Bọn họ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thật ra đều đang lặng lẽ quan sát biểu cảm của cậu.
Văn Cửu Tắc đã ở chung với bọn họ được một khoảng thời gian, thường xuyên cười híp mắt, không tức giận. Cũng vì vậy, cho dù cậu không quá thân thiết với mọi người, trông tính cách của cậu cũng không phải thuộc dạng nóng nảy.
Nhưng vào lúc này, nụ cười đó đã biến mất, vẻ mặt cậu trầm xuống, khiến người ta cảm thấy bất an.
Phùng Vĩ đang ngồi trong xe bị ánh mắt này nhìn chằm chằm đến mức không cười nổi.
“Ra ngoài.” Văn Cửu Tắc nói.
Phùng Vĩ vội vã giải thích: “Cháu đừng nóng giận. Tiểu Văn à, bọn chú cũng vì muốn tốt cho cháu, con thây ma ở trên xe cháu nguy hiểm biết bao…”
“Tôi bảo chú ra ngoài.”
“Cháu xem, Tử Thành nhà chú đã ngủ rồi, bây giờ ra ngoài mà trúng gió thì sẽ sinh bệnh, chuyện này…”
Văn Cửu Tắc thô báo nắm lấy cổ áo ông ấy, kéo thẳng từ trong xe đi ra ngoài.
Phùng Vĩ bị cổ áo siết chắc, mặt ông ấy phồng đến đỏ bừng, không thở nổi nên hoảng hốt kêu lên: “Cẩn thận, coi chừng đứa nhỏ!”
Văn Cửu Tắc không để tâm tiếng kêu gào của ông ấy. Cậu mãnh mẽ kéo Phùng Vĩ và con ông ấy, làm hai người té xuống xe.
Phùng Vĩ vấp ngã, đầu dập xuống đất, đau đến mức kêu la thảm thiết. Cậu bé bị cú ngã đánh thức, hoảng sợ khóc lên trong vòng tay của cha mình, khiến tất cả mọi người trong đoàn xe chú ý.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Sao Tử Thành lại khóc?”
Văn Cửu Tắc không để tâm những lời bàn tán đó, quay sang nhìn Đới Anh, người đang luống cuống tay chân đứng bên cạnh chiếc xe: “Người đâu?”
Đời Anh dè dặt nhìn cậu: “Anh họ, anh đừng giận.”
Lúc này, chị Lư chạy tới, đứng chắn trước mặt Đới Anh, rồi lớn tiếng nói: “Con thây ma đó bọn tôi giúp cậu xử lý thì sao? Vì một con thây ma mà cậu trách em họ cậu? Tôi thấy cậu cũng là một người biết lý lẽ, sao lại hồ đồ vậy hả!”
So với mọi người ở đây, Đới Anh hiểu người anh họ này của mình hơn. Nhìn vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh của anh ấy, trong lòng cậu ta càng hoảng sợ.
Thấy Văn Cửu Tắc đưa tay ra sau, định rút súng ở bên hông, cậu ta hoảng sợ hét lên một tiếng “anh họ”, sau đó vội vã kéo chị Lư ở trước mặt về phía sau.
Một tiếng súng vang lên, hòn đá dưới chân chị Lư vỡ vụn. Nếu không phải Đới Anh kéo chị ta về phía sau thì có lẽ chân của chị ta đã bị bắn thủng rồi.
Những mảnh vụn của hòn đá văng lên, đánh vào đùi chị ta khiến mọi người xung quanh hoảng sợ thét lên.
Phùng Vĩ vừa bị ngã dưới đất ôm chặt đứa trẻ đang khóc, lùi ra xa, không dám than phiền thêm câu nào.
Chị Lư vẫn còn hoảng sợ, mặt trắng bệnh, bị chồng kéo ra sau.
Mọi người có mặt đều nhìn Văn Cửu Tắc, ai cũng hoảng sợ trước sự tức giận đột ngột bùng phát của cậu.
Văn Cửu Tắc lạnh lùng hỏi Đới Anh: “Anh hỏi em, người đâu?”
Đới Anh cũng bị anh họ mình dọa sợ, cậu ta run rẩy dưới ánh mắt của Văn Cửu Tắc, môi run rẩy, ngập ngừng nói: “Em đưa chị ấy đến, đến cái ruộng hoang ở bên đường kia.”
Văn Cửu Tắc không nói gì, thu súng lại rồi lên xe, nổ máy lái đi, không quan tâm những người còn lại.
Trời đã bắt đầu tối. Trên con đường hoang vắng đầy cỏ dại, Văn Cửu Tắc thuận lợi lái về phía trước, ánh mắt không ngừng dò tìm hai bên đường.
Khi đến vị trí mà Đới Anh nói, cậu dừng xe, tắt máy, bước xuống rồi đi vào ruộng hoang để tìm dấu vết mà Tiết Linh để lại.
Thây ma không có trí tuệ, chỉ cần không bị tiếng động lớn cùng với mùi của con người hấp dẫ thì chúng sẽ chỉ biết lãng vãng ở khu vực gần đó, sẽ không đi quá xa trong một thời gian ngắn.
Khi trời tối hẳn, Văn Cửu Tắc tìm thấy một đống cỏ khô.
Phía trên là một cái bóng đen.
Đó là Tiết Linh. Cô không tìm thấy con người ở gần đây nên bèn dùng đá để mài sợi dây buộc tay mình. Mài mãi mà nó vẫn không đứt còn cô thì bị việc này làm mệt chết.
Cô nhanh chóng từ bỏ, định ngày mai sẽ tiếp tục cố gắng, rồi tìm một đống cỏ dày để nằm xuống, nghỉ ngơi.
Cô từng nghĩ rằng Văn Cửu Tắc sẽ đến tìm mình, rõ ràng là mọi người trên đoàn xe, ngay cả em họ của cậu ta cũng không muốn cô ở lại đoàn xe.
Họ đã đưa cô đi rồi, chẳng lẽ Văn Cửu Tắc sẽ tới tìm cô rồi đưa cô về sao?
Ngay cả quan hệ người yêu cũng không thể làm được đến mức này, nói chi là người yêu cũ.
Trong đêm tối tĩnh lặng, tiếng bước châm lạo xạo trên cỏ đến gần cô.
Tiết Linh: “...”
Người đó ngồi xuống bên cạnh cô, đống cỏ bên cạnh cũng lún xuống theo.
Tiếng bật lửa châm thuốc vang lên, kéo theo mùi thuốc la nhàn nhạt tỏa ra.
Văn Cửu Tắc không lên tiếng, Tiết Linh nhúc nhích cơ thể, xoay người một chút, nhìn thấy ánh đỏ trên đầu thuốc lá mà cậu cắn trên môi. Cậu cúi mặt, chăm chú nhìn cô với ánh mắt u tối.
Dường như cậu đã hít một hơi thật sâu, rồi dùng ngón tay cái nhấn mạnh vào huyệt thái dương, sau đó tự nói với bản thân: “Suýt nữa là lại đánh mất rồi.”
Tiết Linh thật sự muốn hỏi cậu rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng tiết là thây ma không biết nói. Cho dù cô có hét lên thì cậu cũng không hiểu được cô đang nói gì.
Văn Cửu Tắc cứ như vậy mà ngồi ở bên cạnh cô, bình tĩnh hút hết một điếu thuốc. Sau đó Tiết Linh cảm thấy tay cậu chạm vào sợi dây mà cô đã chăm chỉ mài xuống, rồi tháo nó ra.
Cậu ta tới tận đây để tháo nó cho mình sao? Thật sự muốn để mình đi sao?
Tiết Linh chưa kịp mừng thì cổ tay bị trói một thời gian dài đã bị bàn tay ấm áp của cậu nắm lấy.
Cậu chà xát cổ tay cô: “Đều đã có vết bầm hết rồi… Thây ma còn có cảm giác đau không?”
“Chắc là không.”
Cho dù miệng nói không, tay cậu vẫn không rời khỏi cổ tay cô, vẫn nắm lấy và xoa bóp nó.
Một lúc sau, cậu thả lỏng vai, cuối cùng còn nằm xuống bên cạnh cô, một chân một chân giơ lên bắt chéo thoải mái.
… Kiêu ngạo dữ hen!
Thân là thây ma, Tiết Linh có cảm giác bị xem thường.
Cô phát ra tiếng kêu đáng sợ rồi nhào tới.
Cô thừa nhận, cô có phần cố ý khiêu khích dọa cậu.
Nhưng có làm người ta sợ hay không lại là chuyện khác. Hơn nữa lấy kỹ năng của cô so sánh với Văn Cửu Tắc thì chính là một quyết định sai lầm. Cô đang tự rước họa vào thân.
Văn Cửu Tắc giữ chặt hai tay cô, đặt chúng ở trước người, kẹp chặt chân cô, không cho cô cử động.
Tiết Linh bị đè vào ngực cậu, khiến cô không thể nhúc nhích, còn cảm nhận rõ sức nóng từ cơ thể cậu, làm cô cảm thấy khó chịu.
Văn Cửu Tắc dường như không hề cảm thấy mình vừa nặng lại vừa nóng, cậu thậm chí còn áp đầu vào người cô.
“Ừm… mùi cơ thể của em có hơi thúi.” Cậu bỗng nhiên nói.
Tiết Linh: “...”
Văn Cửu Tắc không đề phòng chuyện cô sẽ đột nhiên nổi điên nên suýt nữa đã không thể giữ được cô.
“Sao lại đột ngột vậy? Đói sao? Chắc không phải là nghe hiểu mình nói gì rồi đột nhiên nổi giận chứ?”
Nghe không hiểu! Không hiểu tiếng chó sủa của cậu!
Tiết Linh vứt bỏ hết những ràng buộc cuối cùng của lý trí con người, hoàn toàn nổi điên.
Văn Cửu Tắc thấy cô nổi loạn quá mức nên không thể làm gì khác ngòai việc buông cô ra. Cậu đứng cách đó không xa, vỗ tay cô: “Muốn công kích anh à. Đến đây, xem em có bắt được anh không.”
Khoảnh khắc đó, tất cả hận thù từ trước cùng nhau bùng lên trong lòng khiến Tiết Linh quên mất sự chênh lệch của hai người. Cô không cam tâm, chỉ muốn lao đến quyết đấu với cậu.
Văn Cửu Tắc chống hai tay, tránh né vài phát, nhìn vẻ mặt hung dữ của cô mà cười một tiếng, buông lời chọc ghẹo: “Đi đứng lảo đảo giống chim cánh cụt vậy.”
Chỉ có thể nói, có những người trở thành bạn trai “cũ” cũng là có lý do.
Thật sự quá bỉ ối!
Sao khi rượt đuổi nửa ngày, sự giận dữ trong lòng Tiết Linh cũng đã tan biến mà cô vẫn không thể đụng tới một cọng lông nào của tên chó này.
Cô đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy may mắn vì bản thân đã chết rồi. Bởi vì như vậy cô sẽ không thể chết vì tức một lần nữa.
Văn Cửu Tắc chậm rãi đi đến.
“Còn chơi nữa không?”
Tiết Linh đột nhiên vươn tay về phía eo Văn Cửu Tắc, nhưng cậu đã nhanh chóng xoay người né tránh. Sau đó cậu lại đến gần, đưa gương mặt đang cười tủm tỉm tới: “Nữa sao?”
Tiết Linh không muốn tiếp tục, cô quay đầu, loạng choạng đi về đống cỏ vừa rồi.
Văn Cửu Tắc đi đằng sau cô, phát ra mấy lời cảm thán: “Sao anh thấy em còn hoạt bát hơn cả trước nhở.”
Tôi đã chết rồi! Cậu còn bảo tôi hoạt bát! Cậu có nghe được lời mình đang nói không hả!
Tiết Linh đi về phía đống cỏ, thả mình xuống chúng. Nhưng ngã được một nửa thì bị một cánh tay bất ngờ vươn ra, ngang nhiên kéo cô trở lại.
“Em còn định ở đây ngủ à, hay là lên xe ngủ đi?”
Cậu nhét cô lại phía sau xe. Lần này cậu không trói cô mà còn lấy một tấm thảm đắp lên người cô.
Sau đó cậu đóng cửa xe, đi ra ngoài.
Ở trong đêm tối, nụ cười của Văn Cửu Tắc dần mất đi. Cậu tựa vào cửa xe ở bên ngoài, đốt thêm một điếu nữa. Cả đêm hôm đó cậu ở ngoài, không ngủ nổi. ( app truyện TᎽT )
Tiết Linh cho rằng cậu sẽ vội vã lái xe đưa cô trở về doanh trại, nhưng mà cậu không làm vậy. Sáng hôm sau, cậu vẫn đợi ở đây.
Tiết Linh ngẩng đầu, nhìn xuyên qua cửa sổ sau xe thì thấy Văn Cửu Tắc đang rửa mắt ở một cái mương bên cạnh, rồi vuốt nước lên tóc vài lần, sau đó vắt khắn, trở lại xe.
Cô lập tức cứng đờ nằm xuống.
Cánh cửa xe ngay trên đầu cô mở ra, một chiếc khăn lông lạnh lẽo, ướt át áp lên mặt cô, nhẹ nhàng ma sát.
Văn Cửu Tắc giơ khăn lên, nhìn lớp bụi bẩn ở trên đó, nói: “Bảo sao có mùi, em xem này, bẩn như vậy mà.”
Nấm đấm của Tiết Linh cứng lại.
Cô là một thây ma, thân thể cứng ngắc, việc giữ gìn vệ sinh cá nhân của bản thân rất phiền toái. Hơn nữa, cô sống lẫn trong bầy thây ma. Những đồng loại đó sẽ không để ý chuyện cô có rửa mặt mỗi ngày hay không, loài người thì càng không để ý. Vì vậy mà cô khó tránh khỏi việc xuề xóa một chút.
Hơn nữa, một thây ma quá sạch sẽ thì sẽ trở nên lạc lõng giữa bầy đàn. Chuyện này rất nguy hiểm, nếu gặp phải loài người thì có thể bị giết đầu tiên.
Văn Cửu Tắc còn là con người, cậu ta làm gì biết quy tắc sinh tồn này của thây ma chứ!
“Hay là… anh tìm một chỗ giúp em tắm nha?” Văn Cửu Tắc hỏi.
Cậu kéo áo phông đen của mình lên: “Hai, ba ngày nay anh cũng chưa tắm, hình như có mùi thật.”
Từ góc nhìn của Tiết Linh, cô có thể thấy rõ cơ bụng rắn chắt, còn có phần ngực… cậu ta đã tập luyện thế nào vậy, hình như còn trông hấp dẫn hơn ba năm trước.
Cô nhắm mắt lại.
Xe còn chưa kịp lái đi thì Đới Anh và anh Mễ đã tìm đến.
“Anh họ, cả đêm qua anh cũng không về.” Gương mặt của Đới Anh đầy vẻ bất an vì lỗi lầm của mình. “Anh định không về nữa sao?”
“Không về.” Văn Cửu Tắc thản nhiên nói.
Anh Mễ lên tiếng khuyên: “Tiểu Văn, chuyện này ai cũng có chỗ không đúng. Mọi người đã thương lượng rồi, cậu theo chúng tôi về thôi. Dù sao cũng đã đi cùng nhau lâu như vậy, chuyện gì cũng có đầu đuôi, đợi đến khi nhiệm vụ này kết thúc, cậu muốn đi thì cứ việc đi.”
“Thây ma đó cậu cũng thể mang về. Tôi đã nói chuyện với bọn họ, chỉ cần cậu giám sát thây ma đó kĩ, không để nó làm hại người khác là được.”
“Hình như mọi người nghĩ sai rồi.” Văn Cửu Tắc dựa vào xe mình, cười như không cười đáp lại: “Bọn họ nghĩ ra sao, tôi cũng không quan tâm. Tôi không muốn trở về không phải vì bọn họ không đồng ý, mà vì tôi không muốn bọn họ xúc phạm Tiết Linh.”
Đới Anh ngẩn người, còn anh Mễ thì bất mãn: “Cậu quả thật rất lợi lại, nhưng hành động một mình sẽ rất bất tiện. Ở thời điểm này, là con người thì nên hỗ trợ lẫn nhau mới có thể sinh tồn.”
“Hỗ trợ lẫn nhau? Các anh có giúp tôi cái gì không? Chẳng phải đều là tôi giúp các anh sao?”
Văn Cửu Tắc thay đổi thái độ tùy ý, ánh mắt trở nên sắc bén, khí thế dọa người.
“Được rồi, đừng nói những điều vô nghĩa đó nữa. Xăng với đạn mà anh đã hứa, giao ra đây rồi tôi sẽ lập tức đi.”
Đới Anh khóc lóc rời đi với anh Mễ. Cậu ta bị thái độ lạnh lùng của anh họ mình làm tổn thương. Cậu ta không ngờ rằng anh họ sẽ tức giận đến mức này, ngay cả cậu ta mà cậu cũng không quan tâm.
Trước đây bọn họ không thân, cũng chỉ có mấy năm gần đây là mới tiếp xúc thường xuyên, nhưng dù sao bọn họ cũng là gia đình mà.
Tiết Linh lặng lẽ quan sát qua ô cửa xe, thấy bọn họ chia tay không vui vẻ.
Văn Cửu Tắc vậy mà xích mích với đoàn xe vì cô, còn muốn mỗi người một ngã.
Chuyện này là sao vậy?
Văn Cửu Tắc bỏ xăng và đạn vào trong xe, rồi lái xe chở Tiết Linh rời khỏi nơi này, đi về hướng ngược lại với doanh trại.
Lúc không cười, gương mặt cậu rất dễ gây áp lực cho người khác, lộ ra sự lạnh lùng khác thường.
Xe chạy được một lúc mà Văn Cửu Tắc vẫn không nghe được động tĩnh gì ở phía sau nên cậu nghiêng đầu nhìn.
Cậu trở về trạng thái cũ, cười híp mắt, kéo dài giọng điệu, nghi hoặc “hửm” một tiếng: “Hửm? Sao lại im ru vậy cưng? Chẳng lẽ là bị mấy người đó dọa hả?”
“Không sao đâu, chúng ta không qua lại nơi nhiều người nữa. Chúng ta sẽ tìm một chỗ không người, như vậy thì sẽ không có ai làm tổn thương em.”