bật dậy, kinh hô: “A Việt, tay con bị sao vậy?”
Từ trước đến giờ Tần Việt luôn chỉ dùng tay phải, lần này lúc cầm thìa múc canh, hai tay mới để lộ ra.
Nghe vậy, mọi người lập tức quay sang nhìn Tần Việt, Tống Thời Khê cũng không ngoại lệ. Hơn nữa cô ngồi ngay bên cạnh anh, lại nghiêng người tới gần nên nhìn rõ hơn, liền thấy ở phần lõm giữa ngón cái và ngón trỏ tay trái của anh có một vòng dấu răng, miệng vết thương sâu, thậm chí đang bắt đầu đóng vảy, nhìn rất đau và nổi bật.
Đau như vậy sao?
Tống Thời Khê không nhịn được hít sâu một hơi lạnh.
Tối hôm qua trong tình huống đó, cô căn bản không thể khống chế được lực cắn của mình. Nhưng rõ ràng hôm qua khi bác sĩ xử lý vết thương cho anh, cô cũng ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ, hình như không nghiêm trọng đến mức này mà?
Tống Thời Khê càng nghĩ càng cảm thấy chột dạ. Đây là lần đầu tiên cô làm người khác bị thương, trong lòng không tránh khỏi hồi hộp và bất an.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu không phải anh bịt miệng cô, còn đè lên ngực cô làm cô không thể thở nổi, thì cô cũng đâu cắn mạnh như vậy?
Nghĩ tới đây, cảm giác chột dạ dần tan đi, nhưng ánh mắt vẫn có chút né tránh.
Tất cả những phản ứng nhỏ đó của cô đều lọt vào mắt Tần Việt. Anh híp mắt lại, gần như đoán ra trong đầu cô đang nghĩ gì, môi khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt, thả tay lại xuống bàn rồi nói: “Không sao.”
Anh nhạy bén nhận ra, sau khi anh nói ra câu này, ánh mắt ai kia rõ ràng là nhẹ nhõm thấy rõ.
À, biết sợ rồi à.
“Nhìn giống như bị cắn vậy, vết thương còn sâu như thế, sao lại là không sao?” Trịnh Tuệ Lan xót con, lo lắng đến mức giữa trán đầy nếp nhăn, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại — ai có thể cắn được con bà chứ?
Hơn nữa, mới vừa rồi bà nhìn kỹ, đó rõ ràng là dấu răng của con gái …
Nghĩ vậy, Trịnh Tuệ Lan lập tức đổi sắc mặt, ánh mắt sáng rực truy hỏi: “A Việt, con nói thật với mẹ đi, có phải là đang quen ai không? Bảo sao hôm qua tiếp đãi chưa xong đã đi luôn, nửa đêm mới về, hóa ra là…”
Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong thì bị một tràng ho sặc nặng nề cắt ngang.
Bà lập tức không vui, quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Tống Thời Khê bị sặc cháo, mặt nhỏ đỏ lên như con tôm luộc, một lúc sau mới bình tĩnh lại.
“Mau uống miếng nước.”
Tần Bạc Viễn đích thân rót cho cô một ly nước, Tống Thời Khê hai tay đón lấy, uống một hơi lớn, lúc này mới thấy mình sống lại.
Một phen ho sặc như vậy, cả người cô có chút lúng túng, nhưng không quên cúi đầu tránh ánh mắt của Trịnh Tuệ Lan. Trời ạ, cô thật sự không có ý muốn cắt ngang chuyện bà đang ép hỏi cảm tình con trai mình đâu, nhưng làm ơn đừng lôi cô vào chuyện này được không?
Quá đáng sợ rồi!
“Ăn cơm cẩn thận chút, giờ không sao rồi chứ?”
Mặc dù bỏ lỡ cơ hội hỏi chuyện tình cảm, Trịnh Tuệ Lan vẫn không quên hỏi một câu mang tính tượng trưng.
Tống Thời Khê vội vàng lắc đầu: “Không sao ạ.”
Nghe vậy, Trịnh Tuệ Lan cũng không để ý đến cô nữa, tiếp tục quay sang Tần Việt truy hỏi: “A Việt?”
“Anh, có phải em có chị dâu rồi không?”
Tần Chi Ý nghe Trịnh Tuệ Lan hỏi vậy liền biết dấu răng kia không bình thường, cũng tò mò chạy theo góp vui, mắt cười híp lại hỏi.
Tần Việt liếc nhìn Tống Thời Khê – người đang cúi đầu ngày càng thấp – rồi híp mắt lại.
Anh cảm thấy sao cô chẳng giống người có ý định bám lấy anh chút nào, ngược lại càng giống như muốn cắt đứt quan hệ càng sớm càng tốt?
Trong đầu anh nảy sinh một tia nghi ngờ, giống như hạt giống được gió xuân thổi tới, bắt đầu bén rễ nảy mầm.
Anh tạm thời đè lại suy nghĩ này, nghiêng đầu nhìn cô em gái được cưng chiều nhiều năm, sắc mặt dịu xuống hiếm hoi: “Đừng nói bậy, không có chuyện đó đâu.”
Nhưng lời thì nói vậy, lại không hề giải thích dấu răng đó từ đâu mà có.
Biết anh không muốn nói, Trịnh Tuệ Lan cũng không ép, chỉ là trên mặt đã lộ rõ vẻ vui sướng không che giấu được.
“Có người thì mang về nhà đi, ba mẹ không phải cổ hủ, lạc lậu gì đâu. Chỉ cần con thích, chúng ta đều ủng hộ.”
Tần Bạc Viễn cũng hiếm khi chen vào nói một câu. Nhìn đứa con trai ưu tú từ nhỏ không cần ông phải bận tâm, trong mắt ông đầy kiêu ngạo. Nhưng nghĩ đến việc con trai tưng nay tuổi vẫn chưa lập gia đình, trong lòng ông lại có chút lo.
“Nghe nói nhà họ Hứa gần đây lại sinh thêm con gái, con trai con gái đều đủ cả. Không biết khi nào chúng ta mới được bế cháu nội.”
Trịnh Tuệ Lan rõ ràng cũng biết chuyện này, cười phụ họa: “Đúng đó, A Việt, con phải nhanh lên. Chi Ý bên này có Nghiên Hành rồi, không cần ba mẹ lo. Giờ chỉ cần con kết hôn nữa thôi, ba mẹ mới thật sự yên tâm được.”
“Mẹ!”
Tần Chi Ý rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, bị nói trêu ghẹo thì mặt đỏ bừng, nhưng nghĩ đến Lý Nghiên Hành, trong mắt lại hiện lên một tia dịu dàng và mong chờ.
So với cô, Tần Việt lại rất bình tĩnh, mặt không đổi sắc mà uống canh, không nói thêm gì.
Anh không tiếp lời, người khác cũng khó tiếp tục chủ đề này, bàn ăn lập tức yên tĩnh trở lại.
Tống Thời Khê lúc này mới dám cầm lại thìa ăn cháo, sợ lại bị sặc, cô lần này cẩn thận vô cùng.
Bữa cơm sau đó, không ai mở miệng nói gì nữa, cho đến khi sắp ăn xong, Trịnh Tuệ Lan như nhớ ra chuyện gì quan trọng, quay sang hỏi Tống Thời Khê: “Đúng rồi Khê Khê, con trai của dì Điền rủ cháu đi xem phim thứ bảy này, cháu thấy thế nào?”