Chương 4. Tắm sau mỹ nhân
Đối phương hiển nhiên cũng không nghĩ sẽ chạm mặt cô, chậm rãi dừng bước, sau đó lập tức cau mày chặt lại.
Ánh sáng ngoài hành lang mờ ảo, chỉ có vài ngọn đèn nhỏ trên trần chiếu sáng, thiếu nữ mặc bộ đồ ngủ trắng tinh cứ thế đột nhiên xuất hiện, toàn thân vẫn còn mang theo hơi nước sau khi vừa tắm xong.
Tóc đen ướt rũ xuống theo má, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, ngũ quan tinh xảo. Có lẽ là ra ngoài quá vội, cổ áo có chút lỏng lẻo rũ xuống đầu vai, để lộ chiếc cổ thon dài và hai đường xương quai xanh.
Những giọt nước chưa khô theo chiếc cằm nhọn chảy xuống, rơi vào khe rãnh mềm mại phập phồng giữa ngực, rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Dung mạo diễm lệ xuất sắc, dáng người uyển chuyển quyến rũ, e rằng không có người đàn ông nào có thể kháng cự nổi mỹ nhân kiều diễm như vậy. Chỉ tiếc là tâm tư không đoan chính, thủ đoạn thấp hèn, miệng toàn nói dối, vẻ ngoài và nội tâm hoàn toàn trái ngược nhau.
Dù có đẹp đến đâu cũng vô dụng.
Tần Việt thu lại ánh nhìn, mắt nhìn thẳng bước ngang qua cô trở về phòng mình.
Tống Thời Khê thấy anh như vậy, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng yên ổn rơi xuống đất, thà bị coi như người trong suốt còn hơn lúc nào cũng bị nhìn chằm chằm.
Hai người đi về hai hướng ngược nhau, mỗi người rời đi.
Một đêm không mộng mị. Tuy hôm sau là thứ Hai, nhưng trong thời khoá biểu cô không có tiết sớm, Tống Thời Khê liền ngủ thêm một lúc mới rời giường rửa mặt. Toàn bộ tầng ba vô cùng yên tĩnh, không một tiếng động, không biết Tần Việt đã dậy chưa hay vẫn còn đang ngủ.
Trước khi nguyên chủ dọn đến, tầng này gần như là lãnh địa riêng của Tần Việt, không ai tuỳ tiện đi lên. Nếu không phải nguyên chủ cùng Tần Chi Ý cãi nhau lần đó, thêm nữa gần đây Tần Việt phần lớn thời gian đều ở Thâm Thị, một hai năm mới về một hai lần, mẹ Tần cũng sẽ không phá lệ để cô dọn từ tầng hai lên tầng ba.
Ở cùng tầng với Tần Việt, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Cũng may hai người xem như đã đạt thành thỏa thuận, sống yên ổn trên tầng ba, chỉ cần trước khi dọn đi vẫn giữ nguyên bổn phận trong phòng thì sẽ không ai đến quấy rầy, cũng không cần ứng phó với quá nhiều quan hệ xã giao.
Làm phá vỡ tình trạng “hàng xóm” là Tần Việt.
Tống Thời Khê vừa đánh răng vừa suy nghĩ mọi chuyện. Đánh răng được một nửa, cô mới để ý thấy chỗ để đồ dùng vệ sinh của Tần Việt đã được ai đó sắp xếp lại một lần nữa, toàn bộ đồ cũ đều không thấy đâu, thay vào đó là một bộ mới tinh.
Quan trọng hơn, những thứ đó được đặt cách xa khu vực để đồ của cô hơn trước.
Giữa hai người phân rõ ranh giới, ở giữa còn có vòi nước giống như là Sở hà Hán giới, mang đầy ý né tránh.
Đương nhiên, có thể dùng từ “ghét bỏ” để hình dung thì càng chính xác hơn.
“……”
Tống Thời Khê nhướng mày, nhớ lại trong sách từng nói Tần Việt có bệnh thích sạch sẽ, không khỏi bĩu môi, sau đó cũng dời đồ dùng của mình sang một hướng khác.
Ai thèm để gần anh ta chứ?
Tống Thời Khê âm thầm cắn răng, lúc ra khỏi phòng vệ sinh còn hung hăng trừng mắt nhìn về phía phòng ngủ của Tần Việt một cái, sau đó mới trở về phòng mình, đơn giản dọn dẹp một chút rồi xuống lầu.
Vừa đến cửa cầu thang liền nghe thấy từ phía phòng ăn truyền đến tiếng nói cười vui vẻ. Tống Thời Khê hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật tốt, rồi mới chậm rãi bước theo hướng phát ra âm thanh.
Cô vừa xuất hiện, không khí lập tức trở nên kỳ lạ, trầm mặc hẳn. Tần Chi Ý và mẹ Tần là Trịnh Tuệ Lan, vốn đang cười nói, dần dần lạnh mặt lại. Còn Tần Việt thì chỉ ngẩng đầu liếc cô một cái, sau đó tiếp tục ăn sáng.
Chỉ có cha Tần, Tần Bạc Viễn, là nhiệt tình chào hỏi: “Khê Khê dậy rồi à? Mau lại đây ngồi.”
“Vâng, chào buổi sáng bác trai.”
Tống Thời Khê tất nhiên nhận ra, trên bàn này ngoài cha Tần ra thì không ai thật sự hoan nghênh cô, trong lòng khó tránh khỏi có chút lúng túng, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ như không nhìn thấy gì, chậm rãi đi về phía chỗ ngồi của mình.
Đang chuẩn bị ngồi xuống thì vừa vặn thấy thím Dương bưng canh đi tới, cô tránh né, nhẹ nhàng bước sang một bên, bắp chân liền cọ vào chân của người đàn ông bên cạnh, vải quần tây được cắt may hoàn mỹ ma sát qua da, có chút ngưa ngứa.
“Xin lỗi.” Tống Thời Khê theo bản năng xin lỗi, quay đầu nhìn anh một cái.
Hôm nay Tần Việt mặc áo sơ mi đen cùng quần tây, khiến cả người anh trông đặc biệt lạnh lùng, đặc biệt là lúc này sắc mặt âm trầm, càng khiến người khác sợ hãi.
Bàn tay đặt trên bàn của anh to lớn, thon dài, đốt ngón rõ ràng, mu bàn tay nổi gân xanh nhẹ, đẹp thì đẹp đấy, nhưng Tống Thời Khê không chút nghi ngờ — nếu không phải vì bây giờ trên bàn có quá nhiều người, thì bàn tay ấy tuyệt đối đã đặt lên cổ cô rồi.
Nghĩ đến đây, cô không tự giác nuốt một ngụm nước bọt.
“Sao lại hấp tấp lỗ mãng như vậy? Nếu va vào người thì sao?”
Đúng lúc này, Trịnh Tuệ Lan đang ngồi đối diện hai người nhíu mày, không vui mà lớn tiếng quát lên.
Thím Dương biết là mình quá nóng vội, vội vàng xin lỗi.
“Sau này chú ý một chút nhé.”
Dù sao cũng không thật sự làm ai bị thương, mà Trịnh Tuệ Lan vốn không phải kiểu người thích làm khó người khác, liền phất tay ra hiệu cho thím Dương quay về phòng bếp, sau đó mí mắt cụp xuống, bên môi nhàn nhạt nhếch lên một nụ cười: “Khê Khê, sao còn chưa ngồi xuống?”
Tống Thời Khê đối mặt với đôi mắt không hề có ý cười kia của Trịnh Tuệ Lan, lập tức cảm thấy sau lưng lạnh toát, trong đầu không khỏi nhớ lại những lời bà ấy vừa nói.
Thay vì nói là mắng thím Dương, chi bằng nói là đang bóng gió mắng cô.
Âm thầm hại người, chỉ cây dâu mắng cây hòe. Nếu nguyên chủ còn ở đây, có khi còn chẳng hiểu được ẩn ý, còn phụ họa theo Trịnh Tuệ Lan chỉ trích thím Dương, trở thành trò cười.
Tống Thời Khê cười khổ một tiếng, chỉ cảm thấy mình đang bị tấn công từ cả hai phía, áp lực quá lớn.