Nghe Lâm Mị nói, Đào Tra lén trốn khỏi khuỷu tay của Tào Nghiêm Hoa.

Đi theo Lâm Mị trên đường, Đào Tra nhắn tin cho Đào Đại Hành và Hướng Oánh, báo rằng tối nay sẽ cùng Lâm Mị về nhà.  Đào Đại Hành liền gửi lại một biểu tượng mặt cười, rồi nhắn thêm với Hướng Oánh vài câu.

[Mẹ:Lâm Mị đã học lớp 12, chương trình học của nó căng thẳng hơn con, có thể phụ đạo cho con, con phải học hành tử tế đấy.]

Đào Tra không vui lắm, đọc xong mà không trả lời.

Học sinh lớp 12 và lớp 11 hoàn toàn khác nhau, cũng có thể là do Đào Tra tưởng tượng thôi, nhưng cậu cảm thấy bạn cùng lớp mình dù mặc đồng phục giống học sinh lớp 12, lời nói và hành động vẫn cứ như học sinh tiểu học vậy.

Cả lớp học, hầu như ai cũng cắm đầu đọc sách và làm bài, tiếng bút lướt trên giấy tạo thành những âm thanh đều đặn, trong phòng học thoang thoảng mùi đồ uống tăng lực và cà phê nồng đậm. Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều bị che khuất.

Có người từ lớp khác bước vào phòng học, vậy mà bọn họ chẳng hề hay biết, vẫn tranh thủ từng giây để hấp thụ kiến thức.

Lâm Mị cao lớn, ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp, bạn cùng bàn của anh là Tào Nghiêm Hoa. Sau khi Đào Tra đến,  Tào Nghiêm Hoa ôm một chồng bài thi, xích ghế sang ngồi chen cùng bạn cùng bàn của Từ Tự.

Đào Tra ngồi xuống chỗ của Tào Nghiêm Hoa, đặt cặp sách trên bàn lên đùi mình.

Cậu quan sát lớp học của Lâm Mị. Chỉ một năm nữa thôi, cậu cũng sẽ phải uống đồ uống tăng lực và cà phê. Lớp 12 giống như một năm luyện ngục đầy ma quỷ.

Nhưng từ Lâm Mị, hoàn toàn không thấy chút cảm giác gấp gáp nào của một học sinh lớp 12. Trên bàn anh thậm chí không có đống sách vở ngập đầu như người khác, chỉ đặt vài tờ bài thi gấp gọn.

Đào Tra và Lâm Mị… không phải là quá thân thiết.

Dù từ nhỏ đã cùng lớn lên ở hẻm Anh Vũ, nhưng hai người không phải kiểu chơi chung từ bé đến lớn. Chào hỏi nhau, hỏi một câu “chào buổi sáng” hay dịp lễ tết tặng nhau vài món quà nhỏ là cùng, rất hiếm khi ở chung một phòng như hôm nay. Dù trong lớp còn vài chục người khác, nhưng ngồi cạnh nhau, Lâm Mị lại chính là người Đào Tra ghét nhất.

Thấy Đào Tra chậm chạp không lấy sách ra, cứ nhìn đông nhìn tây, Lâm Mị buồn cười nói: “Bài kiểm tra không định lấy ra à, em?”

Đào Tra thu lại sự tập trung, ậm ừ một tiếng, cúi đầu lấy bài thi ra. Tờ bài thi dài ngang, cậu gấp đi gấp lại mới thành kích thước tờ A4.

Khi bài thi được mở ra một nửa, ánh sáng trong lớp xuyên qua tờ giấy trắng nhợt, ngay trang đầu tiên, một vệt đỏ mơ hồ to đùng đập vào mắt cậu.

Đào Tra nhớ ra đây là dấu vết để lại khi cậu ôm bài thi khóc hôm qua. Cậu vội vàng nhét bài thi vào cặp, giả vờ như không có gì, nói: “Em nghĩ có thể bắt đầu phụ đạo từ bài kiểm tra cuối kỳ lớp 11 trước.”

Lâm Mị không để ý lắm đến Đào Tra, nên cũng chẳng nhận ra mấy hành động nhỏ và biểu cảm của cậu. Anh đang lật cuốn bài tập của mình, cây bút đỏ trong tay thỉnh thoảng khoanh tròn gì đó trên sách.

Như tiện miệng hỏi Đào Tra: “Ừ, sao lại thế?”

Đầu óc Đào Tra bắt đầu kịch liệt giằng co và đấu đá.

Phía A mãnh liệt từ chối việc để Lâm Mị thấy điểm yếu của mình. Với sự cảnh giác và nhạy bén của Lâm Mị, anh chắc chắn sẽ đoán ra lý do của vệt đỏ trên bài thi.

Đào Tra muốn dùng lý do “Vấn đề của em không chỉ có mấy cái trên bài kiểm tra này đâu, còn nhiều lắm” để qua loa cho xong.

Nhưng phía B phản đối mạnh mẽ hơn: Sao cậu có thể nói với Lâm Mị rằng cậu có nhiều vấn đề chứ? Cậu không có vấn đề gì cả. Cậu đi nói với anh ấy: Em rất hoàn hảo.

Suy nghĩ rối rắm không giúp Đào Tra thoát khỏi tình huống, ngược lại khiến Lâm Mị, người đang chờ câu trả lời, trực tiếp chuyển ánh mắt vào cậu.

Đôi mắt đen bóng như hắc diệu thạch của Lâm Mị lặng lẽ nhìn Đào Tra, đồng thời thu hết sự căng thẳng của cậu vào đáy mắt.

Sợ Lâm Mị giật lấy, Đào Tra vội đưa bài thi ra, “Em chỉ nghĩ là, từng bước một ấy mà, anh.” 

Lâm Mị bình thản nhận lấy bài thi.

Đây là một bài kiểm tra tổng hợp toàn môn, đề bài phức tạp. Như cô Triệu Thanh Tĩnh từng nói, trừ phần bài luận mất điểm, môn Toán của Đào Tra còn yếu hơn các môn khác rất nhiều. Nhưng không phải kiểu yếu từ 150 xuống 50, mà là từ 145 xuống 123.

Nhưng thành tích càng cao, mỗi điểm muốn tăng lên đều đòi hỏi dốc toàn lực, đổ mồ hôi. Cô Triệu Thanh Tĩnh hiểu rõ đạo lý này, nên cũng biết chỉ dựa vào Đào Tra thì chắc chắn không làm được, cần nhờ  Lâm Mị giúp.

Nhưng  Lâm Mị nhận ra, Đào Tra dường như không muốn được phụ đạo lắm.

Dù vậy, cũng có thể chỉ là không muốn anh phụ đạo mà thôi.

Đào Tra quan sát sắc mặt Lâm Mị, thấy anh không để tâm quá nhiều đến vệt đỏ nhòe trên tổng điểm, cậu lén thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thở phào, Đào Tra rảnh rỗi quan sát Lâm Mị kỹ hơn.

 Lâm Mị có đường nét góc cạnh rõ ràng, dáng người thiếu niên cao lớn nổi bật, lông mày dài, mũi thẳng, hàng mi dài và dày che đôi mắt trầm tĩnh, mắt hai mí nhạt, đường cong ở đuôi mắt lại có chút yêu mị.

Nói khách quan, anh không phải kiểu diện mạo sáng trong như ánh trăng, nhưng khí chất của anh lại khiến người ta cảm nhận như vậy.

Chỉ nhìn khuôn mặt thôi, uể oải, sắc sảo quyến rũ, lạnh lùng kiêu ngạo, không chút tì vết… khiến người ta chán ghét.

Trông không giống người tốt lành gì.

Đào Tra thầm nghĩ, cậu tin vào trực giác của mình.

Đào Tra không nhịn được so sánh bản thân với Lâm Mị. Cậu dùng tay véo má mình, thịt trên mặt mềm thật,  Lâm Mị chắc không mềm thế này.

Trong lúc Đào Tra miên man suy nghĩ, bút đỏ của Lâm Mị đã khoanh xong cả cuốn bài tập. Thấy Đào Tra ngẩn người, anh lặng lẽ nhìn cậu vài giây, giơ tay búng tay trước mặt cậu.

Đào Tra giật mình, tỉnh lại.

Nhìn vào mắt Lâm Mị, Đào Tra lại nghĩ, anh ta từ bao giờ học được búng tay kiểu ngầu vậy? Cậu còn chẳng biết làm!

“Vấn đề môn Toán của em không lớn, làm xong mấy đề anh khoanh rồi nói cảm nhận với anh. Còn bài luận,” Lâm Mị ngừng lại, hình như thở dài một cái, mở bài thi ra hai trang bài luận, lông mày đen rũ xuống, “Đào Tra, em quá bi quan.”

“Con người một khi có hy vọng thì trở nên khó thỏa mãn, có cái trong bát còn muốn cái trong nồi, như đi trên băng mỏng, sợ một chân đạp hụt, rơi vào thất vọng. Mà thất vọng có thể làm tổn thương người vốn dĩ đã vô vọng sao? Đương nhiên là không.”

Khi Lâm Mị lẩm bẩm đọc đoạn kết bài luận, mặt Đào Tra đỏ lên, “Đây không phải em viết.”

Giọng Đào Tra nhỏ xíu, như bị bóp nghẹt.

Cảm giác sắp bị nhìn thấu khiến Đào Tra thấy khó thở.

“Là một tác giả viết,” Đào Tra dùng ngón tay cào mặt bàn ở chỗ không ai thấy, “Em thấy cũng không tệ.”

Lâm Mị nhạy cảm quá đấy, Đào Tra thầm nghĩ, còn nhạy hơn cả cậu nữa, nghĩ nhiều thật.

Sau này cậu phải giữ khoảng cách với Lâm Mị mới được, nếu để anh ta biết cậu thực ra rất ghét anh, thì không ổn rồi.

“Cảm ơn anh Lâm Mị, em hiểu rồi. Về nhà em sẽ làm xong mấy đề anh giao, làm xong em sẽ lại đến hỏi anh.” Đào Tra lịch sự đuổi khéo, đưa tay định lấy lại bài thi từ tay Lâm Mị.

Đào Tra tính về nhà làm.

Lâm Mị thoải mái để Đào Tra lấy lại bài kiểm tra của mình.

Đúng lúc đó, chuông vào tiết tự học tối vang lên, mắt Đào Tra sáng rực, ánh đèn trên đầu chiếu xuống, khuôn mặt trắng tuyết tinh xảo, hàng mi xù xì và chiếc mũi tròn khiến cậu trông ngây thơ vô tội.

Đào Tra nhanh chóng gấp bài kiểm tra nhét vào cặp, “xoẹt” một cái kéo khóa, động tác gọn gàng dứt khoát.

Nhìn Đào Tra vội vàng chạy đi, Lâm Mị chợt hứng thú, bất ngờ lên tiếng. Giọng anh đuổi kịp mấy nhịp cuối của tiếng chuông, vang lên bên tai Đào Tra.

“Em đi đâu vậy?” Lâm Mị chống cằm, ánh mắt bao trùm lấy Đào Tra đang định chuồn mất, “Anh chưa bảo em về làm đâu"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play