Tháng 8, năm 3035… có lẽ là tháng 8 nhỉ? Tiết Linh không nhớ rõ thời gian nữa.

Nhưng mà cũng không quan trọng, bây giờ có nhớ thời gian cũng vô dụng.

Năm nay thời tiết nóng đến lạ thường, mặt trời đã nắng chói hơn nửa tháng rồi mà vẫn chưa có một giọt mưa nào rơi xuống. Tiết Linh tìm một bóng râm lớn, nằm xuống, chiếc ghế xích đu đã dãi nắng dầm mưa suốt ba năm kêu cót két dưới sức nặng của cô.

Tiết Linh đã không cần ngủ từ lâu, nằm chợp mắt ở đây cũng chỉ là vì muốn giết thời gian.

Cô nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào bóng người đang lắc lư ở đằng xa.

Nơi này ban đầu là một công viên. Nếu là ba năm trước, có lẽ ngày nào cũng sẽ có rất nhiều người già và con nít đến đây đi dạo.

Tiếng những cụ già nói chuyện phiếm, và tiếng hét chói tai của mấy đứa nhỏ làm nơi này trở nên ầm ĩ, nhưng lúc này lại vô cùng tĩnh lặng.

Những ông lão lưng còng bước chân tập tễnh, mấy đứa trẻ thấp bé dừng lại sau mỗi bước đi, một vài người trẻ tuổi cũng loạng choạng, chuyển động của họ đều cứng nhắc và chậm chạp.

Bọn họ đều là thây ma. Khi không cảm nhận được hơi thở của người sống, bọn chúng chỉ biết lang thang không mục đích… như là NPC tên đỏ trong game online lúc chưa bị kích hoạt chế độ chiến đấu.

Tiết Linh cứng đờ trở mình, dường như nghe thấy tiếng xương khớp kêu răng rắc, giống như chiếc ghế xích đu cũ kĩ mà cô đã ngồi vậy.

Không còn cách nào khác, dù sao thì bây giờ cô cũng là thây ma. Cơ thể cứng ngắc, có rất nhiều động tác cũng đều rất cứng ngắc, không khác những đồng loại đang lang thang cách đó không xa là bao.

Cô nghiêng người, bắt đầu nhìn chằm chằm vào vỏ cây cổ thụ ở bên cạnh mà ngẩn người. Trên vỏ cây long não nứt nẻ có con kiến đang bò. Cô chăm chú quan sát nó bò lên cao, cho đến khi nó biến mất ở nhành cây cao, và cô không thể nhìn thấy nó được nữa.

Cuộc sống của thây ma nhàm chán như vậy, ngẩn ngơ một cái là qua một ngày. Tiết Linh đã trải qua cuộc sống như vậy một khoảng thời gian dài.

Không biết còn phải sống như vậy thêm bao lâu, lẽ nào phải chờ đến khi cơ thể của cô mục rữa?

Cái này cũng hơi khó. Cơ thể của thây ma ngày càng trở nên khô cứng, làn da cũng càng cứng cỏi hơn, biếu đâu về sau sẽ thành mình đồng da sắt, rồi cô phải sống lâu trăm tuổi.

Sống 22 năm, chết 78 năm, tính ra thì không phải cũng là sống được 100 tuổi sao?

Hôm nay chắc sẽ lại là một ngày yên bình, không có gì xảy ra rồi. Tiết Linh nhìn ánh hoàng hôn màu đỏ cam đang tỏa ra ở đường chân trời, trong lòng cảm khái như vậy.

Có một số việc không thể nào nhắc được. Cô vừa nghĩ tới chuyện này, một tiếng động lớn tựa như tiếng sấm từ xa truyền đến.

Lần này có lẽ không thể coi thường, nó lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả những thây ma đang lang thang.

Các thây ma sẽ tụ tập vào nơi tiếng động phát ra. Tiết Linh nhìn đồng loại của mình giống như học sinh nghe thấy tiếng đồ ăn, lập tức thay đổi thái độ, không còn vẻ chậm chạp như trước nữa mà chen lấn đi về nơi âm thanh phát ra.

Lũ thây ma trong công viên nhỏ này vừa chạy vừa hú hét, chỉ còn Tuyết Linh vẫn nằm thơ ơ trên ghế xích đu.

Tạo ra động tĩnh như thế này thì chỉ thể là con người. Làm một thây ma vẫn còn giữ được trí tuệ của nhân loại, Tuyết Linh vẫn luôn không chấp nhận được chuyện ăn thịt người. Cũng vì vậy, cô không muốn tham gia cuộc náo nhiệt này.

Thành phố An Khê không lớn, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Sau khi làn sóng thây ma bùng nổ, số lượng người sống ở đây lại càng ít đi. Tiết Linh chuyển vào nơi này khoảng một năm trước. Trong một năm này, cô chỉ gặp được một vài người còn sống ở nơi này.

Lần này làm ra động tĩnh lớn như vậy, số lượng người tới đây có lẽ không phải chỉ có một hay hai người, cũng không biết là ai tới, có mục đích gì.

Mặt trời hoàn toàn lặn xuống, một đoàn xe tiến vào thành phố An Khê.

Thây ma ở nơi này đều đã bị thiết bị tiếng sấm ở bên kia thu hút nên đoàn xe di chuyển rất thuận lợi. Bọn họ bắn chết một vài thây ma ở gần, rồi nhanh chóng đến nơi thích hợp dựng trại.

Tại trại xe bỏ hoang, những người trong đoàn xe thuần thục dọn dẹp những chiếc xe đã hỏng cùng với những vật cản đường, rồi đặt một số bẫy để ngăn chặt thây ma.

Mấy ngọn đèn lớn được đặt ở cạnh xe, có người bắc nồi lên nấu nước, mùi thức ăn đã nhanh chóng bay ra.

Không lâu sau, một chiếc xe cải tiến có vẻ ngoài loang lổ từ trên đường lái tới. Thấy chiếc xe đó quen, người trong doanh trại vội vã kéo cửa sắt lớn và những chướng ngại vật ra ngoài để xe chạy vào.

Xe dừng lại, có mấy người bước xuống.

“Anh Mễ, các anh đi quảng trường Đông Nam dụ thây ma có thuận lợi không?”

“Chúng tôi quen tay cả rồi, làm sao có chuyện gì ngoài ý muốn được.”

“Tiểu Anh, lần đầu tiên đi dụ đám thây ma với anh Mễ có bị dọa đến ra quần không ha ha!”

“Anh mới bị dọa ra quần! Em nào có vô dụng đến vậy!”

“Được rồi, canh đã nấu xong, ra ăn cơm!”

Trong doanh trại có khoảng hai mươi người, vô cùng náo nhiệt. Đới Anh ôm lấy chú chú Golden lớn đang tới đón mình, rồi thân thiết mà xoa đầu nó.

Đới Anh chen vào đám đông, múc hai chén canh đặc sệt, bỏ hai lo đồ hộp vào túi, rồi đi ra khỏi đám người, dẫn chú chó lớn của mình đi tìm bóng dáng của anh họ.

Trên mui của chiếc xe ở ngoài cùng có một người đang ngồi.

“Anh họ, sao anh lại ngồi đây một mình vậy, sao không qua ngồi với mọi người?”

“Quá ồn.” Văn Cửu Tắc đang ngồi trên nóc xe lười biếng nói.

Cậu là người có thân hình cao ráo, vai rộng eo thon. Một chiếc áo phông đen đơn giản trông bó sát trên người anh ấy, khoe cơ ngực và làm có vẻ rất lực lưỡng.

Chỉ là tóc quá dài, phần đuôi tóc rối tung xõa trên vai, lại không được chăm sóc. Cậu ngồi khom lưng, trông có vẻ hơi chán chường.

Còn Đới Anh, một thanh niên 19 tuổi còn yếu đuối, mỗi lần thấy thân hình của anh họ thì đều vô cùng hâm mộ. Cậu ta cũng muốn trở thành như vậy.

Hôm nay, khi cậu ta, anh Mễ và anh họ cùng ra ngoài dụ đám thây ma thì suýt nữa đã bị chúng bắt. Anh họ chỉ dùng một tay đã có thể kéo cậu ta về xe, rồi trở tay cắt cổ thây ma.

Thây ma của bây giờ đã không còn là thây ma lúc mới bắt đầu nữa. Cổ chúng đã cứng tới như vậy nhưng mà anh họ vẫn có thể chém đứt cổ chúng trong một đao, thật sự rất lợi hại.

Văn Cửu Tắc cũng đang ăn, một tay cậu cầm bánh quy nén để bổ sung năng lượng, tay kia cầm con dao ngắn dùng để giết thây ma.

“Anh họ, anh đừng ăn cái đó nữa. Đây, ở đây có canh, còn có cả đồ hộp!” Đới Anh cũng leo lên nóc xe, đưa cho Văn Cửu Tắc đồ hộp và canh nóng của mình.

Văn Cửu Tắc cười híp mắt nhìn đôi mắt nhỏ đang sùng bái mình, cảm thấy cậu ta không khác gì chú chó Golden lớn ở bên cạnh, cái đuôi gần như muốn vẫy lên cả rồi.

“Anh họ, lát nữa anh có đi với mọi người không?” Đới Anh bưng canh, hỏi. “Anh nói là phải đến Khâu Trang nhìn một cái, bọn em có thể đi cùng với anh. Sau đó chúng ta cùng trở về doanh trại.”

Văn Cửu Tắc không đồng ý: “Không cần.”

Đới Anh vẫn còn muốn thuyết phục anh họ của cậu ta thêm, bởi vì sau khi tận thế diễn ra, việc gặp lại người thân trở nên rất hiếm.

Khi tận thế mới bắt đầu, mọi thứ quá hỗn loạn, mạng lưới giao thông toàn bộ tê liệt. Có một khoảng thời gian rất dài, bọn họ đã không thể liên lạc được với người anh họ này, mãi đến hai tháng trước mới vô tình gặp lại.

Bởi vì cậu ta, anh họ mới tạm thời đi chung với đoàn xe của bọn họ.

Nhưng mà anh họ cũng đã nói rằng sẽ không đi theo họ mãi, sau khi đến Khâu Trang, quê của nhà họ Văn, thì lập tức đường ai nấy đi.

“Anh họ, dù sao thì anh cũng không có mục tiêu gì, không bằng đi cùng với em đi. Mọi người ở chung tốt biết bao, còn có thể hỗ trợ lẫn nhau…”

Văn Cửu Tắc mặc cậu ta nói, vừa cắn bánh quen nén, vừa chơi con dao ngắn, không có chút phản ứng dư thừa nào.

Đới Anh nói một lúc lâu mà vẫn không có kết quả, cậu ta thở ngắn, than dài mà uống phần canh của mình.

Anh họ này của cậu ta trông có vẻ rất tùy tiện, cái gì cũng không để ý, tuy rằng ngày thường rất hay cười híp mắt, nhưng mà lại không dễ gần một chút nào.

Văn Cửu Tắc đã đi theo đoàn xe được hai tháng, cậu vừa có dáng dấp tốt lại còn đánh giỏi, nhiều người trong đoàn rất thích cậu, nhưng không ai có thể thật sự thân thiết với cậu.

“Anh họ, sau này anh muốn đi đâu?”

“Không biết.”

“Anh họ, anh chạy khắp nơi như vậy là để đi du lịch sao?”

“Không phải.”

“Vậy tại sao anh còn phải chạy khắp nơi? Bên ngoài nguy hiểm như vậy mà.”

“Em nói nhiều quá, ăn xong rồi thì đi nghỉ ngơi đi… Cho anh mượn chú chó của em chơi một chút.”

“Dạ, Su Kem lên đây, mau đến chơi với anh họ đi!”

Chú cho Golden lớn ngoan ngoãn nhảy lên nóc xe, vẫy đuôi, đặt đầu lên đầu gối của Văn Cửu Tắc.

Đới Anh đã nuôi chú chó này từ trước tận thế, đã nuôi được nhiều năm.

Cậu ta cầm hai bát canh không, nhìn thấy anh họ đang gãi cầm của Su Kem, có vẻ như anh ấy rất thích nó, rồi bỗng dưng nhớ tới chuyện gì đó.

“Anh họ, anh còn nhớ không, khoảng bốn năm trước, lúc anh học đại học ở thành phố Du, có một khoảng thời gian anh thường giúp em dắt chó đi dạo.”

Văn Cửu Tắc dừng động tác vuốt ve lại, thờ ơ cười với cậu ta: “Ừ.”

Trời càng ngày càng tối, doanh trại cũng dần trở nên yên lặng.

Rồi một đường nắng ban mai dần dần xuất hiện ở chân trời, một ngày mới lại đến.

“Hôm nay là ngày 26, tháng 8, năm 3035, thứ hai, nhiệt độ mặt đất là 37 độ, tiết trời quang đãng.”

Radio trên xe phát thông báo.

Đoàn xe lại xuất phát, rời khỏi doanh trại sao một đêm nghỉ ngơi.

Hôm nay Tiết Linh không tới công viên, cái ghế nằm mà cô thường ngồi cuối cùng cũng đã bị cô làm hỏng vào sáng nay.

Cô cảm thấy đây là một tín hiệu xấu, vì vậy quyết định ra ngoài, tìm một cái ghế nằm khác.

Cuộc sống của thây ma chính là khô khan và vô vị như vậy, giản dị, tự nhiên.

Cô có thể dùng cả ngày để tìm một cái ghế nằm phù hợp. Nếu nó nằm xa thì việc kéo về còn phải tốn trên một ngày.

Mọi chuyện chính là trùng hợp như vậy. Lúc cô tìm được chiếc ghế nằm phù hợp trong một cửa hàng đang mở toang cửa, tiếng xe cộ từ bên ngoài truyền đến.

Có mấy chiếc xe đã chạy vào con phố này, nhưng họ không thể lái nhanh vì có một số xe ô tô bị bỏ lại nằm bên kia đường. Họ không thể lái thẳng một đường qua con phố mà không bị cản trở mà phải xuống đường để kéo xe.

Động tĩnh này đã hấp dẫn những thây ma ở gần đó. Tiết Linh nhìn thấy mấy thây ma đang phấn khích chạy bên ngoài cửa kính, rồi lại có thêm chục con nữa chạy qua. ( truyện trên app T•Y•T )

Tiếng thây ma gào rống ở bên ngoài lẫn lộn với một vài giọng nói của con người.

Có người nói: “Phía sau còn có mấy chuyến chở máy móc, hay là chúng ta dọn sạch thây ma trên đường này luôn.”

“Được, cậu dẫn người đi dụ thây ma, còn anh Văn ở trên xe hỗ trợ, được không?”

Một tay của Tiết Linh vẫn còn đặt trên chiếc ghế nằm mà mình phải khó khăn lắm mới tìm được, rồi quay đầu, đảo mắt nhìn cửa hàng lộn xộn.

Không có chỗ để ẩn nấp, cửa vào phòng sâu đều đã bị khó. Nếu đúng như những lời mấy người ở bên ngoài đó nói, bọn họ muốn rửa sạch thây ma ở con phố này, thì cô ở đây chắc chắn sẽ chết.

Thôi vậy, rời khroi đây trước, mấy ngày sau lại tới lấy ghế.

Cô lảo đảo bước ra khỏi cửa, chuẩn bị rút lui trước.

Nhưng xui cho cô là một đợt sóng thây ma đột ngột tràn vào đầu phố, Tiết Linh cũng bị kẹt lại ở con đường này. Tốc độ của đoàn xe này nhanh hơn cô nghĩ rất nhiều, cô cũng đã nghe thấy tiếng động phía sau.

Tiết Linh thường rất chú ý giữ khoảng cách với đồng loại, nhưng bây giờ, trong tình huống nguy cấp, cô nhắm mắt chen vào bầy thây ma.

“Ầm.”

Một người anh em thây ma ở bên cạnh cô đột nhiên ngã xuống khiến Tiết Linh hoảng sợ.

Cô phát hiện thây ma bị súng giảm thanh bắn vỡ đầu, rồi theo bản năng quay lại, nhìn thoáng qua.

Rất kỳ lạ, cô chỉ nhìn một cái, còn chưa kịp nhìn rõ thì tên của người đó đã tự động xuất hiện trong đầu cô.

Lại một tiếng ầm vang lên, xung quanh cô lại có thêm một thây ma ngã xuống.

Người đàn ông ở trên nóc xe cầm súng bắn tỉa, từng thây ma trong đàn liên tục ngã xuống.

Khung cảnh trước mắt Tiết Linh tối sầm lại, cô ngã theo thây ma ở bên cạnh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play