Tiết Linh - sau khi bị người yêu cũ "tẩy não" một lượt, đã hoàn toàn mất hết ý chí. Cô thậm chí còn lười biếng không muốn đóng vai thây ma nữa, chỉ ngồi im lìm bất động tại chỗ.

Văn Cửu Tắc chải tóc cho cô, gỡ rối những lọn tóc rối bù xù, rồi ngồi xuống bên cạnh nghiên cứu đống mỹ phẩm cậu tìm được.

Cậu cầm hộp đựng và chai lọ lên, nhìn chữ trên đó rồi lẩm bẩm: "Trên chai toàn chữ tiếng Anh... À đâu, đây là nước hoa hồng và sữa dưỡng, còn cái này sao lại toàn chữ Nga..."

Cậu đổ một ít chất lỏng trong chai ra xoa xoa, rồi ngửi thử và xác nhận: "Là nước."

Sau đó cậu nhìn đống mỹ phẩm, bóp trán cố nhớ lại:

"Trước kia em rửa mặt xong chăm sóc da theo trình tự nào nhỉ? Hình như là vỗ nước trước? Rồi đến sữa dưỡng? Kem dưỡng? Hình như còn có dầu nữa, vậy dầu dùng khi nào?"

Cậu vắt óc suy nghĩ, sau đó quay sang nhìn Tiết Linh như muốn xác nhận: "Dầu không tan trong nước nên không thể dùng cùng lúc được, vậy cần dùng nước trước rồi mới đến dầu đúng không?"

Đúng cái đầu cậu ấy! Tiết Linh không chịu nổi nữa!

Thấy cô lại sắp nổi loạn, Văn Cửu Tắc nhanh tay giữ cô lại lần nữa.

Cậu kẹp chặt cô nàng thây ma không ngoan này trong lòng, dùng đầu gối kẹp cả tay lẫn eo cô lại, sau đó dùng mu bàn tay nâng cằm cô lên.

"Đừng nóng vội, sắp xong rồi cưng à." Vừa nói, tay kia của cậu đã bóp một ít nước kia, định vỗ lên mặt Tiết Linh.

Tiết Linh vùng vẫy kịch liệt, rất muốn bật ra chửi thề, nhưng Văn Cửu Tắc đã nâng cằm cô lên, khiến cô không thể mở miệng.

"Anh đang chăm sóc da cho em đấy, đừng nghịch ngợm, lúc tắm em đâu có ngoan thế này."

Tiết Linh không cần thở nhưng vẫn có cảm giác như mình sắp ngạt thở đến nơi.

Cậu không nhìn kỹ lại à? Cái chai nước đó là nước tẩy trang, không phải nước hoa hồng! Ai lại dùng nước tẩy trang làm bước đầu tiên trong quy trình chăm sóc da chứ?!

Mắt cậu mù rồi à?!

Văn Cửu Tắc kiên định thực hiện quy trình chăm sóc da theo suy luận của mình cho cô.

Sau khi bị cậu chăm sóc da lung tung một hồi, Tiết Linh cảm thấy mình dường như còn tiều tụy hơn, không còn sức lực để phản kháng cái váy hoa hướng dương kia nữa.

Cô đành để mặc chiếc váy vàng xấu xí kia khoác lên người mình.

Thật là cảm ơn nhé, ít ra Văn Cửu Tắc vẫn nhớ mặc đồ lót cho cô, kích cỡ tạm coi như vừa vặn.

"Được rồi, bây giờ trông em giống hệt như trước kia." Văn Cửu Tắc ngắm nghía cô, cười tít mắt nói.

Tiết Linh mặt mày vô cảm.

Giống hệt à? Được thôi, trong mắt cậu thì khi tôi còn sống trông cũng xanh xao, gân máu nổi đỏ như thế này đây.

Văn Cửu Tắc cứ nhìn cô cười mãi, đột nhiên dùng hai tay ôm lấy mặt cô, khẽ bóp nhẹ.

Động tác này rất quen thuộc, khơi gợi một số ký ức của Tiết Linh.

Trước kia, cô thường cười rất tươi, sau đó Văn Cửu Tắc sẽ đột ngột dùng tay bóp mặt cô như thế này, khiến cô tròn mắt ngạc nhiên.

Hỏi thì cậu bảo là tay hư.

Tiết Linh nghe thấy gã đàn ông "tay hư" kìa khẽ hỏi dịu dàng: "Sao em lại biến thành thây ma vậy?"

"Em biến thành thây ma... từ khi nào?"

... Không phải tôi nói, nhưng cậu hỏi hơi muộn rồi đấy.

Tiết Linh đã được chăm sóc sạch sẽ, ngồi dưới gốc cây lớn trước cổng nhà này. Văn Cửu Tắc kéo cho cô một chiếc ghế đặt dưới gốc cây, còn không biết lấy đâu ra một chiếc mũ rộng vành phong cách rừng rú đội lên đầu cho cô để che nắng.

"Anh đi tắm một lát, sẽ nhanh thôi, em ngồi đây đợi anh nhé, đừng có mà chạy lung tung."

Tiết Linh cũng muốn trốn lắm, nhưng cô biết rõ chưa đi được hai trăm mét là Văn Cửu Tắc đã đuổi kịp rồi.

Cô chỉ là một thây ma hai bánh, làm sao chạy nhanh bằng Văn Cửu Tắc bốn bánh được.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ cậu đang chăm sóc một thây ma như người yêu lúc sống vậy, rõ ràng là tinh thần không bình thường, Tiết Linh cũng chẳng dám chọc giận cậu nữa.

Ai bảo chỉ có người sống mới sợ kẻ điên, người chết cũng sợ kẻ điên chứ bộ.

Ngồi dưới gốc cây đón gió nhẹ, ngửi mùi sữa tắm trên người mình, Tiết Linh nghĩ bụng, thôi kệ đi, Văn Cửu Tắc muốn nuôi cô thì cứ nuôi, chắc cậu ta cũng chẳng kiên trì được bao lâu đâu.

Ở góc phố xa xa, hai người đàn ông đang nhìn về phía Tiết Linh, ghé vào nhau bàn bạc thì thầm.

Bọn họ là hai anh em, từ khi tận thế bắt đầu đã hoạt động ở khu vực gần thành phố An Khê, sống bằng cách cướp bóc người qua đường.

Những kẻ cướp đường như bọn họ rất nhiều, thường ba đến năm người đàn ông một nhóm, mai phục bên đường, chuyên nhắm vào những người và xe cộ đi một mình.

Vào thời buổi này, những người còn dám lái xe một hai người ra ngoài đều là những nhân vật lợi hại, thường có không ít vật tư trong tay, chỉ cần cướp được một người là đã lời to.

Hai anh em hiếm khi gặp được con mồi béo bở như vậy ở gần thành phố An Khê, nhìn thấy chiếc xe của Văn Cửu Tắc, bọn họ vô cùng thèm thuồng.

Chiếc xe đã được cải tiến, gầm cao, không giống như chiếc xe cũ kỹ họ đã lái mấy năm nay.

"Anh, chúng ta ra tay ngay bây giờ chứ?" 

"Động thủ đi, em đi bẩy cửa xe, anh sẽ khống chế cô gái kia."

Người đàn ông trẻ tuổi hơn, da ngăm đen cơ bắp, nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh mai trong chiếc váy kia, xúi giục: ( app TYT - tytnovel )

"Anh à, lát nữa chúng ta cũng mang cô gái kia đi luôn đi, chúng ta đã bao lâu rồi chưa được nếm mùi đàn bà!"

Anh trai hắn thấp hơn và béo hơn một chút, vẻ mặt cũng có chút rục rịch: "Vậy em phải nhanh tay lên, bẩy cửa xe ra xem có thể lái đi được không, nếu được thì chúng ta sẽ mang cô gái đó đi luôn."

Hai người là dân địa phương thông thuộc địa hình xung quanh, trước đây chưa bao giờ cướp bóc thất bại.

Hai ngày trước bọn họ đã bị tiếng động lớn kia thu hút, nhìn thấy từ xa là một đoàn xe lớn nên không dám lại gần, hôm nay tình cờ gặp một chiếc xe đơn độc, ước chừng trên xe chỉ có hai người, một nam một nữ.

Lúc này người đàn ông không thấy tăm hơi đâu, chỉ còn lại một người phụ nữ ngồi bên ngoài, quả thực là cơ hội trời cho.

Hai anh em quan sát một lúc lâu, không do dự gì mà quyết định ra tay ngay lập tức.

Người anh từ từ tiến đến phía sau Tiết Linh, người em thì lao thẳng đến chiếc xe. Trước đây hắn từng làm việc trong tiệm sửa xe, nên việc bẩy xe, trộm xe rất thành thạo.

Hai người phối hợp ăn ý, kế hoạch cũng rất tốt chỉ là xảy ra một chút sai sót.

Người anh phụ trách khống chế Tiết Linh đột ngột nhào tới từ phía sau, bịt miệng mũi cô lại, định ngăn cô kêu lên thì bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, đối diện với một đôi mắt đỏ sẫm của thây ma.

Tiết Linh bị người lạ bịt miệng: ?

Lập tức hiểu rõ tình hình trước mắt, ánh mắt Tiết Linh lộ vẻ hung ác.

Cô không đánh lại được Văn Cửu Tắc vừa khỏe vừa giỏi khống chế người từ trước, nhưng lẽ nào lại không đánh lại được gã đàn ông béo ục ịch này?

Vừa hay cánh tay người ta đã đưa đến tận miệng, Tiết Linh cũng chẳng khách sáo mà cắn một phát thật mạnh.

"Á!" Gã đàn ông thấp béo nhìn rõ bộ dạng của cô, kinh hãi hét lên, buông tay ra như bị điện giật, lăn lộn bò đi.

"Con đàn bà này là thây ma! Anh đã bị cô ta cắn rồi!" 

Nỗi tuyệt vọng và hoảng loạn trong giọng nói của gã khiến người em đang cậy cửa xe giật mình loạng choạng.

Cũng không trách được gã tuyệt vọng như vậy, dù thây ma không đủ nhanh nhẹn, nhưng chúng có sức phòng thủ cao, lại còn mang theo độc tố và mầm bệnh.

Gã bị thây ma cắn một miếng vào cánh tay như thế, chỉ nửa ngày thôi là có thể biến thành một thây ma mới.

Tiết Linh nhìn gã sợ đến mức đái cả ra quần, hoảng hốt không biết làm sao, cô nhổ một ngụm máu trong miệng ra.

Cô vừa định di chuyển về chỗ ngồi thì một tiếng súng vang lên.

Gã đàn ông lùn béo đang lăn lộn bò về phía người em ngã sấp xuống đất, đầu nghiêng sang một bên, máu nhanh chóng chảy ra từ bên dưới.

Văn Cửu Tắc bước nhanh ra khỏi nhà, toàn thân ướt đẫm. Cậu vẫn chưa kịp mặc áo, để lộ bộ ngực và bụng gợi cảm, mái tóc ướt dính vào xương quai xanh, nước không ngừng nhỏ xuống.

Trong tay cậu cầm súng, trên mặt không hề có biểu cảm gì bắn chết một người rồi lại chĩa nòng súng về phía gã đàn ông ngăm đen cường tráng bên cạnh cửa xe.

Người đàn ông trông chừng hơn ba mươi tuổi sợ hãi lập tức giơ tay cầu xin: "Đừng! Đừng! Đừng bắn!"

Hắn ta lắp bắp nói ra một tràng lời cầu xin mơ hồ.

Tiết Linh cứ tưởng Văn Cửu Tắc sẽ bắn hắn ngay lập tức, để hắn cùng chung số phận với gã đàn ông nằm dưới đất kia.

Nhưng Văn Cửu Tắc không bắn nữa, cậu chỉ dùng dây thừng trói gã đàn ông ngăm đen cường tráng lại.

Cách cậu trói người cũng rất thành thạo, gã đàn ông ngăm đen cường tráng không thể cử động được, rồi bị cậu ném vào sân.

Tiết Linh thấy cậu trói xong người, kéo xác gã đàn ông lùn béo dưới đất lên, lôi đi mất hút ở góc sân.

Chẳng mấy chốc cậu quay lại, hai tay ướt sũng lau qua môi Tiết Linh.

"Vẫn nên ra sân ngồi đi."

Tiết Linh nhìn chằm chằm vào ngực cậu, không kìm được nghĩ, cơ bắp này... trông có vẻ rất ngon miệng.

Đây không phải là suy đoán vô căn cứ, trước đây cô đã từng nếm thử rồi.

Tiết Linh vội vàng dời đôi mắt vô hồn của mình đi, không được không được, không thể ăn thịt người.

Văn Cửu Tắc đẩy cô ra sân, lại đặt ghế cho cô ngồi, còn cậu thì quay lại tiếp tục tắm nốt, rất nhanh đã mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình ra.

Nhanh đến mức Tiết Linh nghi ngờ cậu tắm rửa chưa sạch.

Tiết Linh nhìn cậu vò vò quần áo đã thay ra, vắt khô rồi tiện tay phơi trong sân, lại lau vết bẩn trên đôi ủng da, cuối cùng lấy ra một viên đá mài bắt đầu mài dao.

Trong tiếng mài dao của cậu, gã đàn ông ngăm đen cường tráng bị trói không xa Tiết Linh liền khóc nấc lên.

Tiết Linh liếc nhìn hắn một cái, trong lòng nói, anh bạn khóc thành ra thế này làm gì, cậu ấy mài dao đâu phải để cắt anh.

Một lúc lâu sau, Văn Cửu Tắc mài xong dao, cậu bỗng thở dài rồi ngẩng đầu nhìn Tiết Linh:

"Không muốn ăn sao?"

Tiết Linh: "?"

Cô phản ứng một lúc, cuối cùng mới hiểu được ý của Văn Cửu Tắc.

Nếu cô vẫn là người, thì lúc đó chắc chắn sẽ nổi da gà toàn thân.

Gã đàn ông ngăm đen cường tráng bị trói bên cạnh này là do Văn Cửu Tắc chuẩn bị cho cô.

Nãy giờ cậu vẫn đang đợi cô ăn.

Hèn gì cậu ném gã đàn ông này dưới chân cô, cô còn tưởng là cố ý dọa hắn, định nói ác nhân tự có thây ma mài.

Kết quả...

Tiết Linh trợn tròn mắt nhìn Văn Cửu Tắc đi tới, ngồi xổm trước mặt cô hỏi: "Đã biến thành thây ma rồi còn kén ăn sao?"

Vẻ mặt cậu bình tĩnh, mang theo nụ cười bất đắc dĩ, kết hợp với những lời nói từ miệng khiến người ta rùng mình.

"Hay là không dám hạ miệng, cần anh giúp em cắt một miếng không?"

Lần trước cậu nói như vậy là khi hai người cùng đi ăn bít tết.

Khuôn mặt Tiết Linh cứng đờ đến mức không thể biểu cảm được, rất muốn túm lấy mái tóc rối ướt của cậu mà gào lên: Cậu là thây ma hay tôi là thây ma?!

Đồ yêu tinh đáng ghét phá hoại đạo hạnh của ta, ta làm thây ma ba năm chưa từng ăn thịt một người nào, mi vừa đến đã muốn ta phá giới!

Cô lẩm bẩm trong lòng, hai tay vung vẩy loạn xạ tránh xa cậu và gã đàn ông ngăm đen cường tráng kia.

Đều đi đi! Tôi không muốn!

Văn Cửu Tắc thấy cô đi loạn choạng trong sân, không có ý định ăn gì cả thì đành thôi.

Cậu lại đứng dậy kéo gã đàn ông ngăm đen cường tráng ra ngoài.

Sau khi quay lại, cậu rửa sạch máu trên dao, mở một gói lương khô, ăn hai miếng rồi đưa đến trước mặt Tiết Linh.

"Ăn cái này không?"

Tiết Linh vẫn lờ đi, lướt ngang qua bên cạnh cậu, cuối cùng quay mặt vào tường, đập trán vào trong tường.

Cứu mạng, sao bây giờ Văn Cửu Tắc lại điên rồ đến thế này!

Văn Cửu Tắc ăn xong bữa không biết là sáng trưa hay tối gì đó trong im lặng, đi tới nắm lấy tay cô, vỗ vỗ lên vết vôi trắng trên trán cô: "Đi thôi, chúng ta đổi chỗ khác."

Cậu lại muốn đi đâu đây?

Tiết Linh bị nhét vào ghế phụ lái, Văn Cửu Tắc dùng hai dây an toàn trái phải buộc cô chặt cứng.

Xe chuyển bánh, Tiết Linh nhìn thấy bên ngoài đường phố có một tiệm bánh mì cửa kính vỡ nát, bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Văn Cửu Tắc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play