Lời này vừa nói ra, mấy ánh mắt sôi nổi đều nhìn về phía người trong cuộc là Tống Thời Khê.
Nghe vậy, Tống Thời Khê thoáng ngẩn người, sau đó mới nhớ ra đối phương là ai.
Ngụy Thư Cường – một trong những đối tượng xem mắt mà nguyên chủ từng gặp. Người này dáng vẻ trắng trẻo đoan chính, điều kiện gia đình tuy không bằng Tần gia nhưng cũng không tệ, đều làm việc trong nhà nước.
Hai người trước đây chỉ mới gặp nhau một lần, anh ta có thể nói là nhất kiến chung tình với nguyên chủ, không để ý đến xuất thân của cô, nhiều lần nhờ cha mẹ đến dò hỏi. Mà Trịnh Tuệ Lan cũng cảm thấy hai đứa trẻ này khá hợp, liền làm mai vài lần.
Đáng tiếc là nguyên chủ một lòng một dạ đều đặt trên người Lý Nghiên Hành, coi thường người khác, trực tiếp từ chối Ngụy Thư Cường.
Lần này hẳn là đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đến hỏi thăm. Trịnh Tuệ Lan không lay chuyển được, nên mới một lần nữa mở lời giúp đỡ.
Tống Thời Khê hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở một nụ cười, uyển chuyển từ chối: “Thứ bảy này cháu có việc, không đi được.”
Cô và nguyên chủ có suy nghĩ hoàn toàn khác nhau. Cô mới mười chín tuổi, tuổi pháp lý kết hôn còn chưa đủ, còn biết bao nhiêu việc có thể làm, sao lại nhất quyết phải tìm một người đàn ông để kết hôn?
Hơn nữa, một chuyện quan trọng như vậy, sao có thể qua loa được?
Cho dù Ngụy Thư Cường có ưu tú đi nữa, cô cũng không muốn gắn bó cả đời với một người chỉ mới gặp vài lần, đến hiểu nhau cũng chưa xong.
Chỉ là, nguyên chủ trước đây cứ nhất quyết đòi kết hôn, nay cô đột nhiên nói mình không muốn kết hôn, không chừng sẽ khiến người khác sinh nghi. Chi bằng thuận nước đẩy thuyền, lần này cự tuyệt trước, sau lại nói sau khi tốt nghiệp mới tính chuyện kết hôn. Đợi đến lúc đó cô dọn ra ngoài, giảm bớt liên hệ với Tần gia, rồi tìm cớ nói mình muốn tập trung học tập.
“Vậy chủ nhật cũng được.”
Trịnh Tuệ Lan làm sao không nghe ra được hàm ý trong lời của Tống Thời Khê, nhưng bà thật sự cảm thấy Ngụy Thư Cường là một chàng trai không tệ. Tống Thời Khê nếu bỏ lỡ dịp này, e là sẽ rất khó gặp được cơ hội tốt hơn.
Chưa nói đến việc ở Kinh Thị, những gia đình có danh tiếng muốn cưới vợ đều có yêu cầu cao đến mức nào, ngay cả những gia đình bình thường cũng rất kén chọn.
Tống Thời Khê đúng là có dung mạo đẹp đến mức không thể chê. Bà sống đến từng này tuổi, thật sự chưa gặp được mấy cô gái đẹp hơn cô. Nhưng xinh đẹp không thể làm cơm ăn, nếu phẩm hạnh không tốt thì cũng vô ích.
Chỉ nhìn chuyện trước đây cô tàn nhẫn đến mức có thể một tay đẩy Chi Ý từ trên lầu xuống, suýt chút nữa khiến Chi Ý không thể múa nữa, chuyện như vậy ở Kinh Thị này, e là chẳng có nhà đứng đắn nào dám cưới cô về làm dâu.
Ngụy gia cậu trai ấy không tính toán chuyện đó, còn nguyện ý cưới cô, chẳng khác nào trúng vận cứt chó.
Nghĩ đến đây, Trịnh Tuệ Lan nghẹn trong lòng một hơi lâu ngày, bắt đầu bốc lên, khiến sắc mặt bà lại càng trầm xuống.
Không được, bà phải nhanh chóng gả Tống Thời Khê ra ngoài. Chỉ cần cô còn ở lại Tần gia một ngày, bà phải gắng gượng nở nụ cười thêm một ngày, điều này còn khó chịu hơn cả bị giết.
“Cháu cảm thấy cháu với anh ấy không hợp nhau, không có đề tài chung, hay là thôi đi ạ.” Nghe Trịnh Tuệ Lan nói vậy, Tống Thời Khê đành phải nói thẳng hơn chút.
“Thằng bé chỉ hơi nhút nhát thôi, ở chung lâu rồi sẽ nói chuyện nhiều hơn. Hai đứa có muốn tiếp xúc thêm chút nữa không?”
“Bác gái, vấn đề không phải là chuyện nói nhiều hay không…”
Thấy ý kiến hai người không thống nhất, sắp cãi nhau đến nơi, Tần Bạc Viễn cau mày lên tiếng cắt lời: “Được rồi, Khi Khê không thích thì thôi, Kinh Thị có bao nhiêu nam thanh niên ưu tú, lại tìm là được.”
“Ông nói thì dễ, sao ông không chịu giúp tìm?” Trịnh Tuệ Lan trong lòng vẫn nghẹn một hơi, thấy Tần Bạc Viễn nói nhẹ bẫng như vậy, liền không nhịn được phản bác.
“Trong xưởng biết bao việc cần xử lý, tôi lấy đâu ra thời gian?” Tần Bạc Viễn bực bội hừ lạnh.
“Ba, mẹ, hai người uống ngụm nước đi.” – Tần Chi Ý thấy tình hình không ổn, vội đứng dậy hóa thân thành cô con gái hiếu thuận, rót nước cho từng người. Sắc mặt hai người lúc này mới hòa hoãn hơn chút.
Tống Thời Khê không ngờ sự việc lại căng thẳng đến thế, trong mắt hiện lên chút không tự nhiên. Vừa định nói gì đó thì lại chạm phải ánh mắt lạnh lùng trầm mặc của Tần Chi Ý ở đối diện.
Với thân phận xấu hổ của cô trong nhà này, nói nhiều chỉ sai nhiều, không bằng giữ im lặng.
Tống Thời Khê cúi đầu, mím môi không nói thêm.
Trong chốc lát, trên bàn ăn không ai mở miệng, mãi đến khi Tần Việt đứng dậy rời đi, mới coi như đặt dấu chấm hết cho trò hề lần này.
“Nơi này không hài lòng, chỗ kia cũng thấy có vấn đề, tôi càng ngày càng không hiểu nổi đám thanh niên bây giờ nghĩ gì.” Trịnh Tuệ Lan cũng không ngồi nổi nữa, ném lại một câu rồi bỏ đi.
Tần Chi Ý vội vàng đuổi theo. Trên bàn cơm lúc này chỉ còn lại Tống Thời Khê và Tần Bạc Viễn.
“Bác gái cháu không có ý xấu gì, bà ấy cũng chỉ muốn tốt cho cháu thôi, Thời Khê, cháu đừng để trong lòng.”
Đối mặt với Tống Thời Khê, sắc mặt âm trầm của Tần Bạc Viễn cũng dịu đi rất nhiều.
Nghe vậy, Tống Thời Khê cũng rất nể mặt mà gật đầu, “Trong thời gian này, bác gái vì cháu đã phải chạy đôn chạy đáo, cháu thật sự cảm kích bà ấy. Nhưng cháu… trước đây đầu óc không tỉnh táo, đã làm ra nhiều chuyện khiến bác gái thất vọng, còn cả chuyện của Chi Ý nữa…”
Nói đến đây, cô kịp thời bày ra dáng vẻ thất hồn lạc phách, giọng nói cũng dần nhỏ xuống.
Quả nhiên, sắc mặt Tần Bạc Viễn khẽ động, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng: “Không trách cháu đâu, cháu và Chi Ý bằng tuổi, vốn dĩ rất dễ nảy sinh hiểu lầm và mâu thuẫn. Bác tin lúc đó cháu không cố ý, chuyện cũng đã qua rồi thì cho qua, bác gái và Chi Ý cũng sẽ không trách cháu đâu.”
Tống Thời Khê ngoan ngoãn cúi đầu, hai người lại trò chuyện thêm vài câu rồi cô viện cớ muốn đi học để rời khỏi Tần gia.