Đào Tra đặt cặp sách xuống, tránh ánh mắt lướt qua của giáo viên chủ nhiệm, rồi lấy bút máy ra. “Vừa kịp, không bị trễ.”

"Cậu ăn sáng chưa? Tôi có mang theo bánh quy..." Ninh Hâm chỉ vào ngăn bàn của mình.

"Ăn ở nhà rồi." Đào Tra trả lời nhỏ.

Ninh Hâm chậm rãi gật đầu. “Ồ, ăn gì vậy?”

Cậu bạn này ngốc nghếch thật, nhưng Đào Tra không thấy phiền mà kiên nhẫn đáp: “Mì sợi.”

"Chuẩn bị thi đi." Đào Tra sắp xếp lại bàn học, nhắc nhở Ninh Hâm. “Sắp phát đề rồi.”

Nghe vậy, Ninh Hâm lập tức ngồi ngay ngắn như cậu.

Giáo viên chủ nhiệm Triệu Thanh Tĩnh phát bài kiểm tra cho từng bạn ở bàn đầu, sau đó để họ tự chuyền về sau.

Đây là truyền thống của lớp họ—kiểm tra ngay tiết đầu tiên sau kỳ nghỉ. Đề dài gần hai trăm câu, bao quát mọi môn học. Thứ hạng của học sinh chỉ được dao động trong khoảng mười bậc. Nếu ai đó tụt hạng quá nhiều, cô Triệu Thanh Tĩnh sẽ lập tức gọi điện cho phụ huynh để hỏi xem kỳ nghỉ vừa qua họ học hành thế nào.

Nhưng Đào Tra chẳng lo lắng gì, cậu luôn có thành tích tốt.

Huống hồ, đừng nói là tụt mười bậc, chỉ cần tụt một bậc thôi, Đào Tra cũng không thể chấp nhận được.

Cậu ghét cảm giác thua kém người khác.

Một phần ba thời gian trôi qua, cô Triệu Thanh Tĩnh vẫn ngồi trên bục giảng, tư thế gần như không đổi, chỉ uống một ngụm nước rồi tiếp tục quan sát.

Những học sinh giỏi chẳng bị ảnh hưởng gì, tập trung làm bài. Ngược lại, những ai học kém thì vò đầu bứt tai, mồ hôi túa ra như bị kim châm.

Khi thời gian làm bài vừa hết, trên bục giảng có tiếng ghế di chuyển nhẹ. Cô Triệu đứng dậy, đi ra cửa dường như nói chuyện với ai đó, rồi quay trở lại lớp.

Nhưng lần này, cô không về bục giảng mà chậm rãi đi quanh lớp.

Cả phòng học lập tức căng thẳng—chẳng lẽ chưa thu bài ngay?

Triệu Thanh Tĩnh bước đến chỗ Đào Tra, nhẹ nhàng đặt một hộp sữa bò lên góc bàn cậu, rồi cúi xuống nói nhỏ: “Lâm Mị gửi cho em đấy.”

---

Bài kiểm tra kết thúc, Đào Tra đặt hộp sữa xuống bàn, khoanh tay, vẻ mặt khó chịu.

Ninh Hâm chọc vào cậu: “Sao thế? Không thích sữa bò của Lâm Mị à?”

“Cậu biết tôi không thích anh ta mà.”

"Nhưng Lâm Mị đối với cậu cũng tốt mà? Nhà đối diện, sáng nào cũng mang đồ ăn sáng cho cậu. Chẳng phải hồi nhỏ còn giúp cậu làm bài tập sao?" Ninh Hâm nghiêm túc phân tích. “Giờ còn mua sữa bò cho cậu nữa. Một người bạn tốt như vậy đâu dễ kiếm.”

“Sữa bò có tội gì đâu chứ.”

Nghe hai chữ "bạn tốt", Đào Tra nhíu mày.

"Anh ta không phải bạn tôi." Cậu đẩy nhẹ hộp sữa bò về phía Ninh Hâm, giọng điềm nhiên: “Tôi với anh ta là kẻ địch. Đơn phương.”

Nếu có thứ gì ám ảnh bọn trẻ nhất, thì chắc chắn là "con nhà người ta".

Mà Lâm Mị chính là kiểu "con nhà người ta" trong truyền thuyết.

Bố làm chủ tòa nhà văn phòng lớn ở trung tâm thành phố, mẹ từng là giáo viên chủ nhiệm cấp hai. Còn bản thân Lâm Mị thì học giỏi, đẹp trai, EQ cao, được bình chọn là "hot boy của năm" trong trường.

Quá hoàn hảo.

Và gia đình ấy lại sống đối diện nhà Đào Tra.

Bố của Đào Tra thì hiền lành, nhút nhát, ai nhờ gì cũng giúp, đến mức bỏ bê cả việc nhà. Mẹ thì sức khỏe yếu, quanh năm uống thuốc Đông y, chỉ có thể đi làm thêm những công việc lặt vặt ở ngoại ô.

Còn Đào Tra? Dù đã cố gắng hết sức, cậu vẫn thường xuyên nghe hàng xóm so sánh:

“Sao thằng bé Đào Tra lớn mãi chẳng bằng Lâm Mị nhỉ? Lâm Mị lớp 11 đã cao 1m80 rồi.”

“Lâm Mị lần này lại đứng nhất cấp! Đào Tra xếp thứ 10 cũng giỏi lắm đấy chứ?”

“Nhìn Đào Tra y như con gái ấy, chẳng giống con trai chút nào.”

Mỗi lần như vậy, Đào Tra ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng lại ghi nhớ từng lời.

Trông giống con gái thì sao? Ai quy định con trai phải giống Lâm Mị chứ?

Cậu biết rõ, Lâm Mị chẳng làm gì sai. Nhưng vô ích thôi, cậu ghét anh ta.

Ninh Hâm không kén chọn, cầm hộp sữa lên vui vẻ nói: “Vẫn còn ấm này!”

Cậu định cắm ống hút vào thì đột nhiên một bàn tay chặn lại.

Đào Tra nhìn cậu, giọng không tự nhiên: “Cho tôi rót một ít vào cốc đã.”

Ninh Hâm ngơ ngác: “Không phải cậu không uống à?”

"Chỉ cần đừng nói với anh ta là được." Đào Tra mất kiên nhẫn.

Ninh Hâm buồn bực: “Cậu không thể bớt khẩu thị tâm phi đi được sao?”

Dù vậy, cậu vẫn cẩn thận rót sữa ra cốc cho Đào Tra.

“Sao? Thế này đủ chưa?”

“... Rót thêm chút nữa.”

Ninh Hâm: “...”

Dù không nói ra, nhưng Ninh Hâm là người bạn duy nhất mà Đào Tra thừa nhận.

Còn bản thân cậu, cậu nghĩ rằng Ninh Hâm chơi với mình chỉ vì muốn được kèm học.

Thế giới này không ai thích cậu thật lòng cả. Họ chỉ thích bộ dạng ngoan ngoãn giả tạo của cậu, hoặc thích kiểu người như Lâm Mị.

Ngậm một ngụm sữa bò ấm áp, Đào Tra nhớ lại lần đầu gặp Lâm Mị.

Lâm Mị không phải dân bản địa, chuyển đến khi cậu học lớp 4. Gia đình ba người như thần tiên đáp xuống con hẻm nhỏ này, khiến cả khu phố sáng rực.

Người già hay cằn nhằn cũng cười tươi khi gặp họ.

Nhà nào cũng đến chào hỏi, tặng quà.

Ai cũng xuýt xoa trước ngôi nhà đẹp đẽ của họ.

Còn Lâm Mị? Đứng giữa những lời khen ngợi,anh ta vẫn bình tĩnh, không hề tỏ ra kiêu ngạo.

Lúc ấy, Đào Tra nghĩ, anh ta nhất định sẽ chào hỏi mình.

Mình là đứa trẻ nổi bật nhất ở đây cơ mà!

Nhưng sau một ánh nhìn ngắn ngủi, Lâm Mị dửng dưng quay đi, bước vào nhà.

Nụ cười trên mặt Đào Tra dần tắt.

Từ giây phút đó, cậu quyết định sẽ ghét Lâm Mị.

–––

Buổi chiều tan học, Đào Tra bị cô Triệu Thanh Tĩnh gọi lên văn phòng, ngơ ngác nghe cô giảng lại bài kiểm tra.

Sau khi giải thích xong, cô Triệu cầm bài thi của cậu lên, ánh mắt có chút phức tạp.

"Những câu này không nên sai đâu. Nếu không phải tổng điểm của em không bị tụt, cô đã gọi điện cho mẹ em rồi đấy." Giọng cô dịu dàng hơn khi đối diện với Đào Tra, hoàn toàn khác với lúc giám thị. Cô hơi cúi xuống, nhấn mạnh: “Lần sau mà còn thế này, cô sẽ thật sự gọi cho mẹ em.”

Đào Tra nhăn mũi, trên khuôn mặt trắng trẻo lộ ra một tia hoảng loạn. “Mẹ em sức khỏe không tốt, đừng nói với bà ấy thì hơn.”

Mặc dù cậu rất ghét việc mẹ lúc nào cũng ho khan không ngừng, suốt ngày uống thuốc, nhưng cậu cũng không muốn bà tức giận mà bệnh nặng hơn. Cậu chỉ hy vọng bà có thể bình an sống tốt.

"Vậy em nhớ cẩn thận hơn." Cô Triệu liếc qua bài kiểm tra. “Em vẫn luôn là học sinh mà cô yên tâm nhất. Nếu cứ giữ phong độ này, vào đại học trọng điểm thành phố A chắc chắn không thành vấn đề. Không phải em vẫn luôn muốn vào trường tốt nhất sao? Nhưng nếu tiếp tục phạm những lỗi này, e là chỉ có thể học đại học trong tỉnh thôi đấy. Dù vậy, trường trong tỉnh cũng là một trong mười trường hàng đầu cả nước, cũng không tệ đâu.”

Câu nói cuối cùng rõ ràng là để kích thích tinh thần của Đào Tra.

Cậu không kiềm chế được, nước mắt cứ thế lăn dài.

Cậu hoàn toàn không chịu nổi giọng điệu trách móc và đe dọa, dù chỉ một chút.

Cô Triệu thật lòng quan tâm đến cậu, vì vậy mới nói như vậy.

Cô nhẹ giọng khuyên nhủ: “Em và Lâm Mị là hàng xóm, nó đang học lớp 12. Dù thời gian ôn thi rất căng thẳng, nhưng nếu em có gì không hiểu, có thể nhờ nó giúp. Cô nghĩ nó sẽ sẵn sàng kèm em đấy. Những điểm yếu của em lại chính là thế mạnh của Lâm Mị mà.”

Vừa nghe thấy cái tên này, nước mắt Đào Tra lập tức ngừng chảy. Cậu lén lút liếc mắt, bĩu môi đầy khinh thường, hai má hơi phồng lên.

---

Ôm bài kiểm tra trong tay, Đào Tra trốn vào góc khuất nhất của dãy lớp học, trong nhà vệ sinh vắng lặng, khóc nức nở.

Cậu học lớp 11, còn Lâm Mị học lớp 12. Hai người vốn không chung khối, vì sao lúc nào cũng bị so sánh với anh ta chứ?

Không thích Lâm Mị thì không được sao?

"Chỉ sai có ba câu thôi mà, lần sau chú ý là được." Dưới ánh đèn mờ nhạt, cậu nhìn chằm chằm vào những điểm trừ trên bài thi, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Mấy câu này rõ ràng mình biết làm...”

Cậu không muốn học ở trường đại học trong tỉnh.

Cậu không muốn ở lại đây, nơi có quá nhiều người đáng ghét.

Cậu phải cố gắng hơn nữa.

Nước mắt rơi xuống, làm nhòe đi vết bút đỏ trên bài thi. Đào Tra vội vàng lau bằng tay áo, cẩn thận gấp bài thi lại rồi chuẩn bị về nhà.

Lúc này, phần lớn học sinh lớp 11 đã ra về, chỉ còn lại khu lớp 12 là vẫn sáng đèn, vì họ có tiết tự học buổi tối. Những nơi khác trong trường tối om, chỉ lác đác vài ngọn đèn leo lét.

Đào Tra bước nhanh hơn. Cậu muốn sớm về nhà ăn tối, rồi còn làm bài tập.

Buổi tối mẹ sẽ sắc thuốc. Đã gần một tháng rồi, nhưng tình trạng ho của bà vẫn chẳng hề thuyên giảm.

Cậu thầm nghĩ, bài thuốc dân gian kia chắc chắn là lừa người. Tên lang băm đó ngày mai ra đường nhất định phải dẫm trúng phân mới được.

Cậu bé nhỏ gầy, bóng dáng bị hoàng hôn kéo dài, hòa vào bóng tối.

Lúc đi ngang qua cổng trường, một nhóm học sinh lớp 12 vừa từ siêu thị bước ra.

Đồng phục của họ trông giống của lớp 10 và 11, nhưng có một vài chi tiết khác biệt. Học sinh khối dưới có viền áo màu xanh lam, còn lớp 12 là màu xanh lá đậm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play