Mặt trời lặn về phía tây, màn đêm dần buông xuống, nơi chân trời lưu lại một mảng ánh hoàng hôn rực rỡ như tranh sơn dầu.

Tống Thời Khê ngã vật trên mặt đất, phía sau đầu đau âm ỉ từng cơn. Cô miễn cưỡng mở mắt ra, đập vào mắt là cảnh sắc ngoài cửa sổ đẹp như một bức tranh sơn dầu khiến người ta không khỏi muốn nhìn thêm lần nữa, nhưng lại không đẹp bằng… người đàn ông cách đó không xa.

Dưới ánh sáng mờ ảo, một người đàn ông cao lớn đang nửa ngồi dựa vào tường, thở dốc đầy kìm nén.

Gương mặt tuấn tú kia ửng đỏ bất thường, hàng mi dày phủ lên đôi mắt dài hẹp, lúc này hơi cụp xuống, lộ ra vài phần mê ly và quyến rũ.

Anh có dáng người cao lớn cường tráng, lưng rộng vai ngang, eo thon mông vểnh, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, toát lên vẻ cấm dục lạnh lùng. Nhưng biểu cảm lại đầy tà mị, huống chi phần quần lộ rõ một “sự tồn tại” đầy mạnh mẽ, càng khiến toàn thân anh mang theo vẻ dã tính không thể diễn tả.

Tống Thời Khê nhìn mà tai đỏ lên, cả người rõ ràng tỉnh táo, nhưng trong lòng lại cảm thấy bối rối.

Cô… không phải đã chết rồi sao? Nhưng tại sao tim lại đập nhanh đến thế? Mà người đàn ông trước mắt là ai?

Tống Thời Khê không tin nơi âm phủ lại “nhân tính hóa” như vậy, đến cả người chết cũng được phân phối một anh chồng cực phẩm như thế này.

Khi hàng loạt câu hỏi vừa hiện lên, trong đầu cô đột nhiên ùa vào một lượng lớn ký ức không thuộc về mình – hoặc nên nói là… cốt truyện.

Mất một lúc lâu để tiêu hóa hết, Tống Thời Khê mới hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Mấy phút trước, khi đang livestream trên xe, cô gặp tai nạn giao thông. Sau khi chết, cô lại xuyên vào cơ thể của một nữ phụ pháo hôi trong một cuốn truyện niên đại văn – chính là nhân vật được fan đề cử cô đọc.

Nguyên chủ cũng tên là Tống Thời Khê, không cha không mẹ, năm 18 tuổi được cha nữ chính mang về Tần gia. Vì quá khứ sống cơ cực, ‘cô’ tự ti, nhạy cảm nhưng lại cố chấp, không muốn tiếp tục sống nhờ nhà người khác, liền nhất quyết lấy chồng sớm như các cô gái ở quê.

Thế là ‘cô’ không học hành tử tế, cả ngày trang điểm lòe loẹt, chỉ nghĩ làm sao cưới được người chồng tốt. Sau đó còn cãi nhau một trận lớn chị em thân thiết cũng là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết. Trong cơn tức giận, nguyên chủ đã đẩy ngã nữ chính từ trên cầu thang xuống, khiến chân bị gãy và khắp người đầy vết thương, suýt nữa khiến nữ chính từ nhỏ đã học múa không thể tiếp tục múa.

Từ đó, hai người trở mặt thành thù.

Sau đó, nguyên chủ còn lén qua lại với vị hôn phu của nữ chính, lén lút dây dưa mờ ám. Để gả cho hắn, nguyên chủ thậm chí hạ thuốc vào bữa tiệc sinh nhật của nữ chính, ép buộc thành chuyện đã rồi.

Sau sự việc, nguyên chủ được như ý nguyện kết hôn, nhưng danh tiếng thì bị hủy hoại, nên Tần gia cũng cắt đứt quan hệ với nguyên chủ.

Nguyên chủ không bận tâm, cho rằng sau khi cưới thì cuộc sống sẽ tốt hơn, nhưng không ngờ tên tra nam kia thấy Tần gia không còn quan tâm ‘cô’ nữa thì bắt đầu bạo lực gia đình, ngoại tình, khiến ‘cô’ sinh non, vì mất máu quá nhiều, cuối cùng chết trên bàn mổ – một xác hai mạng.

Sau cái chết của nguyên chủ, nữ chính và nam chính yêu nhau, được anh trai nữ chính giúp đỡ thành lập đế chế kinh doanh, tình yêu và sự nghiệp đều viên mãn.

Tiếp thu hết cốt truyện, Tống Thời Khê rùng mình nổi da gà.

Cái gì mà “không yêu sẽ không chết”?  Một ván bài tốt lại đánh đến nát bấy, giờ lại muốn đưa đống bài rách này cho cô?

Nhưng… tại sao người bị hạ thuốc lại từ vị hôn phu của nữ chính biến thành anh trai nữ chính?

Đây là nhân vật điên cuồng, tàn nhẫn, độc miệng nhất truyện đó! Rơi vào tay anh ta, mười cái mạng cũng không đủ chết!

Nhìn ánh mắt lạnh lùng, đầy chán ghét đang chiếu thẳng về phía mình, Tống Thời Khê bất giác rùng mình. Cô cảm thấy vẫn nên tiếp tục giả vờ bất tỉnh thì hơn. Nhưng vừa mới nhắm mắt lại, bên tai liền vang lên giọng nói lạnh lẽo đầy áp lực:

“Lăn lại đây.”

Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng uy lực cực lớn, như thể nếu cô không làm theo, anh ta sẽ bóp chết cô ngay lập tức.

Tống Thời Khê không còn cách nào khác, cắn răng bám tường đứng lên. Ai ngờ còn chưa kịp đứng vững, thì cánh cửa phía sau bất ngờ bị ai đó đẩy mạnh từ bên ngoài, kèm theo tiếng vặn chốt cửa vang lên.

Bị dọa đến hét lên theo phản xạ, nhưng chưa kịp bật thành tiếng, một bàn tay to liền bịt chặt miệng cô, chặn toàn bộ âm thanh lại.

Anh hành động rất nhanh, vừa lại gần là thân hình hai người đã dán chặt vào nhau.

Hơi thở nóng rực của anh không chừa một khe hở mà bao trùm quanh cô. Cô có thể cảm nhận rõ nhiệt độ bất thường của anh, nóng bỏng và cháy bỏng.

Cánh tay rắn chắc siết chặt, khiến cô đau nhói, cảm giác lạ lùng từ sâu trong cơ thể tỏa ra, khiến hai má cô đỏ ửng, người mềm nhũn.

Ngay khi cô gần như không còn sức đứng, một bàn tay siết chặt eo cô, nhốt cô lại, khiến cô không thể động đậy, chỉ có thể ngoan ngoãn dựa vào anh mà đứng.

“Đừng nhúc nhích.”

Anh ghé sát, hơi thở nóng rực phả vào cổ khiến cô tê dại cả người.

Tống Thời Khê chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy, tim đập như sấm. Nhưng cảm giác ngượng ngùng nhanh chóng biến thành phẫn nộ và sợ hãi. Cô bắt đầu giãy giụa.

Ngoài cửa vẫn có người đang cố mở, anh dường như cho rằng cô muốn nhân cơ hội gọi người cứu, liền siết cô chặt hơn.

Không còn cách nào khác, cô dùng hết sức cắn mạnh vào tay anh.

Cô nếm được vị máu, nhưng anh không hề buông ra, như thể không cảm thấy đau.

Đồ điên.

Tống Thời Khê rủa thầm, nhưng anh không nhả, cô cũng không chịu buông. Hai người giằng co không một lời.

Nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, đến khi cô vì thiếu oxy gần như sắp ngất, thì bên ngoài cuối cùng cũng từ bỏ, không còn động tĩnh nữa.

Cùng lúc đó, hai người đồng thời buông nhau ra, lùi về sau.

Tống Thời Khê thở hổn hển, liếc thấy anh đang dùng áo sơ mi lau tay chỗ cô vừa chạm vào như chạm phải thứ ghê tởm. Cô tức muốn điên.

Sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên có người đàn ông né tránh cô như tránh tà!

Từ trước đến nay ai gặp cô không phải cũng phải nịnh hót? Cô luôn là người được vây quanh, được cưng chiều!

Khoảng cách này khiến cô lạnh mặt, hung hăng trừng anh. Nhưng ánh mắt đó lại rơi vào mắt anh thành một kiểu “câu dẫn”.

Tần Việt nhìn cô, thấy ánh mắt như có như không, tóc dài xõa xuống lưng, vài sợi còn dính vào tay áo anh, dáng vẻ lười biếng lại mị hoặc, không khác gì yêu tinh hút hồn trong núi sâu.

Anh biết cô xinh đẹp, nhưng từ hành động đến khí chất đều không ra gì, dùng thủ đoạn hèn hạ, càng khiến anh khinh thường.

Hôm em gái anh bị cô đẩy gãy chân phải nằm viện, anh đang ở nước ngoài thị sát. Khi về thì mọi chuyện đã rồi, cha anh lại ra sức bảo vệ cô, anh chỉ có thể nén giận, chờ xử lý sau.

Ai ngờ cô gái nhút nhát này lại dám giở trò hạ thuốc, dẫn anh đến phòng chứa đồ, đóng cửa khóa trái, tự cởi áo nhào lên người anh.

Sau khi bị anh đẩy ra còn dám kêu người ngoài đến bắt gian, mưu đồ lên làm thiếu phu nhân?

Mỹ nhân kế cũng dùng nốt.

Thật là đồ hồ ly tinh! Không biết xấu hổ!

Ánh mắt Tần Việt càng thêm lạnh lẽo.

Nhưng dù sao cô cũng là “nửa con gái nuôi” của Tần gia, chuyện này truyền ra ngoài chỉ tổ làm mất mặt. Tạm thời đành đè xuống.

Nghĩ đến đây, anh cố nén lửa nóng trong người, lạnh giọng ra lệnh:

“Bò ra ngoài cửa sổ, đến tìm thư ký của tôi. Nếu không thì…”

Lời sau chưa nói hết, nhưng ý đe dọa đã quá rõ ràng.

Tống Thời Khê đang tức đến bốc khói, làm như không nghe thấy, quay đi sửa sang lại quần áo.

Tần Việt thấy cô không phản ứng, tức đến sôi máu, nhưng ngẩng đầu nhìn lại, thấy cô đang chải tóc, tay áo rủ xuống lộ ra cổ tay trắng nõn, góc áo vén lên lộ eo nhỏ, mắt anh càng tránh càng nhìn thấy thứ không nên thấy.

Anh vội đưa tay che mắt – không nhìn thì tâm cũng tĩnh.

Nhưng không nhìn được thì tai, mũi càng nhạy hơn – tiếng vải sột soạt, tiếng răng cắn dây buộc tóc, mùi hương nhàn nhạt…

Tất cả như đang tra tấn anh.

Anh nắm chặt tay đến bật máu, cố kìm chế lý trí gần như sụp đổ.

Tống Thời Khê thấy hết trong mắt, hừ nhẹ một tiếng, giễu cợt mà cong môi cười. Nếu là bình thường, cô không dám chọc tên điên này. Nhưng hôm nay anh ta đã trúng thuốc, trước mặt cô còn có thể làm gì?

Còn chuyện trả thù sau này…

Dù không có chuyện này, anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Vậy chẳng bằng tranh thủ chọc giận anh một trận rồi nghĩ cách thoát thân sau.

Nhìn anh càng lúc càng mất kiểm soát, cô vừa sợ anh làm bậy, vừa sợ anh chết luôn tại chỗ – dù sao loại thuốc nguyên chủ dùng là hàng dành cho… động vật giống đực!

Cô nhanh chóng lướt qua anh, kéo một chiếc ghế kê dưới cửa sổ, xác định có thể thoát thì mới quay đầu hỏi:

“Thư ký của anh hôm nay mặc đồ màu gì?”

Tần Việt lúc này thần trí không rõ, nghe vậy liếc lên nhìn cô, giọng khàn đặc:

“Màu đen.”

Nghe được câu trả lời, Tống Thời Khê liền leo ra ngoài, bóng dáng biến mất. Trong phòng chỉ còn lại Tần Việt, nằm ngã ra đất, thở dốc không thôi.

Gió mát thổi vào từ cửa sổ mở, mang theo hương thơm phảng phất. Nhưng không làm dịu đi cơn nóng trong người anh, mà chỉ khiến anh càng thêm bức bối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play