Giọng nói của Văn Cửu Tắc trầm và nhẹ nhàng, nghe rất dịu dàng.

Tiết Linh lắng nghe và chìm vào suy tư.

Cô đang nghĩ về một vấn đề - tại sao Văn Cửu Tắc lại tỏ ra yêu thương cô đến vậy?

Nếu cô nhớ không nhầm, trong hơn một năm từ khi bọn họ quen biết, trở thành người yêu rồi chia tay, việc mà cái tên này làm nhiều nhất chẳng phải là chọc cho cô tức điên lên, thì cũng là trêu cho cô phát cáu.

Mỗi tế bào trên cơ thể cậu đều toát lên vẻ đểu cáng và thú vị xấu xa.

Cậu thường xuyên mang theo dáng vẻ cười toe toét, cái gì cũng tùy tiện, cô vẫn luôn nghĩ mình chỉ là một cô bạn gái tạm bợ với cậu mà thôi.

Bởi vì cậu chưa từng thổ lộ tình cảm với cô lấy một lần, cuối cùng khi chia tay cũng là cậu chủ động đề nghị trước, hơn nữa lúc đó còn gây gổ chẳng vui vẻ gì.

Cô tức giận đến mức ném cốc trà sữa vào đầu cậu, nhưng cậu chẳng thèm để tâm, chỉ tùy tiện lau đi những giọt trà sữa đang nhỏ giọt trên mặt, thái độ lười biếng nhún vai, vẫy vẫy tay rồi bỏ đi.

Cậu chẳng hề quan tâm đến cô, cũng chẳng có tình cảm sâu đậm gì với cô cả.

Tiết Linh vẫn luôn nghĩ như vậy.

Nhưng tại sao sau ba năm xa cách, cậu lại có thể nhận ra cô ngay lập tức? Tại sao khi thấy cô biến thành xác sống vẫn nhất quyết muốn đem cô theo bên mình? Tại sao cậu chẳng hề bận tâm đến vẻ ngoài xác sống của cô, vẫn ôm ấp cô thân mật như vậy? Tại sao cậu  lại tỏ ra rất nhớ nhung và trân trọng cô đến thế?

Cậu thậm chí còn bỏ lại em họ và đoàn xe của nhân loại, chọn cách rời đi một mình cùng cô - một xác sống nguy hiểm. Ai nhìn thấy cũng phải nói một câu là mất trí rồi.

Tiết Linh suy đi tính lại, không hiểu nổi cái gã này đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.

Trước kia cũng vậy, cô luôn không đoán được suy nghĩ của Văn Cửu Tắc, ngược lại cậu chỉ ở cùng cô một thời gian ngắn đã nhìn thấu cô, còn trong chuyện cố tình chọc giận cô thì càng có thiên phú trời ban.

Tiết Linh suy nghĩ nửa ngày, không nhịn được mà nghi ngờ liệu mình có bị mất trí nhớ không.

Nhưng khi cô cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện trong quá khứ, phát hiện đầu óc mình vẫn minh mẫn, ký ức không hề mơ hồ, cũng chẳng bỏ sót điều gì, ngược lại còn ôn lại một lượt "thành tích xấu xa" và "tội ác chồng chất" của Văn Cửu Tắc trong quá khứ.

... Đúng là đời người không nên yêu một gã bạn trai thần kinh quá sớm, nếu không bạn sẽ nhớ hắn cả đời, muốn quên cũng không quên được, giống như Tiết Linh vậy.

Trong khoảng trống giữa những suy tư và tự nghi ngờ bản thân, Tiết Linh vẫn không quên duy trì thiết lập xác sống của mình, thỉnh thoảng gầm gừ vài tiếng, cào cào đệm ghế và dây an toàn trên người, gãi gãi cửa sổ và cửa xe.

Tên Văn Cửu Tắc chết tiệt kia coi tiếng động cô gây ra như một đài phát thanh tiếng ồn trắng, vừa lái xe vừa nghe tiếng động của cô mà ngâm nga, ngón tay gõ nhịp trên vô lăng phối hợp với tiếng cào ghế kẽo kẹt của Tiết Linh, khá có nhịp điệu.

Tiết Linh: Xin hỏi tôi đang giải trí cho cậu đấy à?

Bây giờ có vẻ như Văn Cửu Tắc rất giỏi trong việc tự giải trí.

Cậu nói: "Chúng ta tìm một chỗ để tắm đi, nước máy đều đã ngừng rồi, nhưng có một số nhà ở hẻo lánh không dùng nước máy mà dùng nước giếng, bây giờ vẫn còn dùng được."

"Em có thể tắm nước lạnh không? Ồ, không được cũng chẳng có cách nào, bây giờ không nước nóng cho em tắm đâu, thời tiết nóng thế này, tắm nước lạnh cũng không quá lạnh đâu, phải không?"

Cậu tự quyết định, cũng chẳng cần Tiết Linh trả lời.

Tiết Linh giơ chân đạp mạnh vào ghế của cậu, đạp đến mức ầm ầm, cậu ngồi trên ghế lái bị nảy lên nảy xuống lại còn khá vui vẻ, gật đầu nói: "Ồ, em đồng ý là tốt rồi."

Bọn họ không đi quá xa, vẫn ở một thị trấn ngoại ô thành phố An Khê.

Tiết Linh lại bị khóa trong xe, từ cửa sổ nhìn thấy Văn Cửu Tắc xuống xe đi tìm chỗ có thể tắm rửa.

Động tác của cậu rất thành thạo, dù là thăm dò những ngôi nhà bỏ hoang hay tránh né sự vây công của xác sống, tiêu diệt từng con một đều rất gọn gàng và dứt khoát, tốc độ rất nhanh.

Tiết Linh phát hiện cậu không chỉ không sợ cô - một xác sống quen thuộc, mà cũng chẳng sợ những xác sống xa lạ khác. Suýt nữa bị một xác sống dữ tợn tấn công sát mặt, vẫn có thể bình tĩnh rút dao cắt cổ xác sống.

Cậu có một khẩu súng cắm ở thắt lưng, nhưng suốt quá trình không hề động đến, chỉ dùng con dao ngắn đó.

Tiết Linh đã từng thấy rất nhiều người giết xác sống, hầu như tất cả đều thích dùng vũ khí dài hơn, để giữ khoảng cách với xác sống.

Nhưng Văn Cửu Tắc thì không, cậu dùng dao ngắn, chỉ dài bằng cánh tay, mỗi lần cậu vươn tay đi cắt đầu xác sống đều khiến người ta thót tim, cảm giác chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị cắn.

Khiến Tiết Linh nhìn mà cũng thấy căng thẳng.

Văn Cửu Tắc quan sát bố cục của những ngôi nhà trên con phố này, tìm những nơi có sân và có thể có giếng nước, chưa bị phá hoại nhiều để vào xem.

Cậu đập vỡ cửa nhà người ta đã khóa, vào lượn một vòng rồi đi ra. Tay lúc thì xách xác xác sống, lúc thì cầm những thứ đồ vật khác.

"Em xem, cái váy này đẹp không? Lát nữa anh giặt sạch cho em mặc nhé."

Cậu cầm một chiếc váy hoa in đầy hoa hướng dương, mở cửa sổ xe trưng ra cho cô xem.

Tiết Linh chưa bao giờ kỳ vọng gì vào thẩm mỹ của Văn Cửu Tắc cả, chiếc váy xấu nhất trong tủ quần áo của cô chính là do cậu mua, Tiết Linh căn bản không thể mặc ra ngoài được.

"Tìm được mấy hộp mỹ phẩm chưa mở, anh nhớ hình như trước đây em cũng dùng nhãn hiệu này, lát nữa cho em dùng nhé."

Cậu lại ném vài hộp mỹ phẩm chăm sóc da vào trong xe.

Tiết Linh khó hiểu: Tôi là một xác sống, tôi còn cần chăm sóc da nữa sao... Tôi phải khen cậu chu đáo à?

"Yên tâm, anh đã kiểm tra rồi, tất cả đều chưa hết hạn." Người yêu cũ chu đáo cảm thán rồi lại thắc mắc: "Sao hạn sử dụng của mỹ phẩm này lại lâu thế nhỉ, ba năm rồi mà vẫn chưa hết hạn."

Quần áo váy vóc, mỹ phẩm chăm sóc da, khăn tắm xà phòng dầu gội, những thứ này thấy còn dùng được ném lên xe thì cũng được đi, nhưng cậu còn ném lên xe một cái vòng cổ Elizabeth cho là có ý gì?

*Loa cho mèo còn được gọi với một cái tên khác là vòng cổ Elizabeth. Cái tên này xuất phát ở Vương Quốc Anh tại triều đại Elizabeth đệ Nhị. Vào năm 1959, một nhà sáng chế tên Frank L. Johnson đã phát minh ra sản phẩm này và quyết định lấy tên của nữ hoàng để đặt tên cho thành quả của của mình.

Thứ này thường được đeo vào cổ mèo hoặc chó, dùng để ngăn mèo chó liếm vết thương.

Muốn cho cô dùng á? Đi chết đi tên khốn!

Văn Cửu Tắc rất kén chọn, đã tìm hai con phố mà vẫn chưa tìm được một chỗ tắm vừa ý.

Cuối cùng vất vả lắm mới tìm được một nơi ở con phố thứ ba.

Cậu bước ra khỏi cánh cổng lớn của ngôi nhà đó, sải bước đến mở cửa xe, cười nói: "Phòng tắm nhà này có nước nè, lại còn khá sạch sẽ nữa, xuống nhanh đi em."

Tiết Linh không muốn xuống, nhưng bị cậu lôi ra ngoài. 

Cậu vòng một tay qua ngực Tiết Linh, kéo cô từ phía sau. Tiết Linh dùng cả hai tay bám chặt vào lưng ghế, những móng tay nhọn hoắt cào xước vài đường trên bề mặt da.

Nhưng Văn Cửu Tắc quá khỏe, vẫn kéo cô xuống một cách vững vàng mà chân cô còn chưa chạm đất. Tay còn lại của cậu vẫn có thể xách theo túi đựng đồ lỉnh kỉnh.

"Thôi nào, em là xác sống chứ đâu phải mèo, sao lại sợ tắm chứ?" Văn Cửu Tắc khuyên nhủ.

Cô không phải sợ tắm, mà là không muốn được Văn Cửu Tắc giúp tắm!

Họ đã là người yêu được một năm, Văn Cửu Tắc lại... lại quyến rũ gợi cảm như vậy, tất nhiên hai người họ đã làm một số chuyện thân mật rồi, nhưng giúp tắm thì thật sự rất ngượng ngùng.

Tuy nhiên, xác sống không có nhân quyền, Văn Cửu Tắc lại vô nhân tính, Tiết Linh vẫn bị áp giải vào phòng tắm.

Nơi đây đã được Văn Cửu Tắc dọn dẹp sơ qua, sàn nhà đều là vết nước.

Thấy Văn Cửu Tắc cầm cái vòng Elizabeth trong tay, Tiết Linh điên cuồng tấn công cậu bằng đầu, dùng hành động mãnh liệt để nói với cậu rằng, kiên quyết không đeo!

"Được rồi được rồi, không đeo, xì, đầu em cứng thật."

Cậu ném cái vòng Elizabeth  xuống, trói một tay Tiết Linh vào thanh vịn bên cạnh bồn cầu, rồi ấn cô ngồi xuống bồn cầu, còn mình thì lấy ra cái kìm cắt móng tay, nắm lấy tay còn lại của cô để cắt móng.

Móng tay của xác sống đen sì, vừa nhọn vừa bóng loáng, lại còn rất cứng. Văn Cửu Tắc cúi đầu cắt móng cho cô, cắt thành hình tròn nhẵn nhụi.

Mặc dù bản thân Tiết Linh cũng muốn cắt móng tay từ lâu rồi, nhưng cô vẫn rất tức giận, trong quá trình đó không hợp tác lắm, thường xuyên bất ngờ lao về phía trước giả vờ muốn cắn Văn Cửu Tắc đang ở trước mặt.

Văn Cửu Tắc như thể có mắt mọc trên trán vậy, hai chân vừa chống, cái ghế đẩu có bánh xe dưới mông cậu liền trượt đi, vừa khéo tránh khỏi phạm vi cắn của Tiết Linh.

Dưới sự quấy rối của Tiết Linh, Văn Cửu Tắc vẫn hiệu quả cao độ giúp cô cắt xong một bàn tay.

Cậu nắm tay cô ngắm nghía một lúc.

Bàn tay của xác sống có màu xanh trắng, mạch máu rõ hơn người thường, hiện lên màu đỏ sẫm, kết thành mạng lưới trên mu bàn tay, da hơi co lại và khô.

Tiết Linh nghĩ là do mình chú trọng chăm sóc, nên không bị khô nhanh như những xác sống khác, trông như vừa mới chết không lâu, chỉ là hơi gầy đi một chút.

Bàn tay Văn Cửu Tắc to hơn cô hai vòng, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, chia sẻ hơi ấm từ lòng bàn tay cậu cho cô.

"Được rồi, đổi tay kia nào." Cậu im lặng một lúc, rồi nói bằng giọng vui vẻ.

Nửa sau Tiết Linh không quấy phá nữa, cuối cùng nhân lúc cậu đứng dậy dọn dẹp phòng tắm, Tiết Linh cẩn thận nhìn kỹ hai bàn tay mình, rất hài lòng.

Trước đây cô cảm thấy móng tay quá dài không tiện, đã thử cắt móng tay, nhưng khớp xương của xác sống cứng đờ, ngón tay cô không thể uốn cong linh hoạt được, đành phải dùng miệng cắn, cắn đến nỗi móng tay lồi lõm càng xấu xí hơn.

Vòi hoa sen phun ra dòng nước mát lạnh, đập vào gạch men trắng, bắn tung tóe những bọt nước.

Quần áo dài tay Tiết Linh đã mặc rất lâu, hơi xám xịt đen đúa bị xé thành từng mảnh vải vụn ném sang một bên.

Cô bị ấn ngồi xuống chiếc ghế đẩu dưới vòi hoa sen, nước chảy qua tấm lưng gầy gò xanh xao.

Tiết Linh co rúm cả người lại, ngượng ngùng đến mức không muốn ngẩng đầu lên.

Văn Cửu Tắc ngồi phía sau cô, thốt ra câu hỏi kỳ lạ: "Xác sống sợ nước à?"

Nếu không tại sao lúc nãy còn náo loạn, giờ bị nước tưới lên lại không chịu động đậy.

Không cử động thì càng tốt, đỡ phải trói cô lại... Văn Cửu Tắc không muốn lúc nào cũng trói Tiết Linh.

Mùi bạc hà của sữa tắm tạo bọt trên đỉnh đầu. Cảm giác tóc bị người khác xoa đi xoa lại khá thoải mái.

Tiết Linh gác cằm lên đầu gối, nheo mắt lại để nước không chảy vào mắt.

Bàn tay trên đầu cô bóp da đầu cô, xoa bóp từng tấc một.

Tiết Linh cảm thấy ngón tay cậu đang mò mẫm ở một vị trí nào đó trên gáy cô, sờ mãi một hồi.

"Sao cảm giác gáy em hơi lõm xuống, không tròn như trước kia nữa?" Văn Cửu Tắc thắc mắc.

Tất nhiên cậu không mong đợi một xác sống sẽ trả lời mình, nên lại cẩn thận sờ thêm một lúc nữa, đùa: "Chẳng lẽ là do em cứ dùng đầu tấn công người khác, nên đã làm gáy bẹp đi rồi?"

Tiết Linh phản ứng một lúc trong tiếng nước chảy.

À, gáy bẹp rồi sao?

Có lẽ là lần đó cách đây ba năm, cô mới biến thành xác sống chưa được bao lâu, phát hiện ra mình vẫn có thể suy nghĩ, khác với những xác sống khác nên hơi hoảng loạn.

Cô muốn đến nhà cậu tìm chị họ và mọi người, tình cờ mẹ và ba dượng cô cũng ở đó, thấy cô xuất hiện, bọn họ đều bị dọa sợ.

Cô bị đánh một gậy vào gáy... Lúc đó cô nghĩ, chẳng lẽ đầu bị đánh bẹp rồi sao, nhưng tự sờ mấy lần cũng không cảm thấy có gì khác biệt.

Hóa ra thật sự đã bị đánh bẹp, ha ha.

... Sao Văn Cửu Tắc lại sờ ra ngay được nhỉ?

Tiết Linh hồi tưởng lại, trước kia dường như cậu rất thích sờ gáy cô, có lúc đi trên đường cậu sẽ bất chợt giơ tay ấn vào gáy cô, đẩy cô đi về phía trước.

Sáng sớm vừa tỉnh giấc, lật người qua thì bàn tay to kia liền nhắm thẳng vào gáy cô, Tiết Linh lập tức bị cậu túm tỉnh.

Cô bực bội hỏi cậu sao cứ túm gáy cô hoài vậy, cậu chỉ cười híp mắt nói: "Gáy em tròn rất đặc biệt, thú vị thật."

Đồ thần kinh!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play