Đào Tra buông bút, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn cậu, tớ rất thích.”

"Tờ biết ngay là cậu sẽ thích mà!" Nhìn thấy món quà mình tặng được bạn thân đón nhận, Ninh Hâm vui vẻ ra mặt.

Đào Tra cúi đầu, lặng lẽ đặt món đồ chơi vào cặp sách.

Vốn dĩ cậu đã thấy bất an, giờ lại càng thêm chút chua xót.

Bởi vì, Ninh Hâm chưa từng nói với cậu rằng mình thích gì, nhưng cậu vẫn tặng Ninh Hâm một bộ truyện tranh nước ngoài – đó là món quà mà cậu đã cẩn thận chọn dựa trên những gì Ninh Hâm từng vô tình nhắc đến.

Vậy mà đến lượt mình, thứ cậu nhận được lại chẳng hề hợp ý chút nào. Quả nhiên, Ninh Hâm không thực sự coi cậu là bạn thân. Cậu đã đoán đúng.

Không ai thực lòng thích cậu cả.

Nhưng cũng chẳng sao. Chỉ cần cậu thích chính mình là đủ rồi.

---

Buổi chiều trong giờ thể dục, Đào Tra lặp đi lặp lại câu "Chỉ cần thích chính mình là đủ rồi" trong đầu đến lần thứ 99, thì đột nhiên nghe thấy giáo viên gọi tên.

"Đào Tra, em cùng lớp phó thể dục đi khuân rổ bóng chuyền lại đây!" Giáo viên thể dục chống tay lên eo, giọng nói vang vọng khắp sân.

Từ trong hàng, Đào Tra với thân hình mảnh khảnh và lớp phó thể dục Mã Tàng Văn cao lớn bước ra.

Chênh lệch vóc dáng giữa hai người vô cùng rõ ràng, nhưng Đào Tra không để ý. Ngược lại, Mã Tàng Văn đột nhiên giơ tay, khoe bắp thịt rắn chắc, cười đắc ý:

“Thấy không? Đây mới là đàn ông đích thực!”

"Đào Tra, cậu gầy quá, còn lùn nữa. Đàn ông thì phải có cơ bắp chứ!" Mã Tàng Văn thu tay lại, nói tiếp: “Thôi, cậu khỏi cần đi, một mình tớ khiêng rổ bóng là được rồi, cậu có giúp cũng chẳng ích gì.”

Nói xong, hắn đẩy Đào Tra qua một bên rồi một mình đi thẳng về phía kho dụng cụ thể dục.

Đào Tra ngẩn người trong giây lát, sau đó mới dừng bước. Trong mắt cậu ánh lên vẻ không thể tin được.

Mã Tàng Văn vừa nói cái gì? Có cơ bắp thì giỏi lắm sao? Lại còn dám hạ thấp cậu nữa chứ.

Cậu vẫn nhìn theo bóng dáng Mã Tàng Văn, đến khi đối phương khuất sau cánh cửa kho dụng cụ mới dùng ngón tay chọc chọc vào má mình. Không cần soi gương, cậu cũng biết nét mặt mình bây giờ khó coi đến mức nào.

1m75 mà lùn à? Cậu mới học lớp 11, đây là chiều cao hoàn toàn bình thường mà.

Mã Tàng Văn phát triển sớm như vậy, cao to như con ếch khổng lồ thì đẹp lắm chắc? Xấu chứ… chắc chắn là xấu…

Đúng lúc đó, Mã Tàng Văn vác một rổ bóng đầy từ kho đi ra. Hắn khom lưng, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn dưới lớp áo thể thao, trông vừa mạnh mẽ vừa đầy sức sống.

Bất giác, Đào Tra có chút dao động với đánh giá ban nãy của mình.

Thật ra… cũng không đến mức quá xấu. Biết đâu lại còn đẹp hơn cả mình.

Nhưng rồi sao chứ? Chẳng lẽ cậu phải để Mã Tàng Văn giẫm lên lòng tự tôn của mình chắc?

Cơ bắp to thì đã sao? Lâm Mị đâu có vậy, anh ấy vẫn rất đẹp mà.

---

Đào Tra cố gắng an ủi bản thân đừng để bụng chuyện này, nhưng lại chẳng thể nào quên được.

Trong lúc chơi bóng chuyền, cậu dốc hết sức đập bóng về phía Ninh Hâm bên kia lưới, khiến cậu ta bị chấn động đến mức tê cả tay.

"Aaa! Đào Tra, hôm nay cậu bị sao vậy? Sao lại đánh mạnh thế!!!" Ninh Hâm xoa xoa cánh tay, la lớn.

Đào Tra đá quả bóng dưới chân, giọng thờ ơ: “Tớ không chơi nữa.”

"Hả? Sao lại không chơi? Chơi tiếp với tớ đi mà!" Ninh Hâm đứng phía sau gọi theo đầy bất mãn.

Nhưng cậu ta không hề nhận ra tâm trạng Đào Tra có gì đó không ổn.

Đào Tra quay lưng bước đi, lặng lẽ trừ điểm "bạn tốt" của Ninh Hâm trong lòng.

---

Giờ hoạt động tự do, Đào Tra lười biếng lên sân thượng ngồi. Cậu tựa cằm lên đầu gối, thẫn thờ nhìn xuống sân thể dục dưới ánh nắng chói chang.

Mồ hôi khô lại trên da, khiến cậu cảm thấy cả người lạnh toát, như thể sức sống đã hoàn toàn bị rút cạn.

Cậu không giống những người khác. Cậu chỉ là một con sâu nhỏ sống dưới cống ngầm, không đẹp trai, không thông minh, cũng chẳng giỏi giang gì cả. Đến ngay cả Mã Tàng Văn – kẻ đội sổ trong lớp – cũng có thể cười nhạo cậu vì không có cơ bắp.

Đào Tra vốn đã chẳng có lòng tự trọng cao, giờ lại càng thấy thất vọng về bản thân. Cậu vung vẩy chân, lén nhìn xung quanh, thấy không có ai liền kéo khóa áo thể dục xuống, cởi áo khoác ra.

Cậu học theo Mã Tàng Văn, giơ tay lên rồi gồng hết sức, cúi đầu quan sát cánh tay mình—

Quả nhiên, cơ bắp nhỏ hơn rất nhiều. Nhỏ hơn rất, rất nhiều.

Cậu chán nản buông tay xuống, cúi đầu.

Từ sân thượng nhìn xuống, cảnh vật bên dưới vô cùng rõ ràng. Những luống hoa đầy màu sắc, hàng cây thủy sam mọc thẳng tắp vươn lên bầu trời.

Đột nhiên, trong đầu cậu lóe lên suy nghĩ: Nếu nhảy xuống từ đây, liệu có thể đè chết Mã Tàng Văn không nhỉ?

…Chắc là không.

Vậy thì thôi vậy.

Ngẩng đầu lên lần nữa, hai mắt Đào Tra đã ầng ậng nước.

Cạch—

Phía sau vang lên một tiếng động nhẹ.

Có người tới.

Đào Tra không lập tức quay đầu lại. Cậu cúi thấp đầu, chờ cho nước mắt khô hẳn mới chậm rãi xoay người.

Và rồi, cậu sững sờ.

“Anh Lâm Mị ?”

Nước mắt đã biến mất, nhưng giọng nói vẫn còn run rẩy. Nhìn thấy người quen, cậu bỗng nhiên cảm thấy tủi thân.

Nhưng đây là Lâm Mị.

Bị anh ấy bắt gặp bộ dạng yếu đuối này… thật mất mặt.

Đào Tra cúi đầu, im lặng mặc lại áo khoác.

Lâm Mị bước đến trước mặt cậu.

"Cô Triệu nói gần đây em trông có vẻ mệt mỏi, bảo anh để ý đến em một chút." Anh tiến lại gần hơn, “Vừa rồi anh có thời gian rảnh nên định tìm em nói chuyện. Nhưng em lại không ở lớp, sao lại lên đây?”

Lâm Mị đã thấy cậu trên sân thể dục, vẻ mặt lúc đó của cậu rất lơ đễnh. Hết tiết, cậu cũng không quay lại lớp mà đi thẳng về phía khu dạy học.

Anh thử tìm cậu trong lớp, nhưng không thấy. Không cần đoán cũng biết—sân thượng là nơi trốn lý tưởng của học sinh.

Chỉ có giáo viên là không biết, còn học sinh thì đồng lòng che giấu, không để lộ dù chỉ một chút.

Đào Tra nhún vai. Bị Mã Tàng Văn nói như vậy, cậu cảm thấy cơ thể gầy yếu của mình bỗng nhiên trở nên có sức tồn tại hơn hẳn. Lâm Mị thông minh như vậy, chắc chắn cũng thấy cậu thấp bé nhỏ con.

"Hóng gió thôi." Đào Tra trả lời một cách lấp lửng.

Chờ mãi không nghe Lâm Mị nói gì, cậu ngẩng đầu lên, lập tức chạm phải đôi mắt bình tĩnh, mỉm cười của anh.

Không hiểu sao, rõ ràng chỉ hơn nhau có một tuổi, nhưng Đào Tra luôn cảm thấy Lâm Mị trưởng thành hơn mình rất nhiều. Đáng ghét chết đi được.

"Thì thầm, em lại khóc sao?" Lâm Mị hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt Đào Tra.

"Thì thầm" là nhũ danh của Đào Tra, chỉ có người ở hẻm Anh Vũ mới gọi cậu như vậy.

Lời gọi đó khiến Đào Tra cảm nhận được một sự thân thiết mà những bạn học khác không có.

Cậu khịt khịt mũi: “Cái gì mà lại chứ?”

Lâm Mị nói: “Lúc nãy ở sân thể dục gặp em, em cũng đang khóc.”

Đào Tra cúi đầu lần nữa, trong mũi phát ra một tiếng "hừ" thật dài, kéo lê nhịp điệu mềm mại.

Một lúc sau, cậu rút tay trái ra khỏi ống tay áo, cuộn tròn ngón tay nắm lấy vạt áo của Lâm Mị. Ngước lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn anh chăm chú, đáng thương mà đầy mong đợi:

“anh Lâm Mị , anh nói đi, nói em là người đẹp nhất thế giới, nói em là người giỏi nhất, thông minh nhất.”

Lâm Mị cúi mắt nhìn thấy chóp mũi Đào Tra đã đỏ bừng. Đôi mắt cậu tựa như hai dòng suối trong vắt, ngập tràn tín nhiệm và ỷ lại, gương mặt trắng trẻo càng khiến cậu trông yếu ớt vô cùng. Rõ ràng, cậu chẳng hề cảm thấy yêu cầu và kiểu làm nũng này có gì không đúng cả.

Nhưng Lâm Mị phản ứng nhanh, lập tức nhận ra sự khác thường của Đào Tra. Anh chậm rãi thu lại vẻ mặt nhẹ nhàng ban nãy, hỏi: “Có ai bắt nạt em à?”

---

Đào Tra kể lại chuyện Mã Tàng Văn nói với mình cho Lâm Mị nghe.

Cậu nghĩ, chắc hẳn Lâm Mị cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Dù sao, anh cũng không có cơ bắp cuồn cuộn như Mã Tàng Văn.

Lâm Mị quay đầu nhìn xuống dưới lầu, nhàn nhạt hỏi: “Hắn là ai?”

Đào Tra buông vạt áo của anh ra, giơ tay chỉ xuống sân thể dục: “Cái tên đầu to nhất kia kìa.”

“...”

Chỉ dựa vào mô tả này thì không dễ tìm lắm. Đào Tra bèn nói thêm: “Áo vàng, số 11.”

Với mô tả rõ ràng hơn, Lâm Mị lập tức nhận ra Mã Tàng Văn—người đang đứng trên sân thể dục, đầu đầy mồ hôi, miệng hét hò ầm ĩ.

Quả thật, trong nhóm bạn của hắn, đầu hắn trông to nhất. Nhưng không đến mức vạm vỡ như lời Đào Tra nói.

"Đầu đúng là không nhỏ thật." Lâm Mị thản nhiên cảm thán.

Đào Tra sững sờ hai giây, rồi bất giác nở nụ cười, đôi mắt híp lại như một chú cá nhỏ bơi tung tăng: “Anh cũng thấy giống em à? Em biết ngay mà, hắn như vậy thì sao dám nói em!”

Cậu chống tay lên lan can nhìn xuống. Mã Tàng Văn bị nắng chiếu đen thui, còn lấy vạt áo lau mồ hôi, bụng phập phồng theo nhịp thở. Nhìn thế nào cũng chẳng thấy có dáng vẻ đẹp trai gì.

Tâm trạng Đào Tra dần tốt lên, quên béng chuyện lúc nãy mình còn bắt Lâm Mị khen ngợi.

Nhân lúc này, cậu muốn nói với anh một chuyện đã khiến mình lo lắng từ sáng đến giờ.

“anh Lâm Mị , em muốn hỏi anh một chuyện.”

Cậu sợ Lâm Mị nghĩ mình đang dò bí kíp học tập nên không chịu trả lời, bèn cố tình dùng giọng điệu ngây ngô hơn: “Sáng nay anh nói anh 'chơi qua' là có ý gì thế?”

Lâm Mị rũ mắt nhìn khuôn mặt phúc hậu và vô hại trước mặt. Trên sân thượng không có vật chắn, ánh mặt trời soi rõ gương mặt thiếu niên, tựa như chỉ cần một ánh mắt là có thể nhìn thấu tâm tư của cậu. Đào Tra trông chẳng khác gì một tinh linh thuần khiết trong truyện cổ tích.

Nhưng bản tính của cậu có đơn thuần như vẻ ngoài hay không thì còn phải xem lại. Dù vậy, Lâm Mị không phản cảm với kiểu trong ngoài không đồng nhất này. Người ở hẻm Anh Vũ ít nhiều gì cũng có chút tính cách đó, và Đào Tra là một trong những người đáng yêu nhất.

Anh đáp: “Sau này em sẽ biết.”

"Nhưng sau này thì chậm lắm!" Đào Tra sốt ruột. Rốt cuộc Lâm Mị đã học được bao nhiêu thứ mà cậu không biết chứ?

"Chậm?" Lâm Mị hơi khó hiểu.

Nhìn vẻ mặt anh, Đào Tra lập tức hiểu ra—cậu đã hiểu sai ý mất rồi.

Không liên quan đến chuyện học tập, mà là chuyện khác.

Chuyện khác gì cơ?

Lòng Đào Tra ngứa ngáy muốn biết, nhưng lời đã nói đến đây, nếu hỏi tiếp thì chẳng khác nào hỏi thẳng luôn.

"Ý em là, sáng nay anh bảo em chơi qua rồi, là có ý gì?" Cậu nghiêm túc hỏi, vẻ mặt đầy khát khao tri thức, đến mức làm Lâm Mị nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

"Anh chỉ nói vu vơ thôi. Chờ em yêu đương rồi sẽ hiểu." Lâm Mị đáp qua loa.

"Còn phải yêu đương á... Ngại lắm." Đào Tra ỉu xìu, ngồi bệt xuống. “Vậy nếu em không yêu đương, chẳng phải vĩnh viễn cũng không biết sao?”

"Đến tuổi tự nhiên sẽ hiểu." Lâm Mị ban nãy còn thấy Đào Tra có phần tinh quái, giờ lại cảm thấy cậu đúng là một tên ngốc đáng yêu.

Nếu là chuyện tự nhiên sẽ hiểu, thì cậu cũng không cần gấp gáp vậy đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play