Cậu ừ một tiếng, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó:
“Cô Triệu bảo anh dạy kèm em à?”
Lâm Mị khẽ gật đầu.
Xác nhận xong, cả người Đào Tra, từ thể xác đến linh hồn, như thể lại bị sét đánh thêm một lần nữa.
Triệu Thanh Tĩnh sao có thể như vậy?! Lén lút tìm Lâm Mị giúp cậu học kèm!
Lâm Mị dạy kèm, chẳng phải gián tiếp chứng minh rằng Lâm Mị giỏi hơn cậu sao?
Hơn nữa, hôm qua cậu khóc bị Lâm Mị cùng hai người bạn của anh ta bắt gặp. Vậy chẳng phải Lâm Mị sẽ biết cô Triệu căn bản không hề khen cậu chút nào sao?!
Cô Triệu thật sự ghét cậu đến vậy ư?!
“Anh… anh… cái đó…” Đào Tra xấu hổ đến đỏ mặt, tai nóng bừng lên, cảm giác như lòng tự trọng mà cậu khó khăn lắm mới giữ vững được bỗng chốc sụp đổ tan tành, đặc biệt là ngay trước mặt Lâm Mị—người cậu ghét nhất.
Cậu cố tỏ ra bình tĩnh:
“Em tự học được, cô Triệu chỉ là lo lắng cho em thôi.”
Gương mặt trắng trẻo của Đào Tra lúc này vừa đỏ vừa trắng, Lâm Mị nhìn thấy rõ ràng. Anh rũ mắt xuống, hỏi lại:
“Thật sự không cần à?”
“Không cần.” Đào Tra gần như nghiến răng nói.
Lâm Mị hơi cúi người xuống, giọng cũng nhẹ đi:
“Ngày mai anh mang sữa bò cho em nhé?”
Sữa bò là thứ mà hồi học kỳ trước Đào Tra đã tiện miệng xin Lâm Mị. Khi đó, Trịnh Bình bảo rằng Lâm Mị không thích uống sữa bò, Đào Tra liền đùa: “Vậy cho cháu đi, cháu đang tuổi ăn tuổi lớn đây.” Không ngờ Trịnh Bình còn chưa kịp nói gì, Lâm Mị đã lập tức đồng ý.
Từ ngày đó trở đi, chỉ cần bữa sáng của Lâm Mị có sữa bò, anh đều mang cho Đào Tra.
Những lúc ghét Lâm Mị, Đào Tra liền đưa sữa bò cho Ninh Hâm uống, uống nhiều đến mức đôi khi còn nổi vài cái mụn.
“Hôm nay em không muốn uống.” Đào Tra nghẹn một hơi, cảm thấy không thể ở lại lâu hơn nữa. Cậu chắc chắn Lâm Mị đang cười nhạo mình trong lòng.
Lâm Mị chậm rãi đứng thẳng dậy.
Đúng lúc đó, chuông tan học vang lên. Đào Tra nhìn về phía cửa, lập tức đứng dậy rời đi:
“Anh Lâm Mị tan học rồi, em đi trước đây, bye bye.”
Cậu gần như là chạy trốn khỏi đó.
Cảm giác ánh mắt của Lâm Mị vẫn dõi theo mình khiến Đào Tra ngay từ đầu còn cố tỏ ra bình tĩnh, giữ phong thái như không có chuyện gì. Nhưng vừa xuống cầu thang, hai mắt hắn đã ầng ậng nước, cắm đầu chạy.
“A!”
…
Đào Tra tập tễnh trở lại lớp, đúng lúc các bạn cùng lớp cũng lục tục từ sân thể dục trở về.
Ninh Hâm đang cầm bình nước, ngửa cổ uống ừng ực. Thấy Đào Tra đi đứng có vẻ kỳ lạ, cậu ta đặt bình nước xuống, lau miệng, hỏi:
“Cậu đi đâu vậy? Sao đi đứng kỳ quặc thế?”
“Đi vội quá, trượt chân ngã ở cầu thang.” Đào Tra chỉ vào đầu gối mình.
Về đến chỗ ngồi, cậu vịn bàn, gian nan ngồi xuống, rồi cúi người kéo ống quần lên từng vòng từng vòng một cách cẩn thận. May mắn không bị trầy da, chỉ hơi đỏ lên, chắc lát nữa sẽ đỡ.
Tất cả là tại Lâm Mị!
Ninh Hâm cũng nín thở theo, lo lắng hỏi:
“Ngã ở đâu đấy? May mà không trầy da, nếu không chắc đau chết mất.”
Chắc là va mạnh quá, dù không chảy máu nhưng đến tận khi tan học buổi chiều, đầu gối Đào Tra vẫn đau âm ỉ.
Câụ nghĩ chắc không thể đạp xe về được, tốt nhất là đi xe buýt thôi.
Kết quả, vừa quay người lại, cậu đã chạm mặt một nhóm nam sinh thuộc dạng nổi bật nhất trường.
Những người này, xét về thành tích học tập thì tệ, nhưng lại có danh tiếng vì gia thế và ngoại hình.
Họ cũng chính là nhóm người mà Đào Tra không ưa thứ hai trong trường. Người đứng đầu danh sách đó, đương nhiên, là Lâm Mị.
“Sao thế? Xe của chính mình mà cũng không nhận ra à?”
Mạnh Tự Tại khoác vai mấy đứa bạn, lười biếng nói, vẻ mặt mang theo ý “Anh đây chán quá, muốn chọc ghẹo cậu một chút.”
Hồi mới vào trường, Mạnh Tự Tại có bóng gió muốn kết bạn với Đào Tra. Đào Tra cũng đã cân nhắc, vì người như Mạnh Tự Tại rất phù hợp để làm “hậu thuẫn” cho cậu.
Nhưng sau đó, cậu phát hiện Mạnh Tự Tại thích đánh nhau, uống rượu, hút thuốc, xăm mình… Những thứ mà Đào Tra chỉ dám nghĩ chứ không dám làm.
Quan trọng hơn, Mạnh Tự Tại quá hung dữ, không dễ kiểm soát. Nếu hắn ta phát hiện Đào Tra chỉ lợi dụng mình, có khi sẽ đánh cậu tơi bời mất!
Vậy nên, từ đó về sau, Đào Tra chủ động giữ khoảng cách.
Mạnh Tự Tại bị từ chối, sinh ra thù dai, lâu lâu lại kiếm cớ trêu chọc cậu.
Mạnh Tự Tại hất cằm về phía bãi đỗ xe:
“Nhìn kìa, cái xe bốn bánh đó chính là của cậu đấy.”
Nói xong, hắn kéo cả nhóm cười ầm lên.
Đào Tra siết chặt quai cặp, im lặng nhìn Mạnh Tự Tại. Khi thấy đối phương cũng nhìn lại, cậu lập tức bày ra vẻ mặt khó xử:
“Tôi bị thương ở đầu gối, cậu có thể chở tôi về không?”
Tiếng cười lập tức tắt ngấm.
Mạnh Tự Tại sững người, cả nhóm bạn xung quanh cũng nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái.
“Không phải… cậu đang giỡn đấy chứ?”
Mạnh Tự Tại còn chưa kịp phản ứng, Đào Tra đã làm ra vẻ thất vọng, xoay người tập tễnh bước vào bãi đỗ xe.
Nhìn dáng vẻ có chút quật cường mà lại đáng thương của cậu, trong lòng Mạnh Tự Tại bỗng dưng khó chịu, không biết tại sao lại cảm thấy nghẹn một hơi trong bụng.
Hắn lập tức bước nhanh đến chỗ xe đạp của mình, chặn ngang lối đi:
“Lên xe đi.”
Nhưng Đào Tra lại dắt xe của mình lặng lẽ lướt qua hắn.
Là chính cậu nhờ vả trước, nhưng lại không thèm để tâm đến người ta.
Mạnh Tự Tại hoàn toàn không hiểu sao mình lại biến thành kẻ bị bơ như vậy.
“Đào Tra, rốt cuộc cậu có ý gì?”
Mạnh Tự Tại vươn tay túm lấy cánh tay Đào Tra và kéo mạnh.
Cơ thể Đào Tra theo quán tính bị kéo ngã về phía sau, nhưng vì đầu gối bị thương, chân không giữ thăng bằng kịp, cậu ngửa người ngã xuống đất, kéo theo cả một hàng xe đạp đổ rầm rầm.
Tiếng va chạm lớn ngay lập tức thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Mạnh Tự Tại nhìn quanh, thấy nhóm bạn của mình ai cũng mang vẻ mặt khó xử xen lẫn bất lực. Trong đầu hắn lập tức rối bời.
“Không phải… tôi… tôi không cố ý…”
Hắn vội vàng ngồi xổm xuống, định đỡ Đào Tra dậy.
“Mạnh Tự Tại! Cậu lại bắt nạt bạn học nữa à? Hơn nữa còn là Đào Tra!”
Có người từ xa hét lên.
“Tôi sẽ mách với cô Triệu Thanh Tĩnh! Cậu tiêu đời rồi!”
“Biến!”
Mạnh Tự Tại mặt đỏ bừng, quay đầu quát lớn.
Hắn nhìn lại Đào Tra, thấy cậu vẫn ngồi dưới đất chưa đứng lên, bèn cúi xuống nhặt giúp cậu cái cặp và dựng lại chiếc xe bốn bánh của cậu.
“Thật ra tôi… tôi không có ý…”
Mạnh Tự Tại lắp bắp, không biết phải diễn đạt thế nào.
Nhưng đúng lúc đó, Đào Tra bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt không nhìn hắn mà hướng ra phía sau hắn—
Hàng ngày vào tầm giờ này, từ hướng siêu thị và căng tin, Lâm Mị cùng nhóm bạn sẽ đi ngang qua đây.
Dù đang bị đống xe đạp đổ che khuất một phần tầm nhìn, nhưng đôi mắt sắc bén của Lâm Mị vẫn nhanh chóng phát hiện ra sự có mặt của Đào Tra.
Ban đầu, Đào Tra chỉ định trêu chọc Mạnh Tự Tại một chút, không ngờ lại trùng hợp gặp Lâm Mị đi đến.
Mặc dù cậu rất ghét Lâm Mị, nhưng nếu Lâm Mị thấy mình bị bắt nạt, có lẽ với tư cách hàng xóm, Anh ta cũng sẽ nói giúp mình vài câu nhỉ?
Tào Nghiêm Hoa vắt áo khoác lên vai, bước đến đứng sau lưng Mạnh Tự Tại:
“Này, mấy vị ‘đại ca vườn trường’ đây mà?”
Nhóm nam sinh đang chắn trước mặt lập tức dạt ra hai bên.
Nhưng khoảnh khắc ấy, hình tượng đáng thương của Đào Tra đã bị Lâm Mị nhìn thấu không sót một chi tiết.
Đào Tra cảm thấy hơi run.
Không biết Lâm Mị có vì cậu mà đánh nhau không?
Lâm Mị không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát Mạnh Tự Tại. Nhìn lâu đến mức Mạnh Tự Tại bắt đầu thấy tay chân mình hơi mất tự nhiên, Anh mới chuyển ánh mắt sang Đào Tra.
Người trong hẻm Anh Vũ đều nói Đào Đại Hành thành thật, dễ bị bắt nạt, còn Đào Tra thì khôn ngoan hơn một chút.
Nhưng khôn ngoan ở đâu?
Ngoại hình có chút lanh lợi, biết nói vài câu ngọt ngào dỗ người vui vẻ… nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Bị bắt nạt thì chỉ biết trông mong vào người khác, đặt hy vọng vào người bên cạnh.
Mà người khác, chẳng hạn như anh, nếu như làm ngơ thì sao?
Lâm Mị đưa túi trái cây và đồ ăn vặt trên tay cho Tào Nghiêm Hoa, sau đó đi đến trước mặt Đào Tra, cúi người xuống.
Anh chống một tay lên đầu gối, dáng vẻ điềm đạm thanh nhã, hỏi:
“Em có tự đứng dậy được không?”
---
Không được thấy hai người đánh nhau vì mình, Đào Tra cảm thấy cực kỳ thất vọng.
Cậu ủ rũ gật đầu, tự chống tay bò dậy.
Tào Nghiêm Hoa đứng phía sau Lâm Mị, cúi người xuống, chỉ vào chiếc xe đạp của Đào Tra:
“Này, bánh xe của em có phải bị rơi không?”
Bánh xe?
Bánh xe nào?
Tào Nghiêm Hoa nhấc chiếc xe đạp của Đào Tra lên, giơ cao một bên bánh xe phụ bị rơi ra:
“Cái này, rơi rồi.”
“…!!!”
Mặt Đào Tra lập tức đỏ bừng như nước sôi sùng sục.
Tào Nghiêm Hoa! Tào Nghiêm Hoa! Tào Nghiêm Hoa!
Phiền chết đi được!
Rơi thì rơi, có gì đáng nói chứ? Nhất định phải giơ cái bánh xe lên cao như vậy trước mặt bao nhiêu người sao?!
Lâm Mị đưa tay lấy chiếc bánh xe từ Tào Nghiêm Hoa, xắn tay áo lên rồi ngồi xuống.
Trong không khí im lặng, chỉ chưa đầy hai phút, anh đã gắn lại bánh xe xong.
“Lâm Mị, cậu giỏi thật đấy!”
Từ Tự đứng phía sau vỗ tay tán thưởng.
Có gì mà đặc biệt chứ? Chỉ là lắp cái bánh xe thôi mà.
Đào Tra nhỏ giọng nói lời cảm ơn, cúi đầu phủi bụi trên quần áo.
“Không chắc là ổn đâu, chỉ là gắn tạm thôi, có thể vẫn không đi được.”
Trên đỉnh đầu hắn vang lên giọng nói ôn hòa của Lâm Mị:
“Nếu em không đi xe được, tối nay bố anh sẽ đến đón anh, chở em về luôn.”
Đào Tra ngẩn người:
“Nhưng anh có tiết tự học buổi tối mà?”
Tiết tự học kết thúc tận 10 giờ đêm.
“Cùng học với anh đi.”
Lâm Mị phủi vết bẩn trên áo khoác của Đào Tra, giọng điệu tự nhiên:
“Vừa hay anh kèm em học luôn.”
Không chờ Đào Tra phản ứng, Tào Nghiêm Hoa đã khoác tay kéo cậu đi:
“Đừng chần chừ nữa! Em biết không, muốn được Lâm Mị kèm học còn khó hơn lên trời đấy!”
Đào Tra vốn đang cảm thấy tự ti vì bị Lâm Mị dạy kèm, bỗng bị kéo sự chú ý:
“Anh ta còn lấy tiền cơ á?”
Không biết xấu hổ à?!
Tào Nghiêm Hoa thở dài:
“Hai nghìn một giờ.”
“Hai nghìn?!”
Đồng tử Đào Tra giãn ra, không thể tin nổi.
Không phải hai mươi, mà là hai nghìn!
Lâm Mị cũng giỏi quá đi mất…
Phiền thật!
Từ Tự trầm giọng giải thích:
“Cậu ta không kèm học cho ai đâu. Chỉ là lần trước, giúp con của bạn bố cậu ta ôn một buổi trưa toán học, bên kia liền trả luôn hai vạn tệ.”
“Đúng vậy,” Tào Nghiêm Hoa gật đầu liên tục, “Lâm Mị không dạy kèm ai cả. Bình thường chúng anh chỉ còn biết nhặt giấy nháp của cậu ta mà học theo thôi.”
Nghe nhóm bạn của Lâm Mị hết lời ca tụng, Đào Tra cảm thấy như vừa trực tiếp đối diện với sự xuất sắc không thuộc về nhân loại của anh
Cả người cậu loạng choạng theo Tào Nghiêm Hoa vài bước, cảm thấy mình đời này chắc chắn sẽ phải sống dưới cái bóng của Lâm Mị.
“Em đúng là nhặt được món hời lớn.”
Tào Nghiêm Hoa đấm nhẹ vào vai cậu
Thiếu niên vừa định ngẩng đầu lên phản bác, nhưng ánh mắt hơi đỏ lên, khiến người ta liên tưởng đến một chú mèo con tức giận nhưng lại không làm gì được.
Lâm Mị đi phía trước, không nghe thấy tiếng ai nói chuyện nữa, bèn nghiêng đầu, đưa tay ra vẫy nhẹ:
“Này, lại đây. Anh nói cho em nghe mấy vấn đề của em”
Dù có không muốn, nhưng liên quan đến lợi ích của bản thân, Đào Tra vẫn sẽ làm.